Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộ Ly hai người chạy đến Vân Lang thành mất khoản một canh giờ, trên đường đi đến để lại không ít dấu tích chiến đấu gần đây, trên mặt đất lại chất đống khôi lỗi đồng nhân bị vết kiếm trảm đoạn.
" Xem ra Vân Lang thành để lại thủ bút không nhỏ." Lưu Nhiên thu vào trong mắt tràn cảnh, không khỏi cảm khái than.
Băng qua khúc khuỹ con đường, trước mắt cả hai là một đại điện hùng vĩ.
Đại điện được xây dựng trên một thác nước, kiến trúc được cấu tạo bằng một loại đá quý màu xanh cuốn hút, dưới dòng thác xanh biếc, đại điện tựa như một tản băng trôi tuyệt đẹp giữa lòng đại dương, cảnh đẹp này như muốn tách biệt với không gian bên ngoài, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ bắt bặp một cổ sinh cơ kể từ khi bước vào di tích.
" Đi vào thôi." Lưu Nhiên quay sang nhìn Mộ Ly, thấy nàng không lên tiếng liền một bước đi trước.
" Phốc." Thân hình nhảy lên cao, Lưu Nhiên chân đạp không khí lao thẳng về trước, nhưng ngay lúc thân mình vừa bay đi không được ba mét liền xuất hiện dị trạng.
Một cột nước bắn ra từ trong thác nước, mang theo một cổ kình lực mạnh mẽ, Lưu Nhiên bị đột ngột công kích khiến thân thể chật vật né tránh.
Ngay khi thân thể vừa lắc mình tránh khỏi, một đạo cột nước thứ hai công kích tiến đến, Lưu Nhiên hừ lạnh một tiếng, một quyền đánh ra lưu tinh phá tan cột nước đánh tới, thừa dịp công kích chưa đến Lưu Nhiên cấp tốc dùng độn thuật bay ra khỏi cơ quan phạm vi.
" Nếu lúc đầu ngươi dùng độn thuật thì đâu đến nổi chật vật như vậy." Mộ Ly thấy hắn đã đến nơi, cố ý chăm chọc một hai câu mới thoả mãn.
Lưu Nhiên lúc này mới biết bản thân bị nàng tính kế, mặt làm bán manh giận hờn, bản thân làm một bao cát đã đành, lần này còn giúp nàng làm trò tiêu khiển, mặc dù vậy nhưng trong lòng hắn cảm thấy vui vẻ.
" Phía bên trái đại môn có cơ quan công tắc, ngươi đứng đó chẳng lẽ muốn ta đích thân qua sao." Mộ Ly không thèm nhìn mặt giận hờn của Lưu Nhiên, trực tiếp nhắc nhở cơ quan cho hắn biết.
Lưu Nhiên miệng nhọn chu ra, bất đắc dĩ đi lại phía đại môn bên trái, trên đá hoa văn phía trên có một ám đạo nhô ra, Lưu Nhiên thuận tay ấn xuống ám đạo, hoa văn phía trên phát ra ánh sáng huyền diệu, sau đó lan ra cả đại môn phía trên, một tiếng " cạch" phát ra, đại môn như được mở khoá tuỳ thời có thể đi vào.
" Cơ quan có người từng đụng quan gần đây, có lẽ ba người bọn họ đã tiến vào trong rồi." Lưu Nhiên lên tiếng, mặc dù không nhìn nhưng cũng biết Mộ Ly đã đứng phía sau lưng rồi.
" Cả ba bọn họ chúng ta hiện tại không thể ra tay diệt trừ, nhưng làm bọn họ nếm mùi đau khổ thì có thể."Mộ Ly quả thật đã đi đến phía sau lưng Lưu Nhiên, đôi mắt lúc này lấp loè tàn nhẫn quang mang.
" Tại sao không thể diệt, nữ nhân này như một độc xà, nếu không diệt trừ sau này sẽ bám lấy ngươi không buôn, thậm trí còn cắn ngươi một đòn trí mạng." Lưu Nhiên đối với Mộ Tình Tình thập phần không để vào mắt, nhiều lần hắn nhìn đến người này liền dâng lên một cổ xúc động muốn bóp chết người này. Nhưng hết lần này tới lần khác đều bị Mộ Ly ngăn cản, hắn biết bằng vào thực lực của nàng có thể giết chết ả, nhưng Mộ Ly như có điều kiện kị không yên.
" Trước đừng nói đến nàng là Thái Huyền tên kia đồ đệ, người này nếu không tìm cách giảm trừ khí vận của nàng, nếu trực tiếp hành động kẻ thiệt thòi chính là chúng ta, thậm chí còn giúp nàng có được cơ duyên." Mộ Ly miệng vừa nói, chân đã đi đến phía trước đại môn, tay đẹp như ngọc dùng lực vào, một hơi thở hoài cổ lại ẩm mốc xông ra.
" Chúng ta đi." Mộ Ly nói với Lưu Nhiên bên cạnh.
Cả hai bước vào bên trong đại điện, một kiến trúc nguy nga lại thần bí hiện ra trước mắt cả hai, hai bên đường được dựng lên bằng những cột kim cương lục giác to lớn, phía trên trần khắc những kị lạ hoa văn xinh đẹp.
Cả hai tiến về phía trước, có thể nhìn thấy thân ảnh cả hai phản chiếu bên trên thuỷ tinh.
Đột nhiên, cả hai động, một trái một phải cùng một lúc đưa tay ra, một tầng thổ tường cùng một tầng thuỷ tráo dựng lên.
" Ba ba."
Hai thanh băng tiễn bén nhọn đánh lên pháp thuật của cả hai, chỉ thấy một căn băng tiễn bắn lên trên thổ tường trực tiếp bị phấn toái tan rã, một căn băng tiễn còn lại đánh trên thuỷ tráo giống như bị hoà tan, trực tiếp dung nhập vào thuỷ tráo.
" Dung Pháp Băng Tinh." Mộ Ly ban đầu nhìn thấy những thuỷ tinh này có phần quen thuộc, lúc này mới chợt nhớ đến hiếm thấy dung pháp băng tinh, đây được xem là một loại đá quý mà cơ quan sư thập phần yêu thích, tu sĩ có thể truyền vào bên trong một loại pháp thuật và tồn trữ linh lực của mình vào bên trong, lượng pháp thuật này có thể làm mồi dẫn cho thuỷ tinh hấp thu xung quanh thiên địa linh khí, từ đó giúp thuỷ tinh lúc nào cũng trong trạng thái kích hoạt.
" Để ta phòng thủ." Lưu Nhiên lúc này lên tiếng, chân dậm về trước liền xuất hiện hai tầng thổ tường thuật trãi dài nơi cuối đường đi, bao bọc cả hai bên trong đó.
Mộ Ly nhìn đến pháp thuật đã xong, hai chân nhanh chóng cùng Lưu Nhiên chạy ra nơi này, nhưng chỉ được nữa đường đi, bên ngoài thổ tường phát ra kịch liệt trấn âm, cả hai càng tiến sâu vào bên trong thanh âm mỗi lúc một nhiều mỗi lúc một lớn hơn, đây cũng đồng nghĩa với việc pháp thuật công kích mỗi lúc một gia tăng.
" Vân Lang thành chẳng lẽ vẫn còn cất giấu bảo khố, nên mới thiết lập nhiều như vậy cơ quan khảo nghiệm." Mộ Ly hai người vừa đi vừa nói, đột ngột cả hai nhảy lùi một bậc, một thanh sắc bén băng tiễn phá rách thổ tường đâm xuống nền đất.
" Ba ba ba ba." Liên hoàn băng tiễn đâm xuống nền đất, Mộ Ly cùng Lưu Nhiên chỉ còn cách né tránh băng tiễn công kích.
" Rắc rắc."
Gần đến nơi cuối đường, thổ tường thuật rốt cuộc không cầm cự được trực tiếp sụp đỗ.
" Ào, ào, ào...."
Mưa tiễn đầy trời phía trên đầu cả hai, Mộ Ly cùng Lưu Nhiên liếc mắt nhìn nhau, như tâm ý tương thông, Mộ Ly nhún người, hai chân chụm lại đưa về sau thân trước ngữa về phía trước.
Lưu Nhiên ngay lúc này một quyền đấm lên lòng bàn chân nàng, Mộ Ly như đạn pháo lao như điện về phía trước.
" Bặt."
Lưu Nhiên eo bị quấn bởi một thanh đằng, thân thể như vô lực bị Mộ Ly lôi kéo đi theo.
Tích tắc băng tiễn đã tiến gần đến, Lưu Nhiên lại lần nữa đánh ra thổ tường thuật, nhưng lần này là cùng lúc đánh ra năm thổ tường thuật.
" Bạo."
Băng tiễn phá bỏ năm tầng thổ tường thuật, vẫn không yếu thế lao xuống, bất quá Mộ Ly hai người đã thoát ra vòng lao.
Nhìn lại lúc này, băng tiễn chằng chịt cấm xuống không còn nhìn thấy vốn có nền đất, nếu như một người trực tiếp đón lấy trận này công kích chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
" Phù, may còn kịp." Lưu Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên miệng vẫn mang tươi cười.
" Còn cười được." Mộ Ly nhướng mày nhìn quái gở Lưu Nhiên.
" Ngươi không thấy, trong lúc nguy cấp hai ta ý như tương thông sau." Lưu Nhiên mặt cười đưa về phía nàng.
Mộ Ly hết nói nổi tên này, một tay giữ chặt cằm hắn lắc qua lắc lại như đang khiêu khích.
" Mặt dày."
Bỏ lại hai chữ, Mộ Ly bỏ mặt hắn cười ngây ngốc ở đó đẩy ra tầng tiếp theo đại môn.
Chỉ vừa hé ra, một loạt chiến đấu thanh âm lọt vào tao hai người, Mộ Ly cùng Lưu Nhiên nghe vào tai liền nghiêm túc đề cao cảnh giác.
Tg: Đã có ý tưởng, hai ngày không gặp có ai nhớ không.