Tiết đầu của lớp D được trống tiết mà nguyên nhân là do bà cô chủ nhiệm đang khóc thút thít ở đâu đó, tới tiết thứ hai thì một nạn nhân khác do bị dính chiêu mắt mèo trên những viên phấn nên cũng đã giã từ lớp D…
Ren! Ren!… tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi bắt đầu, bỗng dưng đứa học sinh lớp D mặt đen lại, tâm trạng buồn bã khác một trời một vực với khi nãy, cảm thấy khá thắc mắc nhưng cô vẫn im lặng không hỏi gì…
- Chúng ta đi thôi_ Khả Hy mặt nhăn lại nói với lớp.
- Ừ_ lớp D đáp lại yếu như sên khiến cô lại một lần nữa hiện lên dấu chấm hỏi to đùng.
- Này, lớp mình đang có chuyện gì thế?_ Cô hỏi.
- Hazz… thật ra vào tiết thể dục cách đây ngày, lớp ta đấu bóng rổ với lớp A thua thảm hại nên phải làm tất cả các yêu cầu của bọn họ đưa ra trong ngày và hôm nay chính là ngày cuối_ Lâm Duy chán nản trả lời.
Như một tiếng sét đánh ngang tai, cô thờ người ra nhớ lại cái câu nói cuối cùng ông hiệu trưởng nói khi nãy mà cô không chịu nghe, trán cô xuất hiện vài vạch không được trắng lắm. Khả Hy tiếp lời:
- Nhưng chắc cậu không bị gì đâu… vì cậu là học sinh mới mà, nên Băng Tuệ, cậu cứ yên tâm._ Nhỏ ngượng cười nhìn cô.
Cô không nói gì, bỗng đứng lên đi nhanh đến cửa rồi ngoái đầu lại nhìn lớp:
- Tôi đã là thành viên của D rồi, các cậu có ý kiến gì sao?_ Cô nói và kèm theo một nụ cười man rợ. Cả lớp run run, đồng thanh đáp “vâng”.
Dọc dãy hành lang, nguyên tập đoàn hùng hậu lớp D đang đi lãnh hình phạt, học sinh các lớp xung quanh thì ko ngừng sỉ bán họ vì lớp D là lớp chứa đựng những học sinh có học lực kém nhất và quậy nhất, nên không biết tự bao giờ lớp D đã thành thành tiêu điểm nổi tiếng của trường với cái danh “ Lớp học thảm hại”. Đang đi thì bỗng dưng cô dừng lại, hỏi Khả Hy:
- Cậu có thể nói rỏ hơn về mấy hình phạt này được không?_ Cô ôn tồn hỏi.
- Được… thật ra hình phạt này chỉ áp dụng với khối , vào mỗi giờ học thể dục sẽ có mỗi môn thể thao khác nhau, và lịch học của tháng này là môn bóng rổ, hai lớp có trùng giờ học sẽ được tổ chức thi đấu, nếu lớp nào thua sẽ phục vụ lớp kia trong ngày, và hình phạt chỉ nằm trong khu vực phạm vi nhà trường. Thêm nữa là không được tư thù cá nhân qua hình phạt mà xảy ra các tranh chấp không thôi sẽ bị xử phạt_ Khả Hy.
Cô không đáp chỉ gật đầu rồi đi tiếp, lớp D cũng thẫn thừng đi theo.
Dừng chân trước lớp A, không khí ão não nặng nề bởi hs lớp D, vì đa số các hình phạt là luôn bắt họ trực vệ sinh và mua đồ ăn thức uống cung cấp cho hs của lớp A.
Trước lớp A, một con chim chào mào đủ màu sắc, á lộn một cô gái có khuôn mặt được trang điểm loè loẹt đang cầm một tờ giấy trên tay rồi ném cho Khả Hy:
- Ngày cuối cùng rồi, tụi mày cố gắng làm cho tốt đấy “ lớp học thảm hại”_ Ả nói rồi, toan bỏ đi với lũ đồng loại của mình.
Nhìn tờ giấy trên tay Khả Hy, toàn thể D tức tối ( trừ cô) vì trong các tiết thể dục chưa lần nào thắng nổi A vì lớp học ấy chứa năm hoàng tử và nữ thần tài giỏi hơn người rất nhiều, nên D chỉ có thể hận và hận.
- Lũ chó chết, mèo thúm tha, khỉ đít đỏ…_ Lâm Khải không kìm được cơn giận liền hét lên.
Băng Tuệ thì im lặng, đi đến cầm tờ giấy hình phạt rồi liếc mắt nhìn, sau đó cô nở một nụ cười đểu khiến lớp D rùng mình:
- Băng Tuệ, cậu không sao chứ?_ Lâm Duy hỏi kèm theo đó là bộ mặt lo lắng, lớp D cũng gật đầu theo ý.
Cô thì vẫn giữ nguyên nụ cười đó, hỏi lại:
- Có phải chỉ cần làm theo tờ giấy này là được?_ Cô.
- Đúng vậy._ Di Trân.
- Vậy tôi có ý kiến như thế này… mọi người mau lại đây._ Mọi người nghe lời nói của cô, nên cũng tụ họp lại bàn tán…
Sau vài phút trôi qua…
- Băng Tuệ, cậu thông minh quá, kế cách này quá chuẩn._ Lâm Khải khen cô nức nở.
- Nhưng liệu sẽ không sao chứ?_ Khả Hy lo lắng hỏi.
- Đúng vậy._ D đồng thanh.
- Chỉ cần dựa theo chữ viết, họ làm gì được chúng ta._ Cô trả lời.
- Tôi đồng ý với Băng Tuệ a, nên bây giờ thực hiện thôi bà con ơi._ Lâm Duy hét lên.
- Ô._ D nhảy tưng tưng, vui vẻ như con điên, khiến mấy lớp khác nhìn vào cứ tưởng tới giờ phát bệnh.
Sau vài phút lạc trôi: “người theo hương hoe, mi mù giăng léo, lèn sương hói phe phôi, đưa bước ai xe dồi…”
Lớp D sau khi hoàn thành hết nhiệm vụ của mình thì quay lại A, đứng trước cửa lại là con chim chào mào khi nãy, ả ỏng ẹo nói:
- Bánh và nước đâu? Đưa đây cho tao._ Ả.
Nhưng đáp lại với câu trả lời của ả là hành động của hs lớp D đang khiêng một thùng hàng đầy bánh, chai nước và để trước mặt ả.
Ả thì nở một nụ cười khinh thường với lớp D rồi với lấy một bịch snack.
Và một chai trước, mặt ả đen lại, ném mạnh xuống đất:
- Cái lớp thảm hại này, tụi mày đang làm cái quái gì vậy?_ Ả la toát lên.
Rồi từ trong lớp A, Kenji và Thừa Thiên bước ra với vẻ mặt uy nghiêm:
- Có chuyện gì mà làm ồn ào thế? Muốn mở trại tâm thần à?_ Thiên gắt lên.
- Anh Thiên, cũng tại cái lớp thảm hại này, em kêu chúng nó đi mua đồ ăn cho lớp vậy mà..._ Ả tức tối vừa nói vừa chỉ vào thùng bánh.
Kenji và Thừa Thiên lập tức đi đến thùng hàng... giây... giây... giây mặt hai ảnh còn đen hơn con hồi nãy. Nguyên nhân cụ thể là đa số à không tất cả các bịt bánh đều được xử lí hết, chỉ còn lại vài miếng và vỏ bọc, mà số bánh ấy đang ở đâu nhỉ? Và câu trả lời là đang ở trong bụng các hs lớp D, các chai nước thì cũng thế, có chai còn khoảng phân nữa, có chai thì khô queo... và cư nhiên nó cũng đang yên tọa trong dạ dày của tụi nào đấy.
- Tình hình như thế là có ý gì?_ Kenji lạnh lùng, phóng sát khí. Khiến mọi hs xung quanh sợ hãi, không dám hó hé một tiếng, vì tập đoàn anh đứng thứ trên toàn thế giới a, chỉ cần một tiếng của anh thì tức nhiên lập tức họ sẽ bị phá sản.
- Ý gì là ý gì? _ Một giọng nói khác lạnh lùng hơn cả Kenji vang lên. Phía sau dãy học sinh lớp D, cô từ từ đi lên, vốn lúc đầu cô định sẽ cho họ tự giải quyết vấn đề vì không muốn làm lớn chuyện, nhưng hiện nay tình hình lại chuyển đi theo một chiều hướng xấu, cô phải ra mặt a...
Đôi mắt tím của Kenji nheo lại nhìn thẳng vào cô, lộ chút chất ngờ. Thừa Thiên thì cũng không khác gì anh, Thiên bước đến gần cô và nói:
- A... Diệp Băng Tuệ, cô là thành viên của D sao? Thật bất ngờ..._ Anh nở một nụ cười khiến sông cạn đá mòn.
- Tôi và cậu có quen nhau sao?_ Cô lơ đễnh lời nói của anh.
- Đương nhiên rồi, tôi là người từng được cô tỏ tình đấy mà, năm xưa cô mặt dày cầu xin tôi làm bạn trai cô, bộ không nhớ sao? Hay là nhục mặt quá nên không dám thừa nhận... thảm hại._ Miệng lưỡi Thừa Thiên vốn không phải vừa a.
- Nhưng mà lớp biểu bì trên mặt chỉ khoảng cm thôi, đâu dày bằng các cậu được, còn vụ tôi tỏ tình gì đó, nghĩ lại bây giờ cảm thấy quá ư là xấu hổ vì vốn khi ấy tôi là con người mà sao có thể yêu thích loài chó được..._ cô từ tốn giải thích.
- Cô đang nói chuyện với chó đấy, cô hiểu tiếng chó vậy cô là gì nhỉ?_ Thừa Thiên kìm nổi tức giận, quyết không thua bèn nói lại.
- Ô, cậu bạn đây đang tự nhận mình là chó à? Mắt tôi khá bình thường đấy, nhìn cậu rỏ ràng là người, giữa chó và người khác nhau hoàn toàn, khi nãy tôi chỉ dùng biện pháp “ẩn dụ” để ví cậu thôi… còn bây giờ là chính bản thân cậu đang định nghĩa mình là chó đấy, Ngạo-Thừa-Thiên._ Cô tự đắc nói.
Thừa Thiên im bặt không nói được gì, vội đưa nhanh đôi mắt cún con nhìn chằm chằm vào Kenji để cầu cứu, Kenji trặc lưỡi, dù gì cũng là bạn thân a, không giúp không được:
- Quá rỏ ràng là các người đang làm sai quy tắc đưa ra, nên không có tư cách nói._ Kenji khoanh tay dựa vào tường, lộ ra khuôn mặt chuẩn soái ca.
Lớp D im bặt, mắt dán chặt vào người Băng Tuệ, vốn lúc đầu vụ đấu khẩu này chính là do người cầm đầu của D giải thích tức là Khả Hy, Di Trân, Lâm Duy và Lâm Khải nhưng chắc có lẽ do uy lực của hai người quá lớn nên mọi sự việc lúc này đều phải trong cậy vào cô. Cô nhìn họ thở dài:
- Chúng tôi không sai bất cứ yêu cầu nào, nếu muốn trách thì trách người đã ghi những hình phạt này._ Nói xong, cô với lấy tấm giấy trên tay Khả Hy đưa ra trước mặt Thừa Thiên, dõng dạt nói tiếp:
- Các người ghi trong đây là “ mua bánh snack và chai nước”, chúng tôi làm sao biết bánh snack ăn rồi hay chưa ăn, nước uống rồi hay chưa uống, nếu các người ghi “ mua bánh snack chưa ăn, chưa bóc vỏ và chai nước nguyên vẹn chưa mở nắp” thì tình hình có lẽ sẽ khác. Tương tự các người kêu “trực nhà vệ sinh” chớ không phải là “trực sạch nhà vệ sinh” và chúng tôi cũng đã trực rồi.v.v. ( Sachi: chị chơi ác quá Băng Tuệ: không ác sao là chị…).
Thừa Thiên và Kenji cứng họng, đơn giản thôi vì chứng cứ rành rành ra đó muốn chối cũng khó… họ đưa đôi mắt căm phẫn nhìn con chim chào mào ( chị này phụ trách viết hình phạt) khiến ả khóc nấc lên:
- Anh Thiên, anh Kenji em xin lỗi, lần sau em sẽ viết cẩn thận._ Ả chào mào.
Toàn thể lớp D mặt biến sắc, không phải chứ nếu lần sau ả ghi chi tiết, lớp D phải cam tâm chịu phạt sao? Một lần nữa, mọi ánh mắt tha thiết, cầu khẩn ấy lại đổ dồn về phía cô, cô cau mày nhìn vào thẳng vào ánh mắt tím huyền ảo của Kenji không chút run sợ, cô nói:
- Rất tiếc, sẽ không có lần sau đâu hay nói đúng hơn là cơ hội ấy sẽ về tay lớp D này._ Cô thản nhiên nói nhưng không biết chính câu nói của mình lại khiến các thành viên của lớp A bật cười thành tiếng. Ả chào mào nhanh nhảo đi đến gần cô nói:
- Tụi mày muốn thắng lớp A à? nực cười, tao cho mày biết các hoàng tử và nữ thần chính là thành viên của lớp này đấy, lo mà liệu hồn đi._ Ả nói.
- Cái động chớ cái lớp gì chứ!Nực cười…_ Nói rồi cô bỏ đi về lớp, D thấy vậy cũng về theo.
Tình hình lớp D…
Mọi thành viên của lớp đang tụ họp lại bàn của Băng Tuệ bàn tán sôi nổi:
- Băng Tuệ à, lần này lớp ta chết chắc rồi, các hoàng tử và nữ thần vốn thông minh trong học tập và thể thao cũng giỏi hơn người, làm sao ta thắng nổi._ Di Trân.
Hứ cái gì mà giỏi hơn người, rồi đây cũng thua cô thôi, nhớ lại thì trước đây khi đọc truyện, nữ chính vì kêu ngạo nên thách đấu bóng rổ với các nam chủ và kết quả là thua thảm hại nhưng lại được các nam chủ để ý tới. Còn cô bây giờ cư nhiên không thể để thua được thế thì mặt mũi để đâu chứ. Cô là Lycoris Aki a, kiến thức không ai bằng cô, thể thao lại càng không thể, do cô rất giỏi các loại võ thuật nên cơ thể vốn rất nhanh nhẹn, bóng rổ thì làm được gì với cô, nhưng vấn đề ở đây là đồng đội của cô, nếu họ yếu kém thì cô cũng phải bị ảnh hưởng đôi chút, nên đây mới là thứ đáng lo ngại nhất. Cô quay ra hỏi nhanh Lâm Khải:
- Lớp chúng ta, những ai là người thi đấu?_ Băng Tuệ.
- À thì… tôi, anh Duy, Di Trân, Khả Hy và hs , hs _ Anh nói.
- Các cậu đều nắm rỏ các kỉ thuật của môn bóng rổ?_ Cô hỏi tiếp.
- Ừ… cái đó chúng tôi đều thành thạo, nhưng A lại rất giỏi, chúng tôi vốn không thể đấu lại._ Lâm Khải nghiêm túc nói.
- Chừng nào có tiết thể dục?_ Cô.
- Tiết ngày mai._ Lâm Khải.
Cô không đáp chỉ im lặng gật đầu nhẹ, toan nắm lấy balo cô đi ra khỏi lớp và nói:
- Tôi bận việc về nhà trước, còn vụ bóng rổ, mọi người cứ yên tâm, vì chiến thắng ấy sẽ mang tên D._ Thế là cô lao nhanh ra khỏi trường bỏ lại tụi nào đấy lo lắng không thôi.
Đi bộ một chút, bỗng một chiếc Hagree chạy đến đón cô, nhưng cô không về nhà mà trực tiếp lao thẳng qua Nhật vì cô đang có một vụ làm ăn bên đấy.
Ngồi trên chiếc trực thăng do cô chế tạo, mp của cô reo lên bên tai:
- Nghe đây._ Cô lạnh nhạt trả lời vì không biết người ở bên kia đầu dây là ai.
- Băng Tuệ hả? Sting yêu quý của cậu đây… tớ đang mãi lục tung cả Nam Cực nhưng chẳng thấy cậu đâu hết, giờ cậu đang ở đâu vậy?_ người kia hỏi. ( Sachi: sting là Đoàn Gia Minh đấy)
Mặt Băng Tuệ đen lại, không phải chứ lần trước cô chỉ nói đùa thôi mà, thế tên ngốc đó lại qua tận Nam Cực tìm cô.
- Cậu rảnh rổi làm sao chổi hả? Tớ nói là không cần mà._ Cô gắt.
Người bên kia buồn bã, khóc thút thít, hai mắt long lanh:
- Băng Tuệ… hic hic.
- Thôi được rồi, tình hình bang hiện nay như thế nào?_ Cô hỏi.
- À, tiến triển rất tốt, hiện đang tuyển người, mà cậu có yêu cầu gì về thành viên của bang không?_ Anh vứt bỏ vẻ yếu đuối, trở lại chính bản thân mình.
- Chất lượng hơn số lượng và đặc biệt phải tuyệt đối trung thành._ Cô.
- Okay, thế sau khi tuyển xong, bước kế tiếp là gì?_ Sting
- Đánh bại bang đứng thứ trong giới hắc đạo Gogen Time, và chiến lược tớ sẽ phổ biến cho mọi người sau, nhớ rằng không được đụng chạm hay tự ý đánh với các bang, nếu vi phạm thì xử lập tức._ Cô lạnh lùng nói.
- Ừm, vậy mật danh của cậu là gì?_ sting.
- Ice, Lycoris Ice._Cô.
- Vậy mật danh của tớ sẽ là Sun, cậu thấy…
“tút! Tút!” sting chưa kịp nói hết, thì Băng Tuệ đã gác máy bỏ thằng nhỏ lại một lần nữa bơ vơ.