Anh nhìn cô gái dính đầy máu nằm đó như ngủ ngon lành liền hừ lạnh cái, bấm số gọi:
- Vân Thiên Vũ, xử lý cô ta như nào?
Vân Thiên Vũ cười lạnh một cái liền thả lỏng người xuống ghế đáp một cách nhẹ nhàng:
- Không giết cô ta, nhưng cho cô ta nếm thử vài thứ xem cô ta ra sao.
Hoắc Thiên Kình liền nhíu mày gằn giọng:
- Ngươi có cần cho cô ta thử thuốc phiện như vậy không? Cô ta nhìn trông rất trẻ.
Vân Thiên Vũ nhún vai nới lỏng cavat ra:
-Hoặc tùy ngươi xử lý, ta chẳng quan tâm, thế nhé ta bận rồi.
Vân Thiên Vũ liền trực tiếp cúp máy cười khẩy, đằng kia dây là Hoắc Thiên Kình nhìn cô lập tức phóng tốc độ cực nhanh như muốn tóe lửa bánh xe vậy...
.
.
- Chết Tiệt! Tối rồi cô nàng San San này còn đang ham chơi ở đâu cơ chứ?
Dạ Minh gọi không được lòng nóng như lửa đốt đi qua đi lại trước cổng tập đoàn làm bao thiếu nữ ngoái lại nhìn, nhưng anh nào có quan tâm, anh nhìn lên trời.... Sắp tối rồi cô vẫn không thèm quay lại, gọi thì thuê bao, anh phải làm gì?
Anh bước chân nhanh lên chiếc BMW rồi lập tức phóng đi tìm cô.... Anh cảm nhận được nếu lần này anh không tìm được cô anh sẽ mất cô một lần nữa... Vĩnh viễn mất cô một lần nữa.... Anh sợ cảm giác cô đơn một mình lắm rồi... Anh sợ cái cảm giác một lần nữa nhìn thấy nụ cười đau khổ của cô.... Một lần nữa thấy xác cô... Anh không muốn! Anh nhất định phải tìm ra cô! Nhất định!!!!
Vân Thiên Vũ chứng kiến Dạ Minh như vậy liền vô cùng hài lòng, hắn chính là muốn cho Dạ Minh đó không thể tiếp tục yêu Đang Linh của anh nữa!
.
.
- Ư... đau quá....
Lúc này San San đã tỉnh ôm cái đầu đau như búa đổ nhìn xung quanh... Một màn đêm tối mờ mịt... Cô chợt nhớ ra bị Hoắc Thiên Kình đánh ngất liền bật dậy nhưng cô nhìn xuống chân mình bị một chiếc xích làm nhỏ cột lại...
-Chết tiệt, sơ suất quá! Đáng lẽ lên mang theo dao, giờ có lẽ đã ở nhà rồi!
Cô cố thử mày mò xung quanh xem đây là đâu... Thật sự quá tối và cô không tìm ra lối thoát, chỉ có cửa sổ nhưng ánh trắng chỉ đủ sáng cho cô một khoảng nhỏ nhất định, cô chẳng thấy gì ngoài một cái giường cột chân cô cả... tất cả đều rất tối....
Cô co người lại run sợ.... Cô sợ... Cô sợ lặp lại đêm hôm đó... cô sợ một mình lắm, cô sợ bóng tối....!
Két....
- Ai????
Cô gào lên, không có ai trả lời, chiếc cửa được mở ra rồi đóng lại, bắt đầu có tiếng bước chân bước lại gần, cô luống cuống:
- Không... Không được lại đây!.... AAAAAAAAAAA!
Tiếng hét cô vang vọng khắp căn phòng làm cho mọi thứ liền trở lên quỷ dị vô cùng.......
.
.
- Nguyên ca?
hàn Mai Mai gọi Dụ nguyên đang ngơ ngẩn ngồi ngắm trăng, anh quay ra mỉm cười ôn nhu nhìn cô, xoa đầu khe khẽ rồi tiếp tục ngắm trăng.
Rầm!
Chiếc cửa bị đạp bung ra, cả liền chú ý, thuộc hạ thở hồng hộc:
- phó các chủ... Nguy rồi...! Tiểu thư San San bị ông hoàng vũ khí Hoắc Thiên Kình bắt đi rồi...
Dụ Nguyên liền đứng bật dậy tay nắm chặt:
- Cái gì? Tại sao ngươi ko ngăn hắn lại?
Thuộc hạ liền run rẩy, anh ta chính là chưa bao giờ thấy phó các chủ nổi giận, giờ thấy chỉ sợ cổ rơi khỏi đầu liền lắp bắp nói:
- thưa... lúc tôi đến nơi chỉ thấy người tiểu thư San San dính đầy máu bị Hoắc Thiên Kình lái đi tôi không thể đuổi kịp...
Anh lúc này không quan tâm đến hắn nữa chạy ra khỏi phòng nói:
-Thông báo với tất cả mọi người, tìm cho kĩ Tích San San, cô ấy mà có mệnh hệ gì thì đầu các người cũng sẽ được mang đi cho chó ăn!
Thuộc hạ liền run rẩy, lạnh toát sống lưng đáp rồi liền đi theo sau Dụ Nguyên, Hàn Mai Mai cũng chạy theo...
Dụ Nguyên thầm mắng bản thân chỉ để một tên đi theo cô vì nghĩ cô có thể tự quật ngã tên nhưng nếu đụng vào Hoắc Thiên Kình, đánh một mình hắn cô còn có thể thắng nhưng tổng cộng lại nhiều người cô chính là đánh ko lại!
“ Doanh Nhi! Em không được làm sao! Nếu em có làm sao... Anh sẽ tiếp tục hối hận như kiếp trước.... Hối hận vì kiếp trước không đủ can đảm để đứng đối diện với em mà yêu thương em....! Em không được làm sao!”
.
.
hạ hà lo lắng nổi giận lôi đình, khuôn mặt hiền hậu của bà trở lên vô cùng tức giận đập bàn mắng:
-Tất cả các người dù có lục tung đất nước C này cũng phải tìm được con gái ta cho ta! Nếu không đừng trách ta ác!
Tất cả thuộc hạ liền run rẩy một phen, bà từng là bà hoàng tạo lên các sát thủ chuyên nghiệp, dạy dỗ cho cả Bạch Phong và Hắc Đạo có những sát thủ vô cùng tôi luyện, từ lúc bà cưới ông chồng hiền lành bà quyết định về hưu giao lại cho người đó, cai quản nối nghiệp bà, giờ vì đứa con gái bà cho gọi tất cả thuộc hạ lùng lục làm cho cả vài thành phố của C nháo loạn một phen (bà là nhân vật trung gian của cả Bạch Phong và Hắc Đạo)
Đứa con gái của bà có mệnh hệ gì bà nhất định sẽ giết tên đó bằng chính bàn tay của bà!
.
.
- Hừ, con nhỏ San San mất tích thôi mà cũng láo loạn cả lên.
Minh Đang Linh nằm xuống giường mặc kệ bên ngoài ồn ào ra sao, nhớ lại khuôn mặt Dạ Minh lúc đó vô cùng ôn nhu đối với Tích San San, cô liền nghiến răng:
- Tích San San, mong cô chết luôn đi, đừng có quay về nữa!