Nữ Phụ Thuần Ái Văn

chương 39: lựa chọn lưỡng nan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời điểm Nam Cung Tĩnh trở lại, chủ tiệm đã mang hết những thứ hắn mua giao đến nhà. Hắn vào cửa phải tìm một vòng mới phát hiện Văn Nhân Lạc và Tống Giản đang cùng ghé vào bệ bếp trước phòng bếp, nghiên cứu cách để nhóm lửa.

Tống Giản thật sự cũng biết đại khái các bước nhưng chưa từng thử qua, cũng không biết nó có đúng không... Đầu tiên cho một số lượng củi vừa phải vào bếp, sau đó dùng đá đánh lửa bén vào vật dễ bắt lửa rồi ném vào lò.

Nhưng dù ném được vài lần, bệ bếp cũng chỉ bốc khói chứ không thấy có lửa nổi lên.

Tống Giản buồn rầu ôm đầu gối, nghiêng đầu nhìn Văn Nhân Lạc đề nghị, "Hay là chúng ta tìm hàng xóm hỏi một chút?"

Nàng đã thắt mái tóc bạc của mình thành một chiếc bím dài, vô cùng sạch sẽ tươi mát buông trước ngực, nhìn có vẻ thanh thuần lại dịu dàng. Màu trắng rõ ràng là một màu sắc cực kỳ thu hút tầm mắt của người khác nhưng lại không thể cướp đi nửa phần diễm lệ thuộc về nàng.

Nàng đang mặc bạch y của Nam Cung Tĩnh, tuy đây là quần áo cũ mấy năm trước nhưng khi mặc trên người nàng vẫn có chút to rộng thùng thình khiến thân thể mảnh mai hoàn toàn triển lộ, yếu ớt đến đáng thương.

Khi nàng ngồi xổm xuống, phần cổ áo giao nhau hơi trễ xuống lộ ra một mảng nhỏ da thịt trắng ngần, mơ hồ còn có thể thấy được xương quai xanh xinh đẹp. Khi nàng ôm đầu gối, xương cổ tay xinh đẹp sạch sẽ gồ lên, ngón tay thon dài như ngọc sáng bóng khiến người khắc muốn nắm trong tay, tinh tế thưởng thức.

Nhưng một cảnh đẹp phong tình như vậy, đối với Văn Nhân Lạc mà nói tựa hồ không hề ý nghĩa.

Hắn nhíu mày, bối rối nói, "Ta không quen hàng xóm"

Nam Cung Tĩnh hơi nhướng mày, nghe đến đây liền cảm thấy hiện tại thật sự là thời cơ thích hợp để mình lên sân khấu.

Hắn điều chỉnh một chút biểu tình, ho khan một tiếng, ôn hoà cất giọng hỏi, "Phu nhân, sao vậy ạ?"

Tống Giản lúc này mới phát hiện hắn đã trở lại. Nàng kinh hỉ đứng lên nói, "A Tĩnh! Ngươi về rồi!"

Nhưng vì ngồi xổm quá lâu lại đột nhiên đứng dậy, đại não của nàng lập tức choáng váng, thân thể lảo đảo một chút. Sắc mặt Nam Cung Tĩnh lập tức biến đổi, hắn vội vàng đỡ lấy nàng, khẩn trương không thôi hỏi, "Không sao chứ?"

"Không sao...", Tống Giản chậm rãi hồi phục tâm thần, thấy hắn lo lắng như thế mà Văn Nhân Lạc cũng đã đứng lên, vươn tay đặt sau lưng nàng như thế chuẩn bị đỡ lấy nếu vừa rồi nàng không may ngã xuống. Nàng không khỏi có chút ngượng ngùng nói, "Chỉ vì đứng lên quá đột ngột nên có chút xây xẩm thôi. Hiện tại đã ổn rồi"

Nam Cung Tĩnh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra nhưng sắc mặt vẫn vì sợ hãi mà trắng bệch. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, vẫn như cũ có chút lo lắng, nhưng không nói thêm nhiều vì sợ nàng thấy áy náy.

Hắn hơi điều chỉnh lại tâm tình mới nhìn nàng mà nở một nụ cười dịu dàng, "Ta đi mua thêm vài thứ khác nên mới về chậm chút. Cho ngài đấy!"

Thấy nàng quả thật không có gì đáng ngại, Văn Nhân Lạc cũng thu hồi tay.

Nam Cung Tĩnh đưa chiếc đấu lạp màu trắng qua, Tống Giản hơi nghiêng đầu, có chút mới lạ nhận lấy, "Cái này là cho ta sao?"

Với người hiếm khi làm nhiệm vụ ở thế giới cổ đại như Tống Giản mà nói, đấu lạp màu trắng thoạt nhìn càng giống đạo cụ cổ phong chuyên dùng chụp ảnh nghệ thuật, vô cùng mới mẻ.

"Vâng", lại sợ nàng sẽ hiểu lầm hắn cho rằng vì diện mạo nàng quái dị nên muốn nàng che đậy, Nam Cung Tĩnh giải thích, "Sau khi tóc ngài biến trắng, sư phụ và chúng ta liền tìm đọc y thư, chỉ tìm thấy một chứng bệnh vô cùng tương tự. Người mắc bệnh này không thể tiếp xúc nhiều với ánh mặt trời. Ta nghĩ để cho an toàn, khi ra ngoài ngài vẫn nên che chắn một chút sẽ tốt hơn"

Chứng bệnh tương tự... Hẳn là chứng bạch tạng đi?

"Cảm ơn, ta vừa lúc cũng muốn cái này! A Tĩnh suy nghĩ thật chu đáo!", Tống Giản dịu dàng nói cảm ơn, sau đó liền thử mang lên xem sao, "Là dùng như vậy sao?"

"Vâng...", Nam Cung Tĩnh đi ra phía sau, giúp nàng sửa ngay ngắn lại màn che.

Tống Giản vẫn chưa quên bên cạnh còn có Văn Nhân Lạc. Nàng sợ hắn cảm thấy bị bỏ rơi nên liền quay đầu sang cười hỏi, "A Lạc, ngươi thấy thế nào?"

Văn Nhân Lạc lộ ra "thế nào là thế nào" biểu tình hoang mang chuẩn thẳng nam, "Như vậy thôi"

Sau đó, Tống Giản buông rèm phía trước che lại khuôn mặt, hắn hơi nhăn mày, không thích ứng nói, "Nếu không nhìn thấy được mặt của ngươi, ta sẽ không thể nhận ra ngươi"

Tống Giản kỳ quái hỏi, "Hả? Nhận không ra?"

Nam Cung Tĩnh giải thích, "Sư huynh không nhận được mặt người"

"Là chứng mặt manh sao?", Tống Giản theo bản năng nói xong mới ý thức được có lẽ là vì nguyên nhân này, Văn Nhân Lạc mới không thích ra cửa cũng không tiếp đãi người bệnh mới chăng?

"Vậy A Lạc, ngươi có thể nhận ra A Tĩnh sao?"

Vấn đề này khiến Văn Nhân Lạc nhìn Nam Cung Tĩnh, lâm vào một hồi trầm mặc. Hắn tựa hồ cảm thấy, việc không nhận ra người đồng môn đã cùng mình sống mười sáu năm, nói ra thật sự có vẻ có chút quá mức, nhưng quả thật không còn cách nào khác.

Nam Cung Tĩnh thế nhưng rất bình tĩnh và chẳng thấy một chút bi thương nào, "Ta chỉ cần thay quần áo khác sư huynh liền nhận không ra"

Quả thật, Nam Cung Tĩnh và Văn Nhân Lạc mặc đồ giống nhau như đúc, bên trong bạch y với phần cổ tay áo và cẳng chân được cột chặt để tiện cho việc đi lại và hoạt động; bên ngoài lại khoác một áo khoác màu trắng như áo blouse.

Có lẽ đây là đồng phục của dòng họ Văn Nhân?

Từ sau khi Văn Nhân Phác qua đời, có lẽ bọn họ là hai người còn lại duy nhất trên thế giới này mặc như vậy.

Ừm...

Tống Giản nhìn Nam Cung Tĩnh lại nhìn Văn Nhân Lạc, nghĩ thầm, đây chẳng phải một dạng biến tướng của quần áo tình nhân sao?

Phục sức giống nhau có thể tăng cường lòng trung thành của người khác. Lòng trung thành cũng là một loại cảm tình, chưa biết chừng đến một lúc nào đó có thể chuyển hóa thành tình yêu. "Hắn là người duy nhất trên đời mặc quần áo giống ta", tình cảm này đã kéo dài mười sáu năm, hẳn đã rất sâu đậm đi?

Tống Giản nghĩ thầm, theo những kinh nghiệm nàng tích lũy ở các thế giới khác, nếu ban đầu đã có cơ sở tình cảm, chỉ cần một chút thúc đẩy nói không chừng sẽ có thể thành.

Nhưng mà... Chất xúc tác thật sự chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.

Thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu một thứ cũng không được, cũng không phải cứ nhân viên công tác muốn là có thể lập tức xuất hiện.

Tống Giản thở dài, biết mình chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Nàng tháo đấu lạp xuống nhìn Văn Nhân Lạc hiếu kỳ nói, "Nếu A Lạc nhận không được mặt người khác, vì sao lại nói nếu ta che mặt liền nhận không ra ta? Vậy thì dù ta không mang nó, A Lạc cũng nhận không ra ta?"

"Ta có thể nhận ra được", Văn Nhân Lạc dừng một chút, "Vẻ ngoài của ngươi và người khác không giống nhau"

Tống Giản, "???"

Cách nói này quả thực khiến nàng dấu chấm hỏi đầy mặt.

Nam Cung Tĩnh bình tĩnh giải thích, "Vì phu nhân ngài đẹp hơn người thường rất nhiều"

"Ồ, giống như...", Tống Giản nhìn quanh bốn phía, sau đó chỉ về đống rau dưa đặt ở một bên, "Trong một đống cải trắng, ta thoạt nhìn giống củ cải?"

Văn Nhân Lạc hơi nghiêng đầu, "Không khác biệt mấy?"

Nam Cung Tĩnh vừa tức giận lại vừa buồn cười, hắn đỡ thái dương bất đắc dĩ nói, "Đây là phép so sánh kì quái gì thế này..."

Hắn đương nhiên sẽ không nói gì Tống Giản, chỉ có thể bất mãn trừng mắt nhìn Văn Nhân Lạc, "Ngươi mới là củ cải!"

Tống Giản nhìn bọn họ, vui mừng rạo rực đặt đấu lạp sang một bên, nghĩ thầm, bọn họ một người gây hấn một người châm chọc thật ăn ý. Hấp dẫn, hấp dẫn a!

Cuối cùng việc nhóm lửa bếp là do Nam Cung Tĩnh làm. Cũng không biết hắn làm thế nào, khi nãy Văn Nhân Lạc và Tống Giản không thể bảo trì ngọn lửa, nhưng hắn chỉ cần làm một chút, lửa đã cháy bùng lên.

Tống Giản không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt nói, "A Tĩnh thật là lợi hại!?"

Nam Cung Tĩnh có chút ngượng ngùng cười, "Không có gì, chẳng qua có nội lực sẽ phương tiện một ít"

"Nội lực?", Tống Giản hiếu kỳ hỏi, "A Tĩnh sau này vẫn còn tập võ sao?"

"Vâng", Nam Cung Tĩnh đáp, "Sư phụ nhận thức một ít bằng hữu có võ công cao cường. Ông thấy ta chưa từng từ bỏ ý niệm học võ nên mang theo ta đến cửa bái phỏng, cầu xin bọn họ truyền dạy ta một ít chiêu thức"

"Vậy A Lạc thì sao?"

Văn Nhân Lạc mở miệng muốn nói nhưng Nam Cung Tĩnh đã nhanh chóng cướp lời, "Sư huynh chí không ở đây"

Văn Nhân Lạc nhìn hắn một cái, cảm giác được hắn không muốn bản thân có quá nhiều tiếp xúc với Tống Giản. Nhưng Văn Nhân Lạc không hề muốn thuận theo ý của Nam Cung Tĩnh, hắn khẽ gật đầu, lần nữa đích thân trả lời, "Ta đối với việc tập võ không có hứng thú"

Trong mắt Tống Giản, nhìn sơ qua, trước khi Văn Nhân Lạc nói chuyện sẽ để ý đến phản ứng của Nam Cung Tĩnh, hơn nữa sau khi hắn nói xong còn phụ họa giải thích lại một lần.

Tống Giản nghĩ thầm, A Lạc tựa hồ để ý A Tĩnh nhiều hơn...

Chắc không phải là yêu thầm đi?

A Lạc yêu thầm hay vô thức yêu thầm A Tĩnh? Mà A Tĩnh tựa hồ không hề phát giác...

Tính cách của Văn Nhân Lạc không phải là loại sẽ chủ động biểu lộ. Thoạt nhìn, hắn sẽ chỉ ở nơi Nam Cung Tĩnh không nhìn thấy, yên lặng quan sát hắn.

Yên lặng trả giá, không cầu hồi báo, cũng không biết như thế nào cầu hồi báo.

Có chút ngược nha.

Tuy Tống Giản đã sớm biết thế giới này thiên hướng ngược văn, nhưng không ngờ dù cốt truyện chính đã lệch khỏi quỹ đạo cũng không thể có chút ngọt sao?

Nàng nhìn ánh mắt Văn Nhân Lạc bất giác mang theo chút trìu mến, ngữ khí cũng theo đó mà mềm mại rất nhiều, "Được rồi, ta muốn chuẩn bị nấu ăn. A Lạc ngươi dẫn A Tĩnh ra ngoài đợi ta đi"

Văn Nhân Lạc gật đầu, kéo Nam Cung Tĩnh ra ngoài.

Nam Cung Tĩnh, "???"

Hắn nhạy bén phát hiện được, thái độ của Tống Giản với Văn Nhân Lạc bất đồng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, hắn không biết vì sao lại bất giác nghi ngờ.

"Ngươi làm gì hả?", sau khi bị kéo ra phòng bếp, Nam Cung Tĩnh không khỏi nhíu mày nhìn Văn Nhân Lạc hỏi.

"Làm gì?"

"Buổi chiều ngươi nói gì với phu nhân đúng không?"

"Ví dụ?"

Nhìn bộ dáng không biết mình đang nói gì của Văn Nhân Lạc, trong lòng Nam Cung Tĩnh càng phiền muộn hơn... Từ nhỏ hắn đã là một người nhạy cảm, sau này lại gặp rất nhiều đại biến nên một khi có chuyện gì vượt qua sự khống chế của bản thân, hắn liền sẽ bất an nôn nóng đến cực điểm.

"Vì sao thái độ của nàng dành cho ngươi bỗng nhiên lại tốt như vậy?"

Văn Nhân Lạc cũng đã nhận ra được sự biến hoá trong ngữ điệu của Tống Giản ban nãy, tuy hắn cảm thấy kỳ quái nhưng lại không hề nghĩ nhiều, "Nàng muốn đối xử tốt với ai đều là quyền tự do của nàng"

Những lời này nghe ra như thể đang khoe khoang, Nam Cung Tĩnh không phục mím chặt môi, Văn Nhân Lạc lại nói tiếp, "Ngươi hà tất tức giận, chuyện này lại không phải là chuyện tốt"

"Vì sao không phải chuyện tốt?"

"Những chuyện khác thường, khác với lẽ thường...", Văn Nhân Lạc nhìn thân ảnh tinh tế bận bịu trong phòng bếp, chậm rãi nói, "Đều là có bệnh"

Nam Cung Tĩnh sớm quen với việc tỏ ra ôn tồn lễ độ, phong độ nhẹ nhàng trước mặt người khác. Nhưng từ nhỏ đến lớn, mỗi lần nghe thấy lý luận "Vạn vật đều có bệnh" này của Văn Nhân Lạc, hắn đều không kiềm được ném một ánh mắt xem thường.

"Người khác có bệnh không ta không biết, dù sao đầu óc của ngươi vẫn hết thuốc chữa rồi"

Nghe vậy, Văn Nhân Lạc nhìn Nam Cung Tĩnh, không chút nhượng bộ nói, "Ngươi có thể tự chữa cho mình sao? Y giả không thể tự y, sư phụ trị không hết bệnh đầu hói, ta trị không hết chứng mặt manh, ngươi e rằng cũng trị không hết chứng trong ngoài bất nhất, khẩu phật tâm xà"

Nam Cung Tĩnh ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Ngươi cho rằng ngữ khí bình đạm một chút ta liền nghe không hiểu ngươi đang mắng ta?"

Văn Nhân Lạc không đáp, hắn dời đề tài nói, "Ngày mai, ngươi đã có an bài gì cho Nhất Nhất chưa?"

"Đã nói nàng không phải tên Nhất Nhất!", Nam Cung Tĩnh quật cường sửa lại, sau đó cũng trầm mặc.

"Ngày mai ngươi phải đi Hồng Tú lâu xem bệnh, ngày mai ta cũng phải đi Đoan Vương phủ. Nhất Nhất hiện tại một người ở nhà chúng ta cũng không yên tâm. Ngươi xem để nàng cùng ta đi Đoan Vương phủ hay đi theo ngươi đến Hồng Tú lâu?"

Hồng Tú lâu là thanh lâu, loại địa phương kia, sao Nam Cung Tĩnh nguyện ý mang phu nhân đến?

Mà Đoan Vương phủ, vì phụ thân của Đoan Vương thái phi là người quen cũ của Văn Nhân Phác, sau này khi bọn họ dọn đến kinh thành liền cùng Đoan Vương thái phi liên hệ. Sau khi sư phụ qua đời, Văn Nhân Lạc liền thay thế ông tiếp tục mỗi tháng định kỳ đến bái phỏng, bắt mạch cho Đoan Vương thái phi

Nếu chỉ cần đi gặp Đoan Vương thái phi còn tốt, nhưng cố tình vào dịp này mỗi tháng, Đoan Vương Vũ Văn Tinh cũng ở. Với tính cách của vị kia, nếu nhìn thấy Tống Giản chỉ sợ sẽ rất phiền phức.

Nam Cung Tĩnh và Văn Nhân Lạc trong khoảng thời gian ngắn đều trầm mặc, phát hiện đây là một lựa chọn lưỡng nan.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio