Nữ Phụ Thuần Ái Văn

chương 41: đến cũng đến rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tống Giản liền hỏi, "Đào Oanh cô nương... diện mạo thế nào?"

Nam Cung Tĩnh ngẩn người, không hiểu Tống Giản vì sao lại hỏi vấn đề này, theo bản năng quyết định chọn câu trả lời cẩn thận, không lầm lỗi nhất... Hắn vô tội nhíu mày như gặp phải vấn đề nan giải, có vẻ đang cố gắng suy ngẫm chuyện này.

Hành động này mang đến cho người ta một cảm giác, dù hắn không biết đáp án nhưng vẫn sẽ cố gắng trả lời vì hắn rất coi trọng người đặt câu hỏi. Sau đó, khi đưa ra kết luận như "Ta thật sự đã nghĩ kĩ nhưng không biết" liền có vẻ càng đáng tin hơn một ít.

Sau khi làm xong cả lưu trình, cuối cùng Nam Cung Tĩnh mới khó xử trả lời, "Ta không chú ý diện mạo của nàng ấy"

Nghe vậy, Tống Giản nhịn không được bật cười, "A Tĩnh, câu trả lời này của ngươi thật đúng là... không gì để bắt bẻ!"

"Là sự thật", thấy nàng cười Nam Cung Tĩnh cũng không nhịn được cười theo, "Mỗi lần đến đây ta đều rất ít khi ngẩng đầu nhìn mặt các nàng"

Hắn nghĩ thầm, dù sao cũng không đẹp bằng phu nhân.

Nhưng câu trả lời này đương nhiên không thể khiến Tống Giản vừa lòng. Nàng nghĩ một chút lại hỏi, "Ngươi có tiếp xúc với nàng nhiều không?"

Nam Cung Tĩnh trả lời vô cùng cẩn thận, "Ta chỉ đến đây khám bệnh vài lần nên thật sự cũng không quen thân"

"Vậy trong vài lần đó có từng cảm thấy, tính cách của nàng không giống với những người khác không?"

Nếu là người xuyên không, đương nhiên sẽ có những lời nói, cử chỉ xung đột với bối cảnh cổ đại. Mà loại bất đồng này rất khó để che giấu, khi tiếp xúc nhiều nhất định sẽ khiến người khác chú ý.

Nam Cung Tĩnh suy nghĩ đáp, "Tính cách..."

Khó mà nói được.

Hắn từng xem bệnh cho rất nhiều người bệnh nữ, ở trước mặt hắn, họ phần lớn đều e lệ ngượng ngùng, nghìn bài một điệu, rất khó nhìn ra cá tính. Họ đều luôn cúi gầm đầu, lén lút liếc hắn sau đó trộm cười.

Mỗi lần như vậy hắn đều phải giả vờ không biết gì, mắt nhìn thẳng, tuyệt đối không chủ động bắt chuyện với đối phương.

Trước kia hắn từng thuận miệng hỏi nhiều vài câu, kết quả lần sau đối phương liền trực tiếp chờ hắn ở trên giường, nói rằng dù là xuân phong nhất độ cũng được. Ngoài ra còn đưa khăn tay, thơ tình, chuẩn bị tư định chung thân với hắn.

Từ đó về sau, Nam Cung Tĩnh liền học cách mặt mỉm cười, mắt nhìn thẳng và không nói một câu dư thừa.

Sau khi nói mấy chuyện xấu hổ này cho Tống Giản nghe, nàng cười trong chốc lát lại thở dài, "Nữ tử trên thế gian này, ai không muốn tìm một lang quân như ý đâu? A Tĩnh lại tốt như vậy"

Ít nhất trong bối cảnh cổ đại, khả năng nữ tử thanh lâu có thể gặp nam nhân tốt thật sự không nhiều lắm. Mà Nam Cung Tĩnh thoạt nhìn... quả thực hoàn mỹ vô khuyết, nên nhận được nhiều ưu ái cũng là lẽ tự nhiên.

Ai làm xu hướng giới tính rất khó phát hiện nếu chỉ nhìn từ bên ngoài chứ?

Nghe vậy, Nam Cung Tĩnh hơi rũ mắt, không tiếng động khẽ cười.

Nhưng ngay sau đó, không biết nghĩ đến gì đó, hắn có chút khẩn trương nhíu mày hỏi, "Phu nhân thì sao ạ?"

"Hửm?"

"Phu nhân cũng muốn một lang quân như ý sao?"

"Không muốn", Tống Giản trả lời rất dứt khoát, nàng cười nói, "Người trước đây cũng đã đủ rồi. Hiện tại, ta chỉ muốn sống thật tốt với ngươi và A Lạc"

Người trước đây.

Nhớ đến Nam Cung Thuần, dù đã qua lâu như vậy, từ sâu trong nội tâm, Nam Cung Tĩnh vẫn trào dâng một nỗi hận thù sôi sục, vết thương ở đôi tay sớm đã lành lặn lại mơ hồ cảm thấy một chút đau đớn.

Hắn không nhìn được dùng tay nắm thật chặt cánh tay còn lại. Thấy thần sắc hắn đông cứng, Tống Giản không khỏi lo lắng hỏi, "A Tĩnh? Ngươi không sao chứ?"

"Ta..."

Nam Cung Tĩnh đang muốn trả lời, cửa phòng đã bị ai đó đột ngột đẩy ra. Tống Giản theo bản năng vội thả màn che quấn lên trên xuống che mặt lại.

Một thiếu nữ mặc bộ váy hồng phấn và một thiếu nữ áo lam cũng mang theo đấu lạp áo cùng bước vào. Vị thiếu nữ mặc váy hồng phấn thoạt nhìn là một đường chạy lên, còn chưa kịp ổn định lại hơi thở đã hướng về phía Nam Cung Tĩnh lộ ra nụ cười ngọt ngào, "Tĩnh đại phu! Ngài đến rồi!"

Nam Cung Tĩnh mỉm cười, khách khí đáp lễ, "Đào Oanh cô nương"

Nhưng ngay sau đó, nàng liền phát hiện Tống Giản đang ngồi bên cạnh Nam Cung Tĩnh, Đào Oanh tức khắc hơi sửng sốt, theo bản năng lộ ra biểu tình do dự mang chút địch ý.

"Vị này chính là...?"

Nam Cung Tĩnh đáp, "Đây là phu nhân nhà ta. Thân thể của nàng vẫn luôn không tốt, phải nằm trên giường nhiều năm. Gần đây khó khăn lắm mới khá hơn nên ta liền mang nàng ra ngoài đi dạo một chút."

Phu nhân!?

Vừa nghe xưng hô này, sắc mặt Đào Oanh lập tức thay đổi.

Nào có chuyện mang nữ tử, còn là phu nhân của mình, đến thanh lâu dạo một chút chứ? Dựa theo lẽ thường, tuyệt đối là vì thê tử hắn nằm trên giường nhiều năm, gần đây có chuyển biến tốt đẹp nên không thể chịu đựng được trượng phu mỗi ngày ra vào thanh lâu nữa??

Đào Oanh đột nhiên cảm nhận được một sự ủy khuất và nhục nhã, không khỏi cắn răng nói, "Tĩnh đại phu, ngài... ngài đã thành thân sao?"

Tống Giản sao có thể không phát hiện tấm lòng của Đào Oanh đối với Nam Cung Tĩnh?

Nàng cũng đã nhận ra quan hệ giữa hai người. Thật sự, khi người ngoài nghe những lời trên sẽ rất dễ hiểu lầm, nhưng muốn giải thích rõ ràng lại rất phức tạp, phiền phức... Nói rằng ta là một trong những thê tử của phụ thân hắn sao?

Ta là mẹ kế của hắn? Mẹ kế?

Xưng hô "Phu nhân" này, Nam Cung Tĩnh từ nhỏ gọi đến lớn nên sớm đã thành thói quen. Lúc trước Tống Giản có nhắc qua một lần về việc đổi xưng hô nhưng lúc đó, bọn họ đều tìm không ra xưng hô mới nào thích hợp... Nói về bối phận, Nam Cung Tĩnh có thể gọi nàng là dì Giản, nhưng Tống Giản sẽ cảm thấy rất quái dị, Nam Cung Tĩnh cũng từ chối xưng hô như thế. Có thể xưng theo tuổi bề ngoài hiện tại, dùng thân phận huynh muội, Tống Giản không sao cả, trải qua nhiều thế giới, mấy chuyện như từ trưởng bối thành em gái, căn bản không khiến nàng nhíu mày dù chỉ một chút. Nhưng Nam Cung Tĩnh và Văn Nhân Lạc đều dùng biểu tình vô cùng vi diệu từ chối, có lẽ vì bọn họ không vượt qua được khúc mắc trong lòng.

Vì thế họ tạm thời duy trì hiện trạng kia, duy trì đến tận bây giờ.

Thật ra nếu muốn giải thích thì cũng không phải không thể. Chỉ cần nói Nam Cung Tĩnh đang đùa là được, nhưng... Nam Cung Tĩnh là nhân vật quan trọng về sau tuyệt đối sẽ cong, không bằng nhân lúc còn sớm chặt đứt niệm tưởng cô nương nhà người ta. Như thế phải chăng lại càng tốt?

Dù cho giải thích rõ ràng, nàng hiện tại vui vẻ nhưng sau này cũng chưa chắc sẽ có kết quả.

Cứ thế do dự một chốc, Tống Giản đã bỏ lỡ thời cơ giải thích tốt nhất. Nam Cung Tĩnh cũng chỉ mỉm cười, hai người nhìn có vẻ như cam chịu.

Đào Oanh như thể đã chịu đả kích cực lớn, quả thật sắp oà khóc. Thiếu nữ áo lam bên cạnh vội vàng khoác cánh tay nàng, an ủi vỗ về.

Nhìn biểu hiện này, nàng hình như không phải người xuyên không.

Hơn nữa, tuy Đào Oanh có vẻ ngoài ngọt ngào đáng yêu nhưng Nam Cung Nguyệt chính là nữ nhi của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, lại được Nam Cung Thuần coi trọng từ nhỏ... Mỹ mạo của nàng nếu chỉ thuộc loại trình độ này, không khỏi có chút khiến người khác thất vọng.

Có thể là dịch dung chăng?

Tống Giản hơi nghiêng đầu, xuyên qua khoảng cách giữa lớp màn che trước mắt, cố gắng nhìn rõ mặt nàng... Nhưng nếu không thể để sát vào nhìn kỹ, thật sự không thấy được sơ hở gì.

"Vậy thì, Đào Oanh cô nương", lúc này, Nam Cung Tĩnh mở miệng, "Hiện tại ta xem mạch giúp ngài nhé"

"Không cần", Đào Oanh thất hồn lạc phách trả lời. Hai vành mắt nàng đều đỏ lên, mờ mịt hoang mang nhìn vào biểu tình ngây thơ, tựa hồ chẳng hay biết gì về tâm ý của nàng của Nam Cung Tĩnh, nàng tức khắc tức giận sôi trào nghĩ, người nam nhân sao có thể đáng giận đến thế.

Nàng tức giận vọt thẳng vào phòng, lấy chiếc túi gấm cẩn thận chuẩn bị từ trước để trả tiền khám bệnh, không chút kiềm nén phẫn nộ mà ném vào ngực Nam Cung Tĩnh. Thái độ thật sự khinh mạn khiến hắn không khỏi nhíu mày, hắn không chụp lấy, mặc nó rơi xuống đất.

Thấy thế, Đào Oanh càng thêm tức giận, cảm thấy ngay cả đồ vật của nàng hắn cũng không muốn chạm vào, không khỏi hét lớn, "Ngươi đi đi! Hiện tại đi ngay! Ta không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa!"

Nam Cung Tĩnh lạnh lùng nói, "Cô nương nếu mời ta đến đây xem bệnh, lại không cho ta bắt mạch, tiền khám bệnh này ta nghĩ ngài không cần trả, nếu nhận ta thật sự hổ thẹn."

Nghe vậy, Tống Giản thở dài. Nàng kéo ống tay áo của Nam Cung Tĩnh, nhẹ giọng nói, "A Tĩnh, chúng ta trở về thôi"

Nàng vừa mở miệng, ngữ khí tự nhiên mềm mại, người khác lập tức có thể từ thái độ như thể vốn dĩ phải vậy mà nhận ra sự thân mật đặc biệt này.

Đối với Đào Oanh, nam nhân cao không thể với, phảng phất như người cõi tiên này, thế nhưng lại thân mật, dịu dàng đứng bên cạnh một nữ nhân, cùng nàng nhẹ nhàng trò chuyện. Nước mắt thiếu nữ nhịn nửa ngày lập tức rơi xuống. Nhưng lại thấy rơi lệ trước mặt bọn họ thật sự quá mức mất mặt, nàng bụm mặt, quay đầu chạy ra ngoài. Thiếu nữ áo lam kia nhìn hai người Tống Giản, lại nhìn bạn tốt của mình, vội vàng đuổi theo.

Nam Cung Tĩnh có chút lo lắng nhìn Tống Giản, sợ nàng bị dọa sợ, "Phu nhân, ngài đừng để trong lòng. Những cô nương nơi này... Tuy tính tình không mấy e thẹn, lại có chút phóng khoáng hơn các nữ tử bình thường... Nhưng... Thật ra cũng không phải người xấu đâu ạ"

Hắn dường như cảm thấy, khi Tống Giản mười sáu mười bảy tuổi, cái gì cũng không hiểu đã bị Ma giáo bắt đi, sau này lại chưa từng tiếp xúc với bên ngoài, tiếp đến lại rơi xuống vực rồi hôn mê mười sáu năm. Hiện tại tuy rằng nàng đã sống ngần ấy năm, nhưng nếu so với một tiểu cô nương, nàng còn đơn thuần hơn một chút.

"Ta sao có thể dễ như vậy đã bị dọa sợ?", Tống Giản lại rất cao hứng.

Nàng vốn dĩ đối với việc Đào Oanh bị đả kích cảm thấy vô cùng đồng cảm bởi nàng hiểu rất rõ việc yêu một nam nhân vĩnh viễn sẽ không đáp lại mình có bao nhiêu tuyệt vọng. Nhưng Nam Cung Tĩnh lại không hề nói xấu đối phương, dù hành vi ban nãy của nàng ấy quả thật có thể nói rất thất lễ... Hắn thông cảm cho nàng, còn nói chuyện thay nàng.

Điều này khiến Tống Giản không nhịn được vui mừng nói, "A Tĩnh thật sự trưởng thành thành quân tử rồi"

...

"Đào Oanh! Đào Oanh!", Vân Phương vội vàng đuổi theo sau, rốt cuộc ở sau cánh cửa đã đuổi kịp bạn thân. Nàng giữ cánh tay bạn mình lại, "Ngươi muốn đi đâu vậy!"

Sau khi Đào Oanh bị bắt lại cũng từ bỏ việc giãy giụa. Nàng kích động xoay người lại, nhìn Vân Phương nói, "Hắn vì sao lại đối xử với ta như vậy chứ?? Người khác mời hắn xem bệnh, hắn đi một mình, mà cố tình khi đến gặp ta lại phải mang theo phu nhân!"

"Aiz", Vân Phương thở dài, cũng không biết nên nói thế nào, "Có lẽ hắn cũng không phải cố ý..."

"Thế nào là không phải cố ý? Dựa vào cái gì không phải cố ý? Hắn chính là muốn nói với ta, bảo ta không cần si tâm vọng tưởng! Đại phu thì ghê gớm lắm sao? Tuấn tú thì ghê gớm lắm sao?", nói đến đây, Đào Oanh không nhịn được nức nở, "Ta cũng không hy vọng xa vời việc có thể cùng hắn ở bên nhau, chỉ là muốn gặp hắn nhiều một chút, trò chuyện nhiều một chút thôi mà... Vì sao ngay cả chút ảo tưởng này cũng không thể cho ta... Ta đương nhiên cũng biết, một người trời quang trăng sáng như hắn, khẳng định sẽ tìm một nữ tử đàng hoàng, trong sạch, một ngày nào đó sẽ thành thân sinh con. Nhưng vì sao, vì sao phải một hai mang đến trước mặt nói với ta chứ!"

Nàng giận cực kì, vừa khóc vừa tức tối giậm chân. Thấy cảm xúc nàng không tốt, Vân Phương do dự nói, "Vậy thì, chi bằng buổi biểu diễn hôm nay cứ bỏ đi...? Đào Oanh, ngươi trở về nghỉ ngơi một chút... Ta bồi ngươi, thế nào?"

Vân Phương vừa khuyên như vậy, Đào Oanh đột nhiên bình tĩnh lại.

"Không!"

Không biết nàng nghĩ đến điều gì, Đào Oanh hung hăng lau khô nước mắt, chém đinh chặt sắt nói, "Vì sao ta phải từ bỏ một cơ hội tốt như lần này!? Ta muốn nhất cử thành danh! Ta muốn trở thành hoa khôi!!"

"Hay lắm!!", Vân Phương chỉ sợ nàng vì thất tình chưa gượng dậy nổi, lúc này lại thấy ý chí chiến đấu của nàng càng căng tràn, vội vàng vỗ tay cổ vũ, "Hôm nay hắn lạnh nhạt với ngươi, ngày mai ngươi cho hắn biết thế nào là trèo cao không nổi!"

"Không sai!! Không sai! Ta muốn trở thành một hoa khôi khiến Văn Nhân Tĩnh trèo cao không nổi!! Làm hắn khóc lóc hối hận!!"

...

Hồng Tú lâu từ sớm đã quảng cáo rầm rộ cho hôm nay nên gần đến thời gian tiết mục bắt đầu, càng ngày càng nhiều người chạy về phía Hồng Tú lâu.

Bên trong đám người có một nam nhân bộ dáng thư sinh, thoạt nhìn nghèo kiết hủ lậu, không hề bắt mắt.

Dì Nhạn tinh thông thuật dịch dung, càng rõ cách làm thế nào có thể đứng trong đám đông mà không bị người khác chú ý... Nếu dùng bộ dáng nữ quan xuất hiện ở thanh lâu, thật sự không hề khôn ngoan. Biện pháp tốt nhất đương nhiên là giả dạng làm khách nhân.

Hắn chậm rãi đi lên lầu hai, dựa vào lan can trên phần hành lang phía ngoài gần phòng Đào Oanh. Hắn nhìn chằm chằm sân khấu dưới lầu một, ngoài mặt như đang chờ mong, tò mò phần biểu diễn sắp tới nhưng thật chất, tất cả lực chú ý đều đặt ở động tĩnh phía sau lưng.

Phòng trong tựa hồ có người, nhưng vì cách một khoảng cách, âm lượng của đối phương lại không lớn nên dì Nhạn nghe không rõ lắm. Chỉ có thể từ ngữ khí bình thản kia biết được, hẳn là không có ác ý. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng được bao lâu, thanh âm của Đào Oanh đột nhiên sắc nhọn lên, có vẻ phẫn nộ lại kích động. Sau đó, nàng đột nhiên xông ra ngoài, Vân Phương cũng đuổi sát theo sau. Nàng chạy xẹt qua bên cạnh nhưng hoàn toàn không nhận ra hắn chính là dì Nhạn.

Thấy thế, dì Nhạn không chút tiếng động đứng thẳng thân mình, thoạt nhìn như một khách nhân đi dạo loanh quanh giết thời gian trước khi buổi biểu diễn mở màn và chậm rãi đuổi theo.

Phía sau hắn, Nam Cung Tĩnh đỡ Tống Giản chậm rãi đi ra.

Tống Giản nhìn sân khấu dưới lầu, có chút không muốn cứ thế rời đi nói, "Đến cũng đã đến rồi, chi bằng chúng ta chờ một chút, xem bọn họ biểu diễn?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio