Nữ Phụ Thuần Ái Văn

chương 35: toàn bộ sinh mệnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Vào khoảnh khắc cảnh báo vang lên, bộ trưởng bộ thuần ái lập tức click mở xem tình huống chi tiết. Nhưng sau khi xem xong, gương mặt vốn dĩ vui mừng của gã liền biến thành kinh ngạc.

"Đệt cm"

Gã vốn tưởng rằng đây là cảnh báo nhiệm vụ của Tống Giản thất bại, đang chuẩn bị xuất nàng ra khỏi thế giới, an ủi vài câu, lặp lại trò cũ đưa nàng vào thế giới thứ hai. Thế nhưng gã không nghĩ tới đó cư nhiên là cảnh báo cấp một... Đó là cảnh báo chỉ khi thế giới sắp sụp đổ mới có thể phát ra.

Lần này có cảnh báo cấp một xuất hiện là do một nhân vật phụ không tham dự quá nhiều vào cốt truyện, Thanh Phượng gây nên.

Nhiều ngày nay, giáo chủ Ma giáo Nam Cung Thuần thân bị trọng thương phải nằm tĩnh dưỡng nhưng lại phái đại bộ phận ám vệ và thủ hạ ra ngoài lùng bắt Tống Giản cùng Nam Cung Tĩnh. Hắn nói, sống phải gặp người, chết phải thấy xác. Thanh Phượng chính nhân lúc nội bộ Ma giáo không ai quản lý, giết chết ám vệ trông chừng Nam Cung Nguyệt, trộm mang Nam Cung Nguyệt trốn ra khỏi Ma giáo.

Những nữ phụ khác nhau, phong cách công tác nhìn như khác biệt, cách thay đổi cốt truyện thế giới cũng bất đồng, nhưng thật ra phương thức công tác chỉ có hai loại... Một là theo đuổi ổn định, sẽ không dẫn đến "cải biên" sai lầm to lớn.

Thời điểm này, các nữ phụ sẽ có chút giống bác sĩ chỉnh dung ngoại khoa... Trên cơ sở vốn có, cắt thành mắt hai mí, nâng một chút mũi, độn một chút cằm, bơm một chút ngực, cắt một chút gân, cà một chút xương...

Có đôi khi, dù thoạt nhìn đã thay hình đổi dạng, nhưng bên trong vẫn là người kia.

Mà loại thứ hai chính là "điên đảo".

"Điên đảo" có độ nguy hiểm rất lớn, bởi dưới tình huống lật đổ toàn bộ giả thiết cùng nguyên văn cốt truyện, sẽ như làm một cuộc đại phẫu thuật thương gân động cốt. Chỉ cần người bệnh không cẩn thận một chút thôi, trước khi phẫu thuật kết thúc, sẽ có thể vì mất máu nhiều mà chết ngay trên bàn giải phẫu.

Do đó, tựa hồ tất cả những công ty vai phụ đều sẽ không sử dụng loại phương thức "điên đảo" này... Chưa nói đến độ nguy hiểm cao, tiền lời cũng không cao.

Trước khi Nam Cung Nguyệt mười sáu tuổi đã quen biết Nam Cung Tĩnh, nàng sẽ cùng ám vệ lâu ngày sinh tình và bị Nam Cung Thuần quản thúc, chính ba tuyến cốt truyện chủ yếu kia chống đỡ thế giới này. Hiện tại Nam Cung Tĩnh đã rơi xuống vực, ám vệ kia vào lúc Thanh Phượng trốn đi đã bị giết, mà Nam Cung Thuần lại bị trọng thương đang tĩnh dưỡng.

Nếu chỉ như vậy còn tốt, tuy làm "giải phẫu" một lần có chút nhiều nhưng lực miễn dịch của bản thân thế giới còn có thể miễn cưỡng ổn định. Chỉ cần cho nó chút thời gian là có thể thích ứng hết thảy.

Nhưng nền tảng của cốt truyện này chính là từ tuyến nội dung của cả sáu nam chính, tức huynh trưởng cùng cha khác mẹ, ám vệ, thần y, Vương gia, thánh tăng, kiếm khách cùng nhau tạo thành.

Hiện tại ba tuyến nội dung của cả ba nhân vật Nam Cung Tĩnh, ám vệ, thần y đồng thời lệch khỏi quỹ đạo, tương đương với nửa thế giới đều phải quy hoạch lại một lần. Nam Cung Tĩnh thật ra còn dễ nói, ít nhất cậu còn sống. Nhưng vị ám vệ, một trong những nam chính, khi cốt truyện còn chưa bắt đầu đã bị Thanh Phượng giết chết. Vai phụ tử vong đã là chuyện phi thường trọng đại huống chi là một trong những nam chính. Hình thức "điên đảo" này đã là sự sai lệch quỹ đạo không thể nào xoay chuyển.

Sau đó, Thanh Phượng còn trực tiếp mang nữ chính là Nam Cung Nguyệt đi...

Tuy thế giới có năng lực nhất định trong việc tự chữa lành, thường gọi là "sự kiềm chế thế giới tuyến", nó sẽ tự động thích ứng với sự cải biên của nhân viên công tác. Ví như sau khi làm giải phẫu hai mắt sẽ chảy máu, sưng to, xanh tím, nhưng thân thể dần dần sẽ tự động chữa lành. Cuối cùng nếu tay nghề của bác sĩ tốt, thoạt nhìn sẽ chẳng khác gì mắt hai mí tự nhiên.

Nhưng một khi cốt truyện thay đổi quá lớn, vượt qua năng lực mà thế giới có thể tự mình chữa lành, điều đó sẽ giống việc bác sĩ trực tiếp cắt vào tròng mắt bệnh nhân một nhát, chưa nói đến chuyện mù mà còn có thể sẽ chết.

Mà loại tình huống như hiện tại, năng lực tự ổn định của thế giới hiển nhiên có chút không đủ.

"Ôi mẹ ơi!"

Bộ trưởng bộ thuần ái nghĩ thầm, gã chỉ muốn cho Tống Giản thật bình thường mà thất bại thôi. Phong cách công tác từ trước đến nay của cô là Phật hệ hướng nội, thậm chí có chút lười biếng. Cô thường làm theo cốt truyện, chỉ khi nào đến thời điểm mấu chốt mới sửa chữa một ít hướng đi chi tiết. Tại sao đến thế giới này lại làm ra hành động lớn như vậy? Cô rốt cuộc làm gì mà có thể một lượt dao động Nam Cung Thuần, vai ác lớn nhất cùng ba nam chính khác, còn cả tuyến cốt truyện trung tâm của nữ chính nữa? Phải biết rằng có đôi khi, nhân viên công tác muốn dao động một tuyến cốt truyện là việc không hề dễ dàng, bởi năng lực tự chữa lành của thế giới thật ra rất cường đại. Nó sẽ luôn dùng sức kéo cốt truyện về quỹ đạo vốn có.

Cảnh báo cấp một là tình huống rất hiếm thấy, là sự cố lớn quan trọng chỉ khi thế giới sụp đổ. Điều này sẽ tạo ra tổn thất cực lớn cho công ty, phía trên nhất định sẽ tra rõ nguyên nhân. Lỡ như họ phát hiện hành vi vi phạm quy định của gã, đem phế án ngôn tình giao cho nhân viên bộ nữ phụ thuần ái văn còn không báo cáo trước, e rằng gã còn sẽ cuốn gói đi sớm hơn cả Tống Giản.

Có biện pháp nào, có biện pháp nào, có biện pháp nào đây? Có thể khiến thế giới lần nữa ổn định?

Nghĩ đến đây, bộ trưởng bộ thuần ái lâm vào trầm tư, trong nháy mắt, một lựa chọn cực kì nguy hiểm loé qua trong đầu... Chỉ bằng can thiệp khẩn cấp, khiến một bộ phận cốt truyện của thế giới này xem như tiền truyện, trực tiếp từ bỏ chữa lành, sau đó lại bắt đầu từ lúc Nam Cung Nguyệt mười sáu tuổi?

Đây là một liều thuốc mạnh bởi hiện tại thế giới đã lung lay sắp đổ, nếu kéo mạnh tuyến thời gian không chừng còn sụp đổ khủng khiếp hơn. Nhưng nếu gã đánh cuộc chính xác, khi đó các nhân vật quan trọng đã có nhân thiết ổn định với bối cảnh phong phú, nói không chừng có thể sửa lại thế giới lần nữa, giúp nó tái sinh trong hiểm cảnh.

Rốt cuộc trong một thế giới, hai phương diện nhân vật và cốt truyện luôn hỗ trợ lẫn nhau.

Có nên đánh cuộc hay không?

Bộ trưởng bộ thuần ái do dự không thôi, cuối cùng gã mới cắn răng, lựa chọn can thiệp khẩn cấp.

...

"Thật vui mừng khi thông báo với anh/chị rằng, thế giới đã phát triển ổn định. Mong nhân viên công tác cần cẩn thận, không nên dễ dàng làm 'điên đảo' cốt truyện!"

"Anh/chị đã đến điểm cốt truyện mới - mười sáu năm sau!"

"Anh/chị đã bị thế giới nhận định là 'tử vong', mong anh/chị chú ý che giấu sự tồn tại của mình"

"Vì làm nổi bật thêm trình độ mỹ lệ của nhân vật nữ quan trọng Nam Cung Nguyệt, danh hiệu 'thiên hạ đệ nhất mỹ nhân' của anh/chị đã không thể sử dụng. Bề ngoài của anh/chị sẽ do hệ thống tự động điều chỉnh"

"Hình thức ngủ đông đã bị hủy bỏ, hoan nghênh trở lại cương vị công tác. Chúc anh/chị công tác thuận lợi!"

Đối với Tống Giản mà nói, cái gọi là ngủ đông bất quá chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Nàng mở to mắt, nhìn trần nhà xa lạ trước mắt, tuy biết mười sáu năm sau đại khái sẽ thay đổi địa điểm, nhưng trước nhắm mắt là một dạng, sau khi mở mắt là một dạng khác, luôn sẽ mang đến một cảm giác hư ảo kỳ lạ.

Nàng chống người dậy, một lọn tóc bạc từ sau vai chảy xuống trước ngực... Đây đại khái là một trong những đặc điểm bề ngoài do hệ thống điều chỉnh giúp nàng?

Cũng không biết những nơi khác có thay đổi không...

Hơn nữa, Văn Nhân Lạc, A Tĩnh, Văn Nhân Phác, không biết còn sống ở gần đây không?

Tống Giản muốn xuống giường nhìn xem, nhưng tìm một vòng cũng không thấy giày ở đâu. Nàng không còn cách nào khác đành dùng chân trần giẫm lên đất, đi về phía chiếc gương đặt trên chiếc bàn bên cạnh.

Đây là một gian nhà khá tốt, ít nhất so với "túp lều" tự xây dưới vực sâu trước đây khá hơn nhiều.

Ánh mặt trời tươi đẹp từ ngoài cửa sổ mở toang chiếu vào, Tống Giản nhìn thấy trong gương là một thiếu nữ mười bảy tuổi... Năm tháng tựa như không ảnh hưởng gì đến nàng. Bất quá, nàng đã bị thế giới nhận định là "tử vong", như vậy thời gian dừng lại vào lúc "tử vong" mười bảy tuổi, cũng rất hợp lý. Nàng cẩn thận nhìn vào gương mới xác định diện mạo của mình so với trước đây không có chút gì khác biệt, chỉ là tóc rất dài, hơn nữa toàn bộ đều biến thành màu bạc.

Bạch phát ma nữ sao?

Nàng không hề thấy tóc bạc hạ thấp nhan giá trị của bản thân, ngược lại còn cảm thấy có chút mới lạ.

Đã lâu rồi nàng chưa thử màu tóc có cá tính như vậy.

Đúng lúc này, cửa bị "kẽo kẹt" đẩy ra, Tống Giản quay đầu nhìn lại thì phát hiện một nam nhân xa lạ bưng một thau nước bước vào.

Hắn một thân bạch y, cổ tay áo và cổ chân được cột lại gọn gàng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo màu trắng kiểu tay áo rộng và vạt áo đối xứng, nhìn có chút giống áo blouse trắng.

Tuy nói Tống Giản chưa bao giờ gặp qua nam nhân trưởng thành này nhưng diện mạo của hắn vẫn mơ hồ nhìn ra vài phần quen thuộc. Màu da có chút ngâm, tóc và đôi mắt đều đen nhánh, bề ngoài anh tuấn sáng sủa, thần sắc trầm tĩnh. Hắn đứng ở đó, thoạt nhìn như một cây bạch dương sừng sững trầm mặc.

Tống Giản do dự hỏi, "Là... A Lạc đó sao?"

Nghe thấy thanh âm, người nọ còn không chưa kịp nhìn sang chiếc giường trống trải mà đã theo tiếng trông về phía nàng.

Văn Nhân Lạc nhìn chằm chằm vào người thiếu nữ một thân bạch y, mái tóc trắng xóa, thân hình đơn bạc đứng trước gương, lập tức sững sờ, hai mắt có chút trợn trừng.

Chờ đến khi hắn phát ra tiếng, thanh âm đã không phải là tiếng nói trong trẻo của người thiếu niên mà Tống Giản từng nghe qua, sau khi vỡ giọng đã dần trầm thấp, thuộc về âm vực của một nam nhân trưởng thành, "Nhất Nhất?"

Tống Giản sửng sốt trong chốc lát, mới có phản ứng hai chữ "Nhất Nhất" là gọi chính mình. Nàng không nhịn được cười nói, "A Lạc, ngươi đã trưởng thành rất nhiều"

Thiếu nữ đứng bên cửa sổ, cả người được ánh nắng chiếu vào từ ngoài cửa sổ phía sau mạ lên một lớp vàng óng. Làn da nàng tái nhợt gần như trong suốt, mái tóc dài trắng xoá tựa như chỉ bạc, cả người đều toát ra một loại cảm giác trong suốt. Nếu không phải trên môi còn có một chút huyết sắc, quả thực khiến người khác lo sợ nàng phải chăng sẽ lập tức tan vào không khí.

Giờ phút này nàng thoạt nhìn nhỏ hơn Văn Nhân Lạc nhiều, nhưng giọng điệu khi xưng hắn là "A Lạc" lại rất dịu dàng, mang theo sự thân mật chỉ có khi trưởng bối gọi tiểu bối. Nếu người ngoài nghe xong, ít nhiều sẽ cảm thấy có chút kỳ quái.

Văn Nhân Lạc nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, sau đó lập tức đặt thau đồng đựng đầy nước lên trên bàn, hắn cuốn tay áo lên và đi về phía Tống Giản.

Khi nàng còn chưa kịp có phản ứng gì, hắn không nói gì nhiều đã một tay bế ngang nàng lên, đi nhanh về phía chiếc giường nàng mới vừa bước xuống.

Không lâu trước đây còn là một đứa trẻ nhỏ xíu, hiện tại đột nhiên lại biến thành một nam nhân còn cao lớn, khoẻ mạnh hơn mình, Tống Giản khẽ chớp mắt, vô cùng tò mò quan sát một bên mặt của hắn.

Hắn thay đổi sao?

Thay đổi bao nhiêu?

Nơi nào thay đổi?

Nàng hỏi, "Sư phụ Văn Nhân có khỏe không?"

Văn Nhân Lạc ôm nàng, một lần nữa đặt lại lên giường, tự động kéo cổ tay nàng ra bắt đầu bắt mạch.

Hắn đáp, "Sư phụ... Mấy tháng trước vừa mới qua đời"

"A!", Tống Giản ngẩn người.

Không lâu trước đây, cảnh tượng ông cầm roi mây, trung khí mười phần quát lớn hai đứa nhỏ còn rõ ràng trước mắt, hiện tại lại đột nhiên không còn được gặp lại, trong khoảng thời gian ngắn, nàng đột nhiên cảm thấy có một sự tịch liêu mơ hồ.

"Ta luôn có cảm giác bản thân đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện..."

Văn Nhân Lạc không đáp lại nàng, hắn do dự một chút, đưa tay vào trong ngực áo, chần chờ hồi lâu mới lấy chiếc còi trúc mà Tống Giản rất quen thuộc ra.

Sau khi thổi, không bao lâu, một con sáo đen nhánh liền từ ngoài cửa sổ bay vào.

"A Lạc! A Lạc! A Lạc!"

Tống Giản kinh hỉ nói, "Tiểu Hắc!"

Bát ca đậu trên vai Văn Nhân Lạc, nó nhìn Tống Giản hơi nghiêng đầu.

Văn Nhân Lạc "Ừ" một tiếng, so với cảm xúc của Tống Giản, hắn có vẻ có chút lạnh nhạt. Hắn nói với Tiểu Hắc, "Đi tìm sư đệ, nói với hắn Nhất Nhất tỉnh lại rồi"

"Sư đệ?", Tống Giản hỏi, "Là A Tĩnh sao?"

"Ừ"

Hắn trầm mặc ít lời như thế khiến người khác cảm thấy nếu nói nhiều vài câu trước mặt hắn sẽ có vẻ rất ồn ào. Tống Giản cũng không khỏi trầm mặc, lẳng lặng nhìn hắn rũ mắt, chuyên chú xem mạch cho mình xong liền đứng dậy khẽ khom người, nhéo cằm nàng, nhìn trái phải một lượt lại bảo nàng há miệng, kêu một tiếng "A".

Sau khi hắn lật xem mí mắt cùng toàn bộ những nơi khác xong, Văn Nhân Lạc nhíu mày, mím chặt môi, thần sắc rất ư là bực bội.

Thấy thế, Tống Giản không khỏi quan tâm hỏi, "Sao vậy?"

Văn Nhân Lạc đứng trước mặt nàng, không nói lời nào.

Tống Giản nhìn hắn trong chốc lát, tức khắc cười nói, "A Lạc quả thật vẫn giống hệt như trước kia"

Nghe vậy, Văn Nhân Lạc tròng mắt hơi xoay chuyển, nhìn nàng như đang hỏi, "Giống ở đâu?"

"Ta còn nhớ rõ, khi còn nhỏ, ngươi không vui khi sư phụ Văn Nhân chú ý A Tĩnh, cũng bày ra bộ dáng tương tự, không nói lời nào. Dù có không vui hay rầu rĩ bực bội thế nào cũng chỉ một mình uất nghẹn"

Nàng vừa nói thế, Văn Nhân Lạc lập tức liền nhớ lại ký ức thời niên thiếu. Hắn nhìn chăm chú vào thiếu nữ tươi cười dịu dàng trước mặt, trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng cũng có cảm giác đã cách một đời.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại nghĩ đến Nam Cung Tĩnh...

Mấy tháng trước, sau khi Văn Nhân Phác qua đời, ngày giỗ đầu của sư phụ vừa qua, cậu liền lạnh mắt nói với hắn, "Ta muốn mang phu nhân đi"

Văn Nhân Lạc đương nhiên không đồng ý.

Ngần ấy năm, ngoài sư phụ, trong cuộc sống của hắn sớm đã quen có thêm hai người. Sống chung với sư phị, nhìn tính tình của sư đệ ngày càng cực đoan, một lòng canh giữ bên cạnh "Nhất Nhất". Đây đã trở thành toàn bộ sinh mệnh của hắn.

Hiện giờ sư phụ đã không còn nữa, sư đệ nếu muốn mang "Nhất Nhất" đi, nghĩ đến cảnh tượng kia, Văn Nhân Lạc liền cảm nhận được những gì Văn Nhân Phác lo lắng nhất về hắn, ông sợ hắn sẽ cô độc!

Hai người vì chuyện này, trong một khoảng thời gian, đã gây gỗ với nhau vô cùng gay gắt. Hiện giờ Tống Giản đã tỉnh lại... Nàng vốn có quan hệ thân mật với Nam Cung Tĩnh, nếu... Nàng cũng muốn đi...

Văn Nhân Lạc cảm thấy bản thân không thể nào giữ lại nàng, trong phút chốc, hắn bất giác vô cùng sợ hãi.

Chỉ là, hắn chưa từng để lộ ra sự yếu đuối của bản thân mà thôi...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio