Nữ Phụ Tiên Lộ Gập Ghềnh

chương 117: lạc vào đồng hoa 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

_" Mọi người cẩn thận đừng để thân chạm vào bong bóng..." Hạ Vũ chỉ kịp hét lên một tiếng,sau đó đã thấy ập xuống chỗ nàng là cả một loạt các chiêu thức . Tuy tu vi của tám người mới tiến vào không thực sự cao cường,người cao nhất cũng mới chỉ đến Luyện khí bát cấp,nhưng lại thắng ở nhân số lực lượng, Thử nghĩ xem một không gian chặt hẹp chưa tới hai mươi mét vuông,đứng chen chúc tận mười hai người chưa nói mà còn xuất hiện vô vàn pháp khí phát quyết giao tranh. Đây cũng không phải thứ ngươi lấy tu vi cao mà có thể giải quyết được

Quả nhiên như bản thân suy nghĩ,những người tiến vào không hiểu vì lý do gì mà lấy hết sức bình sinh ra để tấn công,có lúc Hạ Vũ còn nhầm tưởng bản thân là chiếc bánh ngọt đầy thu hút đâu. Nguyên nhân việc này chắc chỉ có một,chính là những kẻ này không hề biết được lớp bong bóng này có sự nguy hiểm như thế nào. Hạ Vũ chật vật né thoát ba chưởng phong cùng một lúc,nhảy lộn ngược về phía sau,may mắn vẫn cách biệt với lớp màng mỏng kia một chút,mắt lóe lên sự tinh anh

_" Các ngươi vì sao phải liều mình như vậy tiến vào nơi đây. Các ngươi có biết giây phút tiến vào chính là đã mất đi nửa cái mạng không ?" Hạ Vũ gằn giọng nói. Bản thân nàng vẫn kiên định giữ vững những suy nghĩ mà bản thân được giáo dục từ khi sinh ra,đó là việc mạng người là đáng quí nhất,chính vì vậy dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa vẫn không hề ra tay sát hại một ai. Bất quá nàng không ra tay không có nghĩa nàng không dám,nhất là khi bản thân bị dồn đến bước đường cùng.

Tám người của Trận Kì Tông sau một hồi giao đấu,hiển nhiên cũng hiểu được bốn người trước mắt không dễ chọc như bản thân vẫn tưởng tượng. Bất quá sức hút của Trúc cơ đan thực sự quá lớn khiến nhóm người không hề còn chút sợ sệt nào nữa cả

_" Mặc kệ như thế nào,cứ diệt được các ngươi đi rồi nói..." Một kẻ hùng hồn lên tiếng đáp lại. Hạ Vũ nghe vậy thì bật cười

_" Muốn diệt ta,các ngươi không có cửa đâu. Nếu như muốn chết,vậy ta sẽ để cho chính món đồ của môn phái các ngươi tiễn các ngươi vậy...."

Hạ Vũ cười khẩy một cái,tay trái đưa ra phía trước,ở đó liền đột nhiên hiện ra một sợi tia tơ bạc lấy tốc độ nhanh tới chóng mặt cuốn chặt áp sát vào từng móng tay một. Nếu như ngươi chú ý,đây chính là chiêu thức mà Hạ Vũ đã dùng khi đối đầu với Lan Băng Băng ngày trước

Nhóm người mới tiến vào nhìn Hạ Vũ,tuy gương mặt không có mấy biểu cảm nhưng tất cả đều chung cảm giác lo sợ,nó toát ra ngay tâm trí mà chính họ cũng không biết tại sao

_" Ngươi... ngươi nghĩ ngươi có thể đánh bại được chúng ta sao,quá vọng tưởng đi..."

Một người thiếu niên với thân hình đồ sộ tiến ra phía trước nói. Quả thực nhìn thế nào cũng thấy không hợp với những người nhỏ bé bên cạnh. Hạ Vũ cười khẩy một cái

_" Muốn thử sao ?"

Hạ Vũ nói xong,bay lên trên không,những sợi dây bạc từ những ngón tay đồng loạt tỏa ra khắp nơi,bay lượn như chính chúng có linh tính vậy. Sở Kì Bá bên dưới nhìn đến,con ngươi co rụt lại,hắn là nhận ra chiêu thức này đã từng được Hạ Vũ sử dụng,nhưng cho tới bây giờ sau bao lâu tìm hiểu,bản thân vẫn không thể nào tìm ra nguồn gốc của nó. Điều này chỉ có thể được giải thích bởi nàng ta sáng tạo ra hoặc được một cao nhân nào truyền dạy. Nếu như vào vế phía trước thì có vẻ như không thể tin được. Nhưng hắn thà nghĩ như thế còn hơn tin vào vế đằng sau. Hạ Vũ được Lịch Thừa Bằng làm núi dựa đã thể hiện ra tài năng vượt bậc như thế,giờ lại bỗng dưng nhảy ra thêm một kẻ khác,quả là khiến người ta không thể nhìn nhận cùng chấp nhận được

Hạ Vũ có tự tin khi sử dụng chiêu thức này. Kể từ lần đầu tiên sử dụng cho tới tận thời điểm này,bản thân đã không biết bỏ ra bao nhiêu công sức,lại được Mễ Ty chỉ dạy tận tình,cuối cùng cũng tìm ra được cách thuận lợi hành động nhất. Hạ Vũ chọn cho nó tên là " Ma Vũ Ty",một khi sử dụng chính là dồn người ta vào một ma trận không biết đâu là đường tử,đâu là đường sinh

Từ trên cao,Hạ Vũ quét mắt hết một lượt,nàng quả thật là không có ý giết họ,nhưng nếu như bị dồn vào đường ngươi sống ta chết như thế này,bản thân cũng không thể cứ mãi mãi ôm suy nghĩ không phù hợp với thời đại như thế này được.

Những kẻ bên dưới,nhìn bóng dáng của Hạ Vũ lơ lửng trên không,dù nhan sắc không gì là nổi trội,bất quá bọn họ có cảm nhận như bản thân là một kẻ thấp bé đang bị thánh thần soi chiếu xuống. Nhưng giây phút họ nhận ra bản thân không nên đối đầu cùng thách thức những kẻ trước mắt,cũng chính là lúc hàng loạt các sợi tơ bay lại.Ngươi có thể lựa chọn đối đầu,cũng có thể lựa chọn lùi lại,tuy nhiên đường lùi đã bị chính bản thân đóng lại từ giây phút tiến vào đây rồi. Những sợi tơ nhìn qua tưởng như mềm mỏng,nhưng không hiểu sao với ánh sáng ánh ánh kia đều khiến ta rét lạnh người. Những sợi tơ dưới năm ngón tay,nhảy múa như các tinh linh nhỏ,nháy nháy quyện gắn lại với nhau,chỉ một cái chớp mắt đã làm ra một cái lưới khổng lồ,áp xuống. Những người kia nhìn cảnh này,mặt đều trắng bệch,bị lâm vào tình cảnh tiến chẳng được lùi cũng chẳng xong. Như thế chỉ còn một lựa chọn duy nhất...

_" Dàn trận cho ta..."

Mấy người này quả nhiên là xuất ra từ Trận Kì Tông,cái gì cũng lôi pháp trận vào giải quyết mà không nhìn đến thực trạng lúc này,hẳn là nên tản ra mọi hướng tránh né chứ không phải như bây giờ tụ tập vào với nhau như vậy. Hơn nữa còn có một cái khác có lẽ là họ đã quên mất rồi,ấy là pháp trận thì cũng cần phải có thời gian thì mới có thể thành hình,bọn họ nghĩ bọ họ có kịp không

Quả nhiên như Hạ Vũ suy nghĩ,tám kẻ mới đứng tụ lại với nhau chuẩn bị giàn trận thì tấm lưới đã đổ ập xuống,đem tất cả trói chặt lại trước con mắt kinh hoảng của bọn họ. Tuy nhiên cũng không chỉ có tám người ấy mà mấy kẻ bên ngoài cũng trợn tròn mắt,chân tay cuống cuồng mà ngay cả Băng Nhạc cung Mai Nhi đều đứng ngồi không yên được

_" Băng Nhạc sư huynh,chúng ta có nên lùi một bước không. Dù sao thì...." Dù sao thì việc làm ăn này tính thế nào cũng thấy lỗ vốn. Nhưng Mai Nhi hiển nhiên không dám nói ra những lời như thế. Nàng hiểu nếu nói như vậy sẽ khiến Băng Nhạc hắn hiểu theo cách là nàng đang chỉ trích hắn khi đã tính toán sai lầm

Băng Nhạc quay qua nhìn Mai Nhi,hắn tự bản thân lần này cũng hiểu lấy là đã quá vội vàng cùng tự tin trước kẻ địch,nhưng nói ra lời sai lầm đối với người chưa từng vấp ngã như thế thật sự là quá khó đối với hắn.Nên kiên trì tới cùng hay là buông tha cho. Bất quá chưa kịp hắn quyết định thì đã có kẻ tớ quyết định giúp rồi...

_" Ngươi vẫn nên kiên trì thì hơn..."

Băng Nhạc giật mình quay lại. Kẻ có thể không mảy may tiếng động kiến cho bản thân phát hiện ra chỉ có thể khẳng định đó là tu vi thượng trên mình.Nơi đây người như thế cũng không phải có nhiều.Quả nhiên nột lát sau bóng dáng của một thiếu nữ ngọc ngà dần dần hiện ra sau tầng lá xanh.Băng Nhạc vốn tự xem bản thân là người có định lực cứng rắn,nhưng đối diện với thiếu nữ trước mắt,không hiểu sao bản thân cũng cảm thấy bồi hồi,có thứ gì đó lạ lùng đang nhen nhóm lên trong lòng

Không cần phải nói,cả Băng Nhạc lẫn Mai Nhi đều tìm thấy trong mắt nhau câu trả lời,người trước mắt hiển nhiên là trúc cơ duy nhất trong đám đệ tử trẻ tuổi: Lan Băng Băng

_" Cô Nương ý là gì vậy ?"

Mai Nhi thực sự không thoải mái khi nhìn thấy Lan Băng Băng,dù cho trước đây khi nghe phụ thân nhắc tới cũng ít nhiều cảm phục. Có lẽ chính cảm giác nhạy bén của người đang yêu khiến nàng thấy bị đe dọa

_" Cô nương hẳn là nên hiểu chứ ?" Lan Băng Băng miệng thì nói với Mai Nhi nhưng con mắt lại nhìn chằm Chằm Băng Nhạc,một ánh nhìn sâu thẳm,rồi nở một nụ cười.

_" Lan Băng Băng cô nương thực sự mạnh mẽ,ta đã hiểu ý của nàng..."

Lan Băng Băng nghe như biết là mọi người đều hiểu ý của nhau,nàng cũng không nữa nhiều lời,rút trong tay ra mười viên đá màu tím lấp lánh trong ánh nắng,trao cho Băng Nhạc

_" Ta vốn chưa hề nói cái gì cả..."

Nhìn thiếu nữ cứ thế như mờ như ảo biến mất ngay trước mắt,lại nhìn những viên đá trong tay,Băng Nhạc đồng tử co rụt lại

_" Nàng ta đưa cho chúng ta đây là..."Mai Nhi giọng run run

_" Đúng vậy,là cực phẩm linh thạch..."

Hai người đều câm lặng. Bọn họ là đối tượng trung tâm của môn phái,nhưng bất quá mỗi tháng xử xuất ra cũng chỉ được hưởng tới năm mươi viên trung phẩm linh thạch,còn mấy thứ cực phẩm linh thạch này cung chỉ là khi lập công,hoặc sư phó vui mựng mà ban phát cho thôi. Không phải điều gì quá kì quặc,trung phẩm linh thạch so với hạ phẩm linh thạch đã gấp tới nghìn lần,cực phẩm linh thạch sẽ lại là con số gì ? Người ở đâu có thể như Lan Băng Băng một lần ra tới mười viên như thế,hiển nhiên sự việc lần này đối với nàng ta vô cùng quan trọng. Băng Nhạc cười khẩy,xem ra Nguyên Lực Tông cũng không phải như bên ngoài như thế yên bình...

_" Chúng ta...." Mai Nhi ngập ngừng

_"Quản chi nàng ta như thế nào,chuyện chẳng phải lợi nhất vẫn là chúng ta sao ?"

Băng Nhạc cầm mười viên cực phẩm linh thạch,rải chúng thành một vòng tròn,sau đó bản thân tiến vào trung tâm,với nguồn linh khí dồi dào như vậy,chỉ bằng hắn cũng có thể nghiền nát những kẻ bên trong kia

Hạ Vũ đan tay vào làm cái hiệu,kết thúc pháp quyết của bản thân,nhìn những người tiến vào bị trói rồi cười một cái với Sở Kì Bá

_" Có lẽ..."

Nhưng Hạ Vũ chưa kịp nói xong thì một trân rung động truyền đến.Lớp bong bóng bao quanh vốn trong suốt bất chợt trở nên khác biệt,biến thành màu đỏ máu. Bạch Kỉ Hiếu kinh ngạc hỏi

_" Chuyện gì đang xảy ra vậy..."

Hạ Vũ cũng kinh tủng,nhíu mày không thôi. Điều này làm sao có thể xảy ra được. Với tu vi của những kẻ tiến vào chưa tới trúc cơ thì làm sao có thể ngựng tụ ra được pháp trận như thế này. Trừ khi...

_"Lại là nàng ta...?" Sở Kì Bá đến bên cạnh Hạ Vũ,nhẹ nhàng hỏi

Hạ Vũ quay sang nhìn hắn,không nghĩ tới người này cùng bản thân chung một suy nghĩ

_" Có thể,nhưng cũng có lẽ không. Dù sao bây giờ chúng ta cũng như cá trong lưới,muốn thoát ra được hay không còn chưa dám chắc..."

_" Ngươi thực sự nghĩ vậy..."

_"Ta thực sự nghĩ như thế," Thập Tam Trận là cái thứ gì đồ chơi không cần ta nói ngươi cũng biết đi..."

_" Ngươi sẽ không dễ dàng đầu hàng như vậy đâu..." Sở Kì bá cười khẩy nói. Hạ Vũ có chút ngỡ ngàng về điều vừa nghe,nhưng cũng chỉ là ngỡ ngàng thôi

_" Đương nhiên là không thể nào chịu chết rồi. Nàng ta đã ra đại bút như thế chúng ta cũng nên đáp lại chút thôi...."

Hạ Vũ tiến lên phía trước,lúc trước thật sự không biết bản thân nên làm cái gì bởi pháp trận này như một nhà tù khép kín không bước tiến lui. Nhưng có một thứ mà nàng vừa mới nhớ tới,Mễ Ty hẳn là xuất trận rồi...

_" Muội có thể giúp ta chứ ?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio