Nữ Phụ Tiên Lộ Gập Ghềnh

chương 119: lạc vào đồng hoa 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

_" Mễ Ty,muội nghĩ bây giờ chúng ta đang ở đâu,ta cảm thấy dường như chúng ta đã đi qua đây không chỉ là một lần thì phải..."

Đúng vậy,đây chính là Hạ Vũ tưởng chừng như đã bị nổ banh xác vào ngày hôm đó. Kì thực chuyện nàng thoát được ra cũng không biết phải nói là may mắn hay là do số mệnh nữ phụ còn dang giở đủ mạnh để chống lại tử thần. Nhớ lại bây giờ Hạ Vũ vẫn không khỏi rung mình run sợ,sự sống và cái chính chính là chỉ có hơn kém nhau một giây tích tắc,một chớp mắt,một hơi thở. Vào giây phút Băng Nhạc định cho tự bạo pháp trận,thật may mắn Mễ Ty đã đem pháp trận phá bỏ trước đó,tuy nhiên thời gian chính là không đủ,uy lực dù có giảm đi rất nhiều,lột một tầng da thì chưa tới,nhưng đem cơ thể dằn xéo cho không nơi không vết thương thì có thể dung để hình dung cũng không quá. Hạ Vũ với tu vi chỉ còn kém trúc cơ một nửa cái bước chân chũng bị đem cho tàn tạ không còn bong dáng như lúc ban đầu nữa.

Nói về chuyện này kì thực cũng không phải không có chỗ tốt được đến. Hạ Vũ lúc này dường như có thể hình dung ra được gương mặt của Băng Nhạc khi phát hiện ra kết quả mình dày công dàn dưng cuối cùng không như mong đợi,bắt gà không được còn mất một nắm thóc,mà nắm thóc này hắn chắc chắn là nuốt không thể nào trôi đi. Mễ Ty phá vỡ mắt trận không phải đánh đâu xa,chính là đem toàn thể cao thấp mười viên cực phẩm linh thạnh một mạch cuốn vào túi. Nhìn mấy viên đá ánh ánh sắc sang diệu kì,Hạ Vũ thở hắt ra một cái,đây coi như là một cái chi phí đền bù làm phiền đi,cũng không rõ mấy người Sở Kì Bá cùng Bạch Kỉ Hiếu ra sao nữa

_" Muội cũng không rõ nữa,nơi này bình chướng thực sự quá mức dày đặc,có thể là tại ngàn năm vạn năm không ai xâm lấn tới mà tạo ra.Tỷ thần thức không cách nào xuyên qua cũng là chuyện bình thường,tới như mẫn cảm của thần thú như muội cũng trở nên vô nghĩa ở nơi đây cũng đã nói lên mọi chuyện không đơn giản như chúng ta tưởng tượng rồi"

_" Muội có nghĩ tới chuyện chúng ta sẽ tìm kiếm cơ duyên ở đây không ?" Hạ Vũ nhìn bốn phía,vô ý nói ra câu nói đó,nửa đùa nửa thật. Ở những nơi càng là nguy hiểm,cơ duyên như theo lệ hẳn là cũng sẽ tồn tại một hai

_" Cơ duyên có lẽ là có,chỉ là chúng ta có đủ mạnh để tìm ra nó được hay không thôi..." Mễ Ty rất bình thản bò lên vai Hạ Vũ

_" Muội là đang nói tới Hoàng Mạn Đà La..."

_" Tỷ cũng biết nó sao ?"

_" Đừng coi thường ta như thế chứ... Hạ Vũ cười cười. Với bao nhiêu năm ăn ngủ cùng tiểu thuyết tu chân,có cái sự tích nào mà nàng không biết tới chứ. Sự tích hoàng mạn đà la hẳn là một trong số đó,thứ mà ẩn chứa bên trong sức mạnh hồng hoang,ngoài tẩy kinh phạt tủy còn đem đến cho con người ta sự trường sinh bất tử. Hạ Vũ sẽ không tin là hoàng mạn đà la có thể khiến con người ta trường sinh,nhưng tu vi tiến một mảng lớn là điều có thể khẳng định rồi. Bất quá cái tốt như vậy thì nguy hiểm cũng không phải là thứ có thể cấp bỏ. Mạn đà la nói thế nào cũng vẫn là một cái cây hoa,tuy nhiên nó được xưng là vua của một loài tất thân mang điểm khác,mà cái này khác đúng thật là điều nguy hiểm nhất. Hoàng Mạn đà la khi trưởng thành,đem mọi tinh túy cất chứa tựa như tu sĩ cất chứa vào đan điền một loại,dần dần ngưng thực ra một cái tiểu vật nhỏ bản sao,còn nhân thực dần dần biến thành có nhân tính,có tu vi,đến một giai đoạn có thể trang một cái hình dạng con người. Không bắt được tới tay cái vật nhỏ cây kia,nhân thực mạn đà la chính là bất tử. Nhân biết gốc gác chuyện này,không lẽ bản thân liên quan đến sinh tồn cây kia không biết,chính vì vậy nó dung mọi cách,mọi thủ đoạn đem đi cất dấu. Nhân loại đánh bại nó đã tính là một chuyện không dễ dàng,tìm được lại còn là một thứ so với tìm kim đáy bể không khác là bao...

_" Nếu tỷ biết nó khó khăn như vậy tại sao còn muốn lao vào ?" Mễ Ty không ngần ngại dội một gáo nước lạnh vào nhiệt huyết của Hạ Vũ. Hạ Vũ nghe vậy cười khổ

_" Muội nghĩ chúng ta còn có cách khác hay sự lựa chọn khác sao. Nơi này muốn thoát ra chỉ có cách đem hoàng mạn đà la bắt tới tay mới tài năng tìm được đường ra,còn không cứ cái tình cảnh này chúng ta không chết vì kẻ địch mà tươi sống chết bởi kiệt sức..." Hạ Vũ nói rất mạnh mẽ,nhưng hết thảy đều là sự thực. Nàng dù tu vi có ra sao cũng chưa tiến vào tích cốc,giới chỉ dù nhiều tài nguyên tới đâu thì miệng ăn núi lở,ai còn biết sẽ có cái gì nguy hiểm sẽ ập tới nữa chứ

_" Tỷ nghĩ chúng ta sẽ làm gì để đối phó được lại vạn năm hoàng mạn đà la,dựa vào hai cái chúng ta sẽ không có cách nào. Đừng nói đánh đánh,tới gần cũng là cả một vấn đề rồi ? Mễ Ty thật lâu mới thốt ra được câu nói này. Hạ Vũ nghe vậy lại không cho là đúng mà chỉ cười trừ. Mễ Ty vạn tính nghìn tính lại quên mất một chuyện đó là Hạ Vũ xuyên không,có cái sự kiện gì khó khăn mà không được các bàn tay vàng tác giả đưa vào làm sự kiện mới mẻ cho tác phẩm,và Hoàng mạn đà la này cũng như thế

_" Mọi thứ không phải là hai người chúng ta này có thể giải quyết được,nhưng cũng không phải như thế không có cách...

_" Hạ Vũ tỷ nói vậy là có ý gì ?"

_" Ta có cách cướp đoạt được đến thực Hoàng Mạn đà la,chỉ cần có thể tìm được phân thân của nó,mọi thứ coi như là xong rồi một nửa,bất quá điều này cũng quá là khó khăn trong cánh rừng này..."

_" Xong rồi một nửa...?" Mễ Ty vẫn là không tin,theo nó khó đối phó nhất vẫn là chuyện kia phân thân,còn chuyện tìm kiếm chính là chỉ một cái vô cùng đơn giản

_" Đúng vậy,ta từng nói với muội ta là một cái kẻ xuyên không,chính là đến từ một cái thế giới khắc. Mà ở kia thế giới,đã có lần ta đọc được cách phá giải uy lực của Mạn đà la..."

_"Đó là...?"

_"Đó là dùng....."

Hạ Vũ chưa kịp nói điều gì thêm,chợt nhìn thấy không gian vội vàng vặn vẹo mà biến ảo,vốn không hề thấy cái gì bất thường mà giờ lại đầy ắp một thứ,chính là mạn đà la...

_" Mạn đà la vì sao bỗng chốc lại nở rộ nhiều đến như thế này ?" Mễ Ty nhìn trên đất mắt thường có thể thấy được mạn đà la chằng chịt chen lấn nhau mà mọc đứng lên,tỏa ra nhàn nhàn hương khói hồng phấn

Hạ Vũ lại không có bất kì ngạc nhiên nào,không bởi gì cả mà căn bản nàng tâm trí bởi sự kinh sợ bao phủ toàn bộ,ngay cả cái kia lời nói của Mễ Ty bên tai thủ thỉ cũng không nghe thấy nữa

_" Làm sao lại có thể như vậy ?"

_" có chuyện gì sao..."Nhìn gương mặt thoáng chốc của Hạ Vũ biến bạch,Mễ Ty cũng biết chuyện không hề đơn giản

_" Hoàng Mạn đà la đang ở đâu đó quanh đây"Đúng vậy,chỉ có mạn đà la như thế cái kia mới đủ sức tài năng đem mạn đà la khuất phục dưới chân,lại tùy ý bản thân sử dụng. Hạ Vũ cười khổ,bản thân dù biết cách đối phó với nó,nhưng tất cả cũng chỉ là trong sách miêu tả, đến như Mễ Ty cái kia thần thú cũng không hề nghe nói qua thì nàng lại có thể tin tưởng được bao nhiêu. Bất quá tựu như là thật,bản thân chẳng phải cũng nên cần đôi chút thời gian chuẩn bị sao,đổi lại đội ngột như thế này mọi ưu thế có thể xem như không hề có

_" Thật lâu lắm rồi mới gặp được như thế một cái nhân loại tiến tới..." Một giọng nói non nớt vang lên kéo sự chú ý của cả Mễ Ty và Hạ Vũ. Hạ Vũ giật mình quay lại nhìn thì thấy phía xa có hai người,một cao một thấp,một thành thục thiếu phụ,một thơ ngây nữ hài đồng,nhưng lại ngạc nhiên ở dung mạo hai người lớn bé không sai dịch đi là bao nhiêu.Thiếu phụ mặc toàn thân là lửa đỏ bộ váy,còn tiểu hài động phấn nộn khoác lại là hoàng kim vải. Họ cứ như thế lướt trên những ngọn hoa mạn đà la,chỉ có điều bàn chân thon ngọc chạm tới đâu,hoa chính là nở tới đó. Không hiểu sao Hạ Vũ có dự cảm,kia hia người cùng Mạn Đà La chuyện hẳn là không có chút tách rời...

_"Muội không thể nhìn ra được tu vi của bọn họ,cũng không thể nào nhìn thấu thân phận. Ở bọn họ có cái gì đó thật sự khác biệt,nhưng muội dám khẳng định không hề có khí tức của con người...

_"Đương nhiên họ không có khí tức của người rồi,họ là hoàng mạn đà la hai gã phân thân kia..."

_" Cái gì,chẳng phải chúng vốn luôn luôn tách rời sao,lúc này như thế nào...?" Mễ Ty nghi hoặc hỏi

_" Tỷ cũng không biết,có lẽ đã xảy ra cái gì chuyện..."

_" Ngươi nghĩ là hoàn toàn đúng đó,thật không thể ngờ được nơi này ta còn gặp lại được cố nhân..."

Hạ Vũ sững sờ bởi tất cả những gì người kia nói. Nàng tìm thấy được ở câu nói kia rất nhiều thông tin. Thứ nhất chính là không hiểu cách nào người kia lại có thể biết được nàng cùng Mễ Ty đối thoại,thứ nhất khả năng chính là nàng ta có thể xâm nhập vào được thần hồn của hai người. Cái thứ hai còn là cái gì mà cùng quê

-" Xin hỏi ngươi là..."Hạ Vũ ngập ngừng hỏi

_"Cùng ngươi nơi đó thế giới hiện đại tới,cũng đã trải qua hơn năm ngàn năm rồi,mọi thứ tưởng chừng như mới hôm qua..."

_" Hơn năm ngàn năm.. như thế thời gian chính là không bất đồng...

_"Đúng thế,gặp được ngươi coi như là một cái hảo cơ duyên đi...

_ Hảo cơ duyên sao ?" Chuyện này là có cái gì đang xảy đến. Nàng thật sự là không tin những gì người thiếu phụ phía trước này nói,chưa nói tới Mạn đà la tu vi đã bao lâu,nổi tiếng xảo trá không nói,riêng khoản nó có thể đọc được người khác suy nghĩ cũng đã khiến cho Hạ Vũ đứng ngồi không yên rồi. Lần này gặp có thể là hảo cơ duyên,cũng có thể là cái đại hạn vận. Nhưng mọi thứ hãy cứ từ từ để xem người kia diễn cái gì trò xiếc

_" Ta biết ngươi cũng giống ta từ thế kỉ kia tới,cách ngươi cách nghĩa dùng hào quang vạn trượng của đạo pháp hút hết sinh lực của ta há ta lại không biết mà nghĩ cách đối phó lại sao ?" Thiếu Phụ nụ cười như có như không nơi khóe miệng,lạnh lùng thốt ra từng chữ. Mà đổi lại Hạ Vũ mỗi chữ như là một bước rơi xuống hầm băng.

Đúng vậy,Hạ Vũ thực sự tóm được cái cách này trong một cuốn tu chân mà bản thân đã từng đọc.Mạn Đà La vốn là vật chí âm,dùng hào quang vạn trượng do pháp trận khuếch đại đối với nó đối phó quả là thích hợp nhất,nhưng pháp trận lại lợi hại cũng cần thời gian mà thành hình,ngươi đã biết người ta sẽ đối phó bản thân thì như thế nào để chuyện này xảy ra ?

_" Ngươi là thật cùng ta nơi đó đến?" Hạ Vũ ngập ngừng hỏi

_" Hừ,đối ngươi tu vi cái dạng này,ta còn cần đối ngươi như thế nào dụng công không thành ?Chỉ là do bất quá không còn cách nào mới phải tìm tới ngươi thôi " Nói rồi thiếu phụ rời đi đôi ắt lạnh băng,hướng bên cạnh tiểu tiểu bé gái đầy âu yếm. Hạ Vũ có thể nhìn ra cái gì cái gì rồi....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio