.
Rời khỏi công ty, tôi lấy điện thoại ra gọi cho một người.
Người nọ nhanh chóng nghe máy, bên kia đầu dây truyền đến tiếng cười khẽ: “Ừ, mọi chuyện thế nào rồi?”
“Anh đoán xem?”
Tôi chớp chớp mắt trêu chọc anh.
“Anh đoán em thắng rồi.”
“Ôi chao, nhiếp ảnh gia Bùi Thần đoán chính xác quá đi.”
Người bên kia bật cười làm tôi cũng muốn cười theo. Anh hỏi tôi: “Em đang ở đâu vậy?”
Bởi vì nóng lòng muốn chia sẻ tin tốt với anh nên tôi đang ngồi cạnh cửa ra vào của một tòa soạn báo.
Tôi đọc địa chỉ cho anh, anh đáp: “Lâm Hà, em không quên hôm nay là sinh nhật em đấy chứ?”
Đương nhiên là tôi nhớ chứ, nhưng tôi vẫn thuận theo lời anh: “Thế thì sao ạ? Anh chuẩn bị quà gì cho em thế, Bùi Thần?”
“Em vào tòa soạn ở bên cạnh mua một cuốn tạp chí có tên là ‘Nhân vật chính’ đi.”
Ngày hôm đó ánh nắng mặt trời vừa rực rỡ vừa ấm áp.
Các chú chim bồ câu chơi đùa bên đài phun nước, những chiếc lá cây thả mình bay lượn cùng cơn gió trong lành.
Tôi nhìn thấy trên tờ bìa của cuốn tạp chí “Nhân vật chính” này in rõ gương mặt của mình.
Bùi Thần chụp hình rất đẹp nên tôi chẳng lấy làm ngạc nhiên khi anh đóng góp hình ảnh cho mấy tờ báo.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là mặt mình thật sự được in ở trang đầu tiên.
Vâng, là tấm hình ngày đó anh chụp tôi ở trong xe.
Nửa mặt của tôi chìm trong bóng đêm, ánh mắt sáng ngời nhìn vào ống kính.
Khi anh ấn nút chụp, tôi đã nói với anh thế này: “Nhất định phải xem cho thật kỹ cái kết của em đấy.”
…
Tôi bật cười.
Từng làn gió nô đùa trên mái tóc của tôi.
Bùi Thần cầm máy ảnh đứng bên kia đường, trong điện thoại truyền đến giọng nói ấm áp của anh: “Cho dù con đường phía trước có chông gai đến đâu thì chúng ta cũng sẽ dũng cảm tiến tới. Lâm Hà, em vẫn luôn là nhân vật chính trong câu chuyện của em đấy thôi.”