Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã

chương 67: thế giới v: đại thần, thỉnh cầu đụng ngã 18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit+ beta: Linhlady

"Tô Mộc, anh thích em."

Một nam sinh cao cao gầy gầy thanh tú, cản Tô Mộc ở dưới một cái cây, cùng lúc đó, trên mặt trắng nõn của nam sinh kia xuất hiện dám mây đỏ.

Tô Mộc bị một người xa lạ không quen ngăn lại, tự nhiên trong lòng là không vui, hơi hơi nhíu mày.

Không nói người trước mắt lại còn nhìn Tô Mộc đàn hát một khúc Trung ( thế giới của anh đã rơi vào bể tình), còn có bạn bên cạnh hắn thảo luận ồn ào.

Vào buổi trưa là lúc tất cả mọi người đều tan học. Động tĩnh lớn như vậy, làm sao lại có chuyện mọi người không biết, người đi đường tốp năm tốp ba tụ tập lại đây, đám người càng ngày càng đông hơn.

Tô Mộc nhàn nhạt liếc qua đám người, nội tâm khẽ kinh ngạc, thầm kêu không xong, cô hơi vội vàng.

Ánh mắt chạm đến nam sinh phía trước, hắn rõ ràng có chút khẩn trương, co quắp cầm lấy đàn ghi-ta trong tay, cưỡng bách chính mình không đem căng thẳng viết ở trên mặt. Cùng lúc đó, trong ánh mắt nhưng lại lóe ánh sáng, thông thấu trong suốt, tràn trề hi vọng.

Giống như nổi lên dũng khí, nói ra, "Tô Mộc, có lẽ em không biết, anh thích em thật lâu, ngay từ ngày đầu tiên em bước chân vào trường đại học này... Anh không thèm để ý chuyện trên diễn đàn, anh có thể không thèm để ý chuyện em đã đi qua, nhưng anh nghĩ anh muốn tham dự chuyện trong tương lai của em, tiếp theo để cho anh chăm sóc em, có được không?"

"Cùng một chỗ!"

"Cùng một chỗ!"

"Cùng một chỗ!"

Quần chúng vây xem ào ào hưởng ứng lời nói nam sinh kia, bắt đầu ồn ào, Tô Mộc thấy vậy có chút quẫn bách.

Tô Mộc nhìn thất trong con mắt kia tràn trề nhu tình, thẹn thùng, bối rối mà lại không biết làm sao. Nhưng vẫn ổn định tâm tình, nghiêm túc trả lời đến: "Nhưng tôi không biết anh là ai? Tên gọi là gì cũng không biết, lại đột nhiên xuất hiện tỏ tình thật khiến tôi khó khăn, cho nên thẹn thùng, hy vọng anh có thể tìm được người hiểu rõ anh, biết anh là ai, mà không phải tôi, ngay cả anh là ai cũng không biết."

"Huống chi, tôi đã có người trong lòng, xin lỗi."

"Cảm ơn anh thích tôi."

Mỗi một đoạn cảm tình đều đáng giá nghiêm túc đối đãi, nhưng là không có cách nào khác đáp lại tình cảm cũng muốn nghiêm túc cự tuyệt, nếu không, đến lúc làm cho người khác thương tâm.

Nam sinh kia mắt sáng trong vắt trong mắt khi nghe thấy lời nói của Tô Mộc, trong nháy mắt giống như là mất đi sắc thái ảm đạm thất sắc, khuôn mặt mang đỏ ửng cũng lập tức trắng bệch, môi khẽ nhúc nhích, muốn nói chút gì đó, nhưng lại cái gì cũng không nói ra.

Đúng vậy, cô ngay cả mình là ai cũng không biết, như thế nào sẽ đáp ứng mình đây? Thật sự là buồn cười a! Mình ngay cả chuyện cô có người trong lòng cũng không biết.

Người tham gia náo nhiệt thấy tỏ tình không thành công, cũng mất đi hào hứng, cũng chậm rãi rời đi. Nhưng có vài người muốn ở lại nhìn tiếp diễn, đối với bọn họ mà nói loại chuyện không quan hệ bọn họ, cũng có thể làm gia vị cho cuộc sống, làm cuộc sống khô khan vô vị mang đến một chút niềm vui thú.

"Anh, không có sao chứ?" Tô Mộc nhìn nam sinh trước mắt không được như ý, vẫn là nhịn không được mở miệng dò hỏi, không lẽ bị đả kích đến ngu rồi?

"Không có việc gì." Nói xong, hắn tựa hồ còn muốn nói gì, lời nói còn chưa mở miệng, bạn đi cùng hắn đã lập tức tiến lên vì hắn mà bất bình cắt đứt:

"Cô biết hắn vì một ngày này chuẩn bị bao lâu không?"

"Đúng vậy, đúng vậy, cô cái gì cũng không biết. Cứ như thế này cự tuyệt hắn?"

Mấy người thay phiên nhau vài ba câu liền chỉ mũi nhọn vào Tô Mộc, giống như tất cả mọi chuyện đều là do Tô Mộc sai.

Nam sinh kia cũng đối với chuyện này không trả lời, lẳng lặng đứng ở giữa bọn họ, lặng im không nói, giống như là đối với chuyện này không liên quan.

Nghe bọn họ nói, Tô Mộc vốn đã đè xuống khí bỗng chốc lại đi lên, cười lành lạnh đạo: "Các anh đứng ở đạo đức cao không lạnh sao?"

"Còn có, các anh nói mọi chuyệnh liên quan tới hắn, tôi một chút cũng không biết, chuyện gì cũng không biết."

"Cái gì?!" Trong đó một người đồng bọn rục rịch, có chút ít kích động.

"Đúng vậy, tôi thật lòng cảm ơn anh thích tôi. Nhưng các anh có nghĩ tới hay không tôi không hiểu hắn, các anh sẽ đi cùng một người chưa gặp bao giờ, hoàn toàn không quen biết, một người đột nhiên từ giữa đường xuất hiện ở một chỗ sao? Các anh có thể như vậy trực tiếp tiếp chấp nhận người ta thổ lộ sao? Dựa vào cái gì?"

"Kia, vậy theo ý anh nói, vậy về sau cứ có người tỏ tình với tôi thì tôi đều phải nhận lời sao?"

"Dựa vào cái gì? Chỉ bằng hắn ở một nơi tôi không biết mà làm rất nhiều việc, tôi lại phải đáp ứng hắn. Vậy tại sao hắn không sớm gặp tôi, ít nhất để tôi biết hắn là ai, có thể làm bạn trước?"

"Còn có, tôi đã có người mình thích. Các anh cho là mình sẽ ở có người mình thích dưới tình huống đó lại đi đáp ứng người khác sao?"

Tô Mộc bình thường cười dịu dàng khuôn mặt này lúc tràn đầy lãnh ý, nguội lạnh chứa đựng tức giận ánh mắt áp bức, cùng bản thân ở thế giới khác lắng đọng khí thế, hiện tại một lần tính toàn bộ triển khai, dung nhập vào, bình tĩnh nói ra mọi chuyện, thậm chí khí thế bức người.

Những người kia bị đôi măt thâm thúy nhìn soi mói, không khí quanh thân giống như bị rút đi, khiến bọn họ bỗng chốc cũng có chút sự khó thở, cảm thán kinh ngạc khí thế người trước mắt, trong lòng bọn họ thật ra cũng cảm thấy Tô Mộc nói đúng, tự biết đuối lý bọn họ ngại mặt mũi, nhanh chóng mang người con trai kia đi.

Mọi người thấy diễn hết cũng liền dần dần tản ra, chỉ chống lát đã không còn mấy người.

Tô Mộc lúc này mới thu hồi khí thế trên người, chẳng biết tại sao cảm giác hơi mệt mỏi, dựa người vào thân cây, hít một hơi thật sâu, nhưng nội tâm vẫn cực kì tức giận.

Thật sự là tức chết!

"Mộc Mộc, cậu không có sao chứ?" Hứa Ngọc thở hồng hộc đuổi tới bên cạnh Tô Mộc, "Tớ vừa mới ở trên đường nghe nói có người với cậu, nam sinh kia đâu?"

"Đi rồi." Tô Mộc dần dần dẹp tức giận trong lòng, có thể do quá tức cô cảm thấy đầu óc không tỉnh táo, choáng váng.

"Đi rồi? Cậu không có đáp ứng hắn đi?" Hứa Ngọc thuận thuận hơi thở, bắt đầu hỏi thăm Tô Mộc: "Tại sao sắc mặt cậu lại khó coi như thế này, xảy ra chuyện gì không tốt sao?"

Tô Mộc liền cố nén choáng váng, nói với Hứa Ngọc mọi chuyện xảy ra.

"Những người kia như thế nào lại dám làm vậy? Quá phận!" Hứa Ngọc nghe xong, trên mặt hơi giận tái đi, ngược lại vẻ mặt lo lắng xem Tô Mộc.

"Không muốn nói cho Tạ Liễm." Tô Mộc biết Hứa Ngọc vì mình mà bất bình, trong nội tâm ấm áp.

Khi nghỉ đông, quan hệ cuat các cô lại thân thiết hơn một chút. Tô Mộc chính thức giới thiệu các cô với nhau, nhưng chuyện của cô và Tống Tử Diễn cũng chỉ có Tạ Liễm biết rõ mà thôi.

"Được rồi được rồi." Hứa Ngọc bĩu bĩu môi, ánh mắt chạm đến sắc mặt yếu ớt Tô Mộc, lo lắng hỏi: "Cậu thật không có việc gì sao?"

"Tớ không có - -" còn chưa nói hết, trước mặt Tô Mộc bỗng tối sầm, thân thể mềm xuống, loáng thoáng nghe thấy giọng nói Hứa Ngọc kêu gọi mình, nhưng vẫn mất đi ý thức, triệt để hôn mê bất tỉnh.

- - - - - -

"Um." Tô Mộc nhỏ giọng lầm bầm muốn tỉnh lại.

"Mộc Mộc, cậu tỉnh." Hứa Ngọc canh giữ ở một bên, nghe thấy thanh âm Tô Mộc lập tức dò hỏi, thấy cô mở mắt ra nhìn mình, tiếp theo lại gọi kêu: "Tống học trưởng, Mộc Mộc tỉnh?"

Vừa nghe thấy Hứa Ngọc có động tĩnh biết Tô Mộc khả năng tỉnh, vì vậy mọi người nối đuôi nhau mà vào, vốn gian phòng rộng rãi giờ lại hẹp đi không ít, Tống Tử Diễn sải bước đi về phía trước đến trước mặt Tô Mộc, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt, trong lòng rất đau.

"Nơi nào không thoải mái?" Nhẹ giọng dò hỏi.

Hắn vốn đang ở trong thư viện, sau đó Lâm Thần liền gọi điện thoại cho hắn nói là có người hướng Tô Mộc tỏ tình, chẳng biết tại sao, khi đó trong lòng hắn có một loại bực bội không tên, còn có một chút sợ hãi.

Đi cùng với bọn Trần Tư Nam, Chu Khải đã tìm đến chỗ đó, có thể là đến muộn ở đây đã sớm không còn ai, nội tâm lo lắng càng sâu, vội lấy điện thoại ra gọi cho Tô Mộc, kết quả lại là bạn cùng phòng nghe điện thoại, không kịp ngẫm nghĩ mình giờ phút này thất thố, lập tức chạy qua.

Thấy Tô Mộc nhíu chặt mày, sắc mặt tái nhợt.

Mọi người thấy vậy, nhìn nhau một phen, hiểu rõ ý tứ trong mắt đối phương, rất thức thời ra ngoài.

Hứa Ngọc: "Tớ đi mua một ít đồ, các cậu nói chuyện đi."

Lâm Thần: "Đúng vậy, chúng ta cùng nhau đi! Để cho con gái xách đồ không phải hành vi của nhân sĩ. "

Trần Tư Nam: "Đúng vậy, tớ cũng vậy đi."

Chu Khải: "Vậy các cậu đi - -" nói còn chưa dứt lời liền bị Trần Tư Nam che miệng lại, cùng Hứa Ngọc, Lâm Thần một người một tay kéo ra ngoài.

Hiện tại thanh tỉnh không ít Tô Mộc xem động tác bọn họ cảm thấy buồn cười, ánh mắt chuyển về phía Tống Tử Diễn, "Anh Tử Diễn, tại sao anh lại ở chỗ này?"

"Um, bây giờ em đỡ hơn rồi. Không có gì không thoải mái."

"Em đã đồng ý sao?" Tống Tử Diễn hắn vốn cho là hắn không sẽ để ý, vẫn mà hiện tại hắn phát hiện hắn đáng chết vô cùng để ý, hắn cũng hiểu rõ tâm ý của mình.

Tống Tử Diễn nói một câu không đầu không cuối, râu ông nọ cắm cằm bà kia, nhưng mà Tô Mộc lại nghe hiểu.

"Anh sẽ để ý sao? Anh Tử Diễn?" Tô Mộc, không, phải nói là một cái "Tô Mộc" khác, nhìn Tống Tử Diễn cười cười nói, mặt mày trong lúc đó cũng có vẻ trào phúng.

Nhìn người đối diện tỏ vẻ xa cách, cười giả dối như vậy, khiến trong lòng Tống Tử Diễn nhảy dựng, lông mày nhăn lại, hình thành một chữ "川" thật sâu.

Đáng chết, thừa dịp Tô Mộc hiện tại có chút ít suy yếu liền lại xuất hiện, nhưng mà Tô Mộc cũng cảm giác lần này mình té xỉu có chút không giải thích được, tức giận đến định trình độ thật có thể té xỉu sao?

"Em đồng ý thì sao? Em không đồng ý thì sao? Anh là ta ai, anh dựa vào cái gì quản em?" Nguyên chủ đối Tống Tử Diễn chấp niệm rất sâu, mong đợi hắn thích mình, lại sợ hãi, cảm giác hắn sẽ không thích mình.

Rõ ràng là một người cao ngạo như thế, lại thích một người đến hèn mọn. Tô Mộc nghĩ cũng cảm thấy đau lòng thay, bằng không cứ để cho cô ấy nói xong đi?

Nghe lời nói Tô Mộc, bỗng nhiên trong lòng Tống Tử Diễn bùng lên cơn tức giận.

Ở lúc Tô Mộc còn không có phản ứng, liền bị hai ngón tay Tống Tử Diễn bóp ở lại, khuôn mặt tuấn tú lịch sự tao nhã của hắn không ngừng để sát vào, mùi hương bạc hà trên người đập vào mặt, hai hàng lông mày mơ hồ ép xuống, trong mắt lóe nguy hiểm hàn quang: "Em, lập lại lần nữa?"

"Tô Mộc" là cái loại đó ngươi càng đánh áp chế cô, cô càng cứng rắn, mang tức giận ngẩng lên đầu nhìn thẳng hắn: "Anh dựa vào cái gì quản em?"

Lời còn chưa nói hết, nam nhân hơi giận tái đi mặt càng ngày càng gần, "Anh dựa vào cái gì quản em, hiện tại liền khiến em biết anh dựa vào cái gì quản em."

Đột nhiên lấn người xuống, trên môi Tô Mộc chợt lạnh, sau đó là một nụ hôn ướt át, nụ hôn của Tống Tử Diễn cuồng dã, nóng vội khiếp Tô Mộc bất mãn, cô không chút do dự duỗi tay đẩy ra, Tống Tử Diễn vẫn không nhúc nhích, vẫn như cũ tàn sát bừa bãi ở môi cô, đầu lưỡi cạy hàm răng ra, tiến quân thần tốc, khiêu khích cái lưỡi thơm tho kia.

"Um, buông em ra- -" thừa dịp có khoảng cách, Tô Mộc giãy giụa nói, nhưng rất nhanh bị đè xuống.

Nam nhân lần đầu tiên làm chuyện này, giống như vô sự tự thông, thân thể Tô Mộc dần dần mềm xuống, ngưng dãy dụa,đợi đến khi hô hấp không thuận lợi, Tống Tử Diễn mới buông cô ra, hai người còn kéo ra một chút tơ bạc ái muội.

Trên mặt lộ ra vẻ ửng hồng nhàn nhạt, đôi mắt ướt nhẹp kinh ngạc nhìn qua nháy a nháy, đôi môi đỏ thắm khẽ nhếch, hô hấp lấy không khí.

"Anh thích em sao?" Tô Mộc cảm giác nguyên chủ đang ở gần đây, Tô Mộc vội vàng đoạt lại ý thức, hai mắt trong nháy mắt thay đổi, sáng ngời mà trong suốt, nghiêm túc nhìn qua Tống Tử Diễn hỏi.

Đáy mắt Tống Tử Diễn lóe qua một nụ cười, nhìn về phía Tô Mộc giống như có thể nhìn vào tận đáy lòng, con mắt thâm thuý tràn ngập dịu dàng. Hắn lại chậm ngước lên, nhìn thẳng con mắt Tô Mộc, thâm tình mà chuyên chú nói: "Đứa ngốc, không nhìn ra được sao?"

Tô Mộc không nói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Tống Tử Diễn, dường như đang đợi hắn một cái chính thức trả lời.

Tống Tử Diễn thấy bộ dáng Tô Mộc bướng bỉnh, ngồi ở trên mép giường, bất đắc dĩ duỗi tay kéo Tô Mộc lại đây, sủng ái cười cười: "Thích, rất thích."

Ngưng một cái, tiếp theo nói ra: "Trước có lẽ anh không biết cái gì gọi thích, nhưng mà hiện anh tại hiểu. Anh thích em cảm giác rất rõ ràng truyền đạt đến trong đại não, nó nói cho anh biết, là anh thích em."

Tô Mộc dựa vào trên người Tống Tử Diễn, lẳng lặng nghe tiếng tim Tống Tử Diễn đập, còn có lời nói thích kia.

Trên người bỗng nhiên chợt nhẹ, một cỗ hơi thở thật bình tĩnh rời khỏi thân thể, Tô Mộc biết rõ đó là nguyên chủ, lập tức nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mà nam nhân bàn tay ôn nhu nhẹ nhàn vuốt tóc Tô Mộc.

- - - - - -

Tô Mộc bởi vì chuyện kia xảy ra, sau đó nửa tháng bị cha mẹ Tô biết được, nói Tô Mộc không cẩn thận, liền bị cha mẹ lệnh cưỡng chế về nhà nghỉ ngơi vài ngày, thuận tiện kiểm tra thân thể một chút, mà cùng Tống Tử Diễn xác định quan hệ Tô Mộc chính không bỏ được Tống Tử Diễn, ỷ lại ôm hắn làm nũng một phen, mặc dù có chút thất lạc không thể cùng Tống Tử Diễn, nhưng vẫn ngoan ngoãn về nhà.

Về nhà ngày thứ hai, chuông cửa vừa vang lên, Tô Mộc đi xuống vừa nhìn là Tống Tử Diễn, không để ý ánh mắt khác thường cha mẹ mình, vọt tới ôm Tống Tử Diễn một cái, cao hứng bừng bừng hỏi thăm hắn: "Anh như thế nào tại đây? Không phải đang lên lớp sao?"

Hắn tiến đến bên tai Tô Mộc, hơi thở ấm áp phả vào, hơi ngứa: "Anh nhớ em."

Đúng vậy, hắn nhớ cô, mới một ngày đã nhớ cô. Hắn nghĩ hắn thật sự trúng độc tên "Tô Mộc" rồi, nhưng cũng cam tâm tình nguyện.

Tô Mộc không nghĩ tới khi Tống Tử Diễn mở ra hình thức luyến ái kĩ năng trêu chọc ngày càng cao siêu như vậy.

Sau khi biết rõ quan hệ bọn họ, tất cả mọi người là một bộ chúng ta đã sớm biết sẽ như thế, không có chút bộ dáng ngạc nhiên mừng rỡ nào, khi đó Tô Mộc liền níu lấy tà áo Tống Tử Diễn hỏi hắn có phải hay không ngấp nghé mình thật lâu, khi nghe được đáp án mình hài lòng, mới vui vẻ ôm lấy Tống Tử Diễn.

Cha mẹ Tống gia tự nhiên là vui tay vui mắt, nhưng ngược lại ba ba Tô sau khi biết bày tỏ rất không vui, không biết sao nữ nhi của mình thích, huống chi Tống Tử Diễn ông xem càng thấy không vừa mắt.

Sau đó, cha mẹ Tô gia lại lần nữa đi công tác. Tô Mộc lấy cớ một mình ở nhà rất sợ yêu cầu Tống Tử Diễn lưu lại bồi mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio