Nữ Phụ Thêm Kịch Hằng Ngày

chương 13: từ hôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: -JL-

-------------------- (❁'◡'❁)

Bạch Túc Túc xấu hổ nhấp một miếng nước trái cây, một bên ra vẻ trấn định cười cười: "Cậu cũng nói là chính thất rồi, nào có chính thất nào lại ghen tỵ cùng với hoa tươi cỏ dại bên đường được đúng không?"

Dứt lời, hai người bên cạnh đều là bộ dáng lau mắt không tin nổi nhìn Bạch Túc Túc. Quả thật vẫn là khuôn mặt đó nhưng tính cách thay đổi không ít, nếu là trước kia Bạch Túc Túc tuyệt đối không nói mấy lời này.

"Rất lớn khí!" Chu Lạc Lạc giơ ngón tay cái lên treo ghẹo Bạch Túc Túc nói.

Bạch Túc Túc cười không nói gì, một lúc sau liền thấy Phó Sâm đi về phía cô. Nhưng tụ hội này là do ông nội mang cô đến, chắc sẽ không có chuyện gì đâu?

Nhìn thấy đối phương đi tới, hai người bên cạnh đẩy đẩy cánh tay Bạch Túc Túc, nháy mắt ra hiệu, tranh thủ chọc ghẹo: "Vẫn là tâm cậu bình thản, lần này người ta thế mà chủ động tìm cậu đó nha!"

Thấy thế, Bạch Túc Túc cũng có chút không hiểu, thẳng đến khi Phó Sâm đã tới gần cô, Phó Sâm nhàn nhạt quét mắt nhìn ba người, bỗng nhiên ánh mắt lạnh lùng rơi thẳng lên người Bạch Túc Túc: "Cô đi cùng tôi."

Bạch Túc Túc: "..."

Cảm giác được sắc mặt Phó Sâm có chút không ổn, Bạch Túc Túc cũng ngoan ngoan đi theo trong ánh mắt mập mờ của hai người. Một đường đi có không ít nữ nhân nhìn về phía bên này, ánh mắt của họ đa số là ghen ghét, ánh nhìn như muốn xuyên thủng cả người Bạch Túc Túc. Bạch Túc Túc đi theo Phó Sâm tới một căn phòng không có ai. Cô sợ hãi nha, thực sự không dám ở cùng đàn ông trong một căn phòng xa lạ.

Trong phòng rất yên tĩnh, Bạch Túc Túc vừa đóng cửa, Phó Sâm đột nhiên xoay người, ánh mắt tĩnh mịch nhìn Bạch Túc Túc, giọng nói lạnh lùng: "Tôi đã gặp ông nội của cô, cô muốn hủy hôn?"

Căn phòng lớn lần nữa trở về yên tĩnh, Bạch Túc Túc dựa ở cửa không khỏi cúi đầu xuống, trầm mặc nửa ngày, lúc này mới nói khẽ: "Tôi không nói đùa, hôn nhân không có tình cảm sẽ không bao giờ hạnh phúc. Đến khi sau này anh gặp được người mình thích, thì anh có biết là tôi dư thừa đến cỡ nào. Thừa dịp hiện tại còn chưa muộn, chúng ta... vẫn nên từ hôn cho thỏa đáng."

Giọng nói Bạch Túc Túc trời sinh nhỏ nhẹ nhưng lộ sự nghiêm túc, đôi bàn tay trắng nõn cầm chặt cái túi trong tay, lọn tóc dài che khuất nửa gò má trên khuôn mặt của cô. Mặc dù Bạch Túc Túc cố chấp nhưng đôi khi lại rất cố chấp.

"Được."

Giây lát, Phó Sâm cứ như vậy nhìn đỉnh đầu Bạch Túc Túc, không mặn không nhạt nói: "Tùy cô."

Nói xong, Phó Sâm một tay nới lỏng cà vạt, một bên quay người ra khỏi gian phòng. Căn phòng to như vậy nháy mắt chỉ còn lại mỗi mình Bạch Túc Túc. Bạch Túc Túc ngồi trước cửa một hồi, tâm tình đột nhiên có chút phức tạp, cô hít sâu một hơi rồi mới đi ra ngoài.

Không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, như vậy về sau mọi chuyện trong kịch bản không còn liên quan đến cô nữa. Bạch Túc Túc vẫn thành thành thật thật kiếm tiền, nhanh chóng đuổi hai mẹ con kia ra ngoài là điều cô cần nhất lúc này.

Bạch Túc Túc lần nữa trở ra đại sảnh, chủ tiệc đã cắt bánh kem, mọi người cũng ăn tượng trưng một chút. Bạch Túc Túc tìm một vòng cũng không thấy ông nội cô đâu, ngược lại nhìn thấy Chu Lạc Lạc đang cùng người ta tranh chấp cái gì, xung quanh có rất nhiều người đứng xem náo nhiệt.

Sau khi bước tới, Bạch Túc Túc thấy rõ cô gái đang tranh cãi với Chu Lạc Lạc. Cô ta mặc một chiếc váy đuôi cá mỏng màu đen, trang điểm theo hướng thành thục, khí chất cũng lớn hơn trước rất nhiều, đối mặt với chất vấn của Chu Lạc Lạc cũng không lộ ra vẻ vội vã.

Bạch Túc Túc cảm thấy thật oan gia ngõ hẹp, không nghĩ tới ở đây mà cũng gặp được nữ chính. Bất quá Chu Lạc Lạc mà cùng nữ chính cãi nhau như thế có thể sẽ dễ dàng bị gán cho cái danh xưng nữ phụ độc ác không chừng. Nghĩ một lúc, Bạch Túc Túc vẫn đi qua đó xem có chuyện gì xảy ra.

"Cô còn nói không phải là cô cố ý? Ngộ sát còn muốn thoát phạt, cô chỉ cần nói một câu cô không cố ý mà được à?" Chu Lạc Lạc vòng tay trước ngực, ánh mắt nhìn nữ minh tinh trước mắt này.

Hình như là váy của Chu Lạc Lạc bị Tô Nguyệt hất rượu vào, Bạch Túc Túc cảm thấy chắc là không phải cố ý, dù sao Tô Nguyệt với Chu Lạc Lạc không quen không biết, không cần thiết vô duyên vô cơ đắc tội một người.

"Vậy tôi đền cho cô một cái váy khác được không?" Giữa đôi lông mày Tô Nguyệt hơi nhíu, không kiêu ngạo cũng không tự ti.

"Đền?" Chu Lạc Lạc khẽ cười một tiếng, ánh mắt nhìn trên người một vòng "Được thôi, cái váy này là tôi được tặng, cũng là triệu, hiện tại cô chuẩn bị sao?"

Dứt lời, người xung quanh xem náo nhiệt cũng bắt đầu nghị luận ầm ĩ, bất quá phần lớn vẫn là đứng về phía Chu Lạc Lạc.

"Sao lại có loại người nổi tiếng trên mạng này vào? Lúc trước không phải nói Bạch Tố Tố giẫm lên váy sao?"

"Đúng vậy nha, nếu không xem qua tin tức, tôi cũng không nhận ra người kia là ai."

"Cũng không biết là vào bằng cách nào, làm bẩn váy người ta còn kiêu ngạo như thế."

Đối mặt với hàng loạt nghị luận cứ thế dồn đến, Tô Nguyệt không tự giác xiết chặt lòng bàn tay. Cho đến lúc bày, bên cạnh bỗng nhiên thêm một người xuất hiện, những tiếng nghị luận kia mới dần dần nhỏ lại.

"Đủ rồi sao?" Mục Hạp trực tiếp ném một tờ chi phiếu cho Chu Lạc Lạc.

Ánh mắt Chu Lạc Lạc khẽ biến, lại nhìn trên dưới Tô Nguyệt một lượt, tựa hồ không nghĩ tới đối phương lại là Mục Hạo. Khó trách, chỗ dựa to lớn như thế.

Khi đối phương chậm rãi cầm tờ chi phiếu, ánh mắt Mục Hạo mới băng lãnh nhìn Chu Lạc Lạc, nói: "Cầm chắc."

Dứt lời, ta Chu Lạc Lạc bỗng nhiên run lên một cái, nghĩ đến địa vị Mục gia, đột nhiên có chút hối hận, lần này nhất định cô ( Chu Lạc lạc ) đã đắc tội Mục Hạo, không biết sẽ có liên lụy tới công ty nhà cô không?

Thấy ông nam hai này lại chuẩn bị đi trả thù thay nữ chính, Bạch Túc Túc trực tiếp đứng dậy, mỉm cười nhìn hai người đối diên nói: "Mục tiên sinh, trước đó tôi có nói để anh hỏi Tô tiểu thư sự việc lần trước, không biết anh đã hỏi chưa?"

Thấy Bạch Túc Túc, ánh mắt Tô Nguyệt lóe lên tia khác lạ. Bạch Túc Túc đứng trong đám người phú nhị đại không có chút cảm giác nào là không hài hòa, cho nên cô mới không thích ở quá gần những người ở dưới tầng mình, đúng không?

"Ý cô là gì?" Mục Hạo cứ như vậy nhìn chằm chằm cô gái bỗng nhiên xuất hiện này, ánh mắt có chút phức tạp.

"Không có ý gì, chỉ là muốn để Mục tiên sinh biết đừng coi mọi chuyện bé xé ra to khỏi bối cảnh của chúng. Mọi thứ, để người khác người khác một con đường lưi, cũng chính là để lại một con đường sống cho chính mình." Nói xong, Bạch Túc Túc lại nhìn Tô Nguyệt, mỉm cười nói: "Tô tiểu thư, xin hỏi ngày đó, đến cùng là tôi có giẫm váy cô hay không?"

Người xem náo nhiệt chung quanh ngày càng nhiều, đối mặt với từng đôi mắt, không biết là thấy cái gì, Tô Nguyệt bỗng nhiên thật lòng nhìn Mục Hạo: "Bạch tiểu thư không giẫm váy em."

Phải đợi đến khi hỏi trước mặt nhiều người như vậy mới chịu nói ra, Bạch Tố Tố không biết nên nói gì cho thỏa đáng. Mặc dù rất muốn đòi phí bồi thường tổn thất danh dự của Mục Hạo, nhưng nhiều người như vậy, cô cũng không tiện nói ra ngoài miệng.

Đúng lúc Bạch Túc Túc chuẩn bị xoay người rời đi, lại thiếu chút nữa đụng phải một bức tường thịt phía sau. Là Phó Sâm, đi theo bên cạnh còn có cô nữ hai Giang Ngưng, nhìn hai ngược cực kì xứng đôi.

"Túc Túc, đã lâu không gặp." Giang Ngưng mỉm cười, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Bạch Túc Túc.

Bạch Túc Túc vụиɠ ŧяộʍ nhìn Phó Sâm, sau đó chậm rãi gật đầu Giang Ngưng: "Chị Giang Ngưng."

Nhìn thấy người đàn ông có khí chất phi thường bất phàm đối diện, Tô Nhạc dời tầm mắt, đột nhiên tiến lên khẽ nói:" Lần trước là tôi đi nhầm phòng, xin lỗi."

Câu nói này rất dễ gây hiểu lầm, Giang Ngưng như có như không quét mắt nhìn qua cô nữ minh tinh trước mắt này, không khỏi có chút ác cảm.

Phó Sâm mặc kệ Tô Nguyệt, mặc dù hắn không hiểu tại sao mình lại muốn tới, nhưng khi nhìn thấy Bạch Túc Túc ở đây, hắn lại không tự chủ được lại bước đến. Phó Sâm cực kì không hiểu tại sao hắn lại chú ý đến vị hôn thê trước của mình như vậy, còn là cô gái chủ động giải trừ hôn ước với hắn nữa chứ.

Wow, các nhân vật cốt cán trong bộ truyện đều đến đông đủ, Bạch Túc Túc cảm thấy con pháo hôi này nên rời trận là được rồi, nhưng trước khi đi còn nhịn không được nhìn Mục Hạo nói: "Mục tiên sinh không phải đang còn nợ tôi một câu xin lỗi sao?"

Xung quanh có rất nhiều người, nhưng Mục Hạo không phải loại người lòng dạ hẹp hòi. Lần này đích thật là hắn (Mục Hạo) không hỏi rõ ràng, mà người này lại là vị hôn thê của Phó Sâm, Mục Hạo dừng một chút, rồi nhìn Bạch Túc Túc thản nhiên nói: "Lần trước là tôi không đúng, xin lỗi."

Mặc dù vẫn muốn trấn lột Mục Hạo một chút phí bồi thường tổn thất danh dự, nhưng mà bây giờ không phải là lúc để nói. Lần sau có cơ hội đòi cũng không muộn. Bạch Túc Túc liếc mắt nhìn Phó Sâm vẫn đang im lặng nãy giờ, rồi xoay người chuẩn bị rời đi.

"Túc Túc, chúng ta cũng đã lâu rồi không gặp, em sẽ không vì có Phó Sâm rồi liền không để ý chị chứ?" Giang Ngưng bỗng nhiên giữ chặt tay Bạch Túc Túc, trên mặt mang theo nét cười yếu ớt.

Tô Nguyệt nhếch môi cười như có như không nhìn Bạch Túc Túc, Tô Nguyên đương nhiên biết mối quan hệ của Bạch Túc Túc với Phó Sâm. Nhưng không biết tại sao, trong nội tâm Tô Nguyệt vậy mà lại có chút không thoải mái.

Phát hiện Tô Nguyệt cũng đang nhìn mình, tâm Bạch Túc Túc mệt mỏi vô cùng, khẽ cắn môi, cô quét mắt nhìn người đàn ông đang rời đi kia, đánh bạo nói: "Tôi với Phó Sâm đã từ hôn."

- //-

xxxxxxxxxxxx

Editor -JL- : Vai ác nữ phục thật sự đã xuất hiện ( ̄y▽ ̄)╭ cẩn thẩn nha (~ ̄▽ ̄)~ mặc dù -JL- chưa đọc hết truyện này nhưng mà -JL- xem bình luận thì cô Giang sau này sẽ rất máu mặt đó φ( ̄ ̄)

Cầu góp ý (✿◡‿◡) - Mong ủng hộ (✿◡‿◡) - Theo dõi tớ để tiếp thêm động lực nhé, cảm ơn các cậu (✿◡‿◡)- nhiều :

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio