Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu Nhiên bị uy áp một thân đè xuống, hai vai tựa như bị một khối băng sơn đè lên không di chuyển được, mặc dù bị một loại lạnh lẽo thấu xương quấn thân nhưng cơ thể không ngừng toát ra mồ hôi, vừa rồi dưỡng sức vốn tốt hơn rất nhiều nhưng bây giờ lại bị thoát lực chống cự.
" Mạnh như vậy uy áp." Lưu Nhiên không tin trước mắt mình nữ tử lại có một thân uy áp đáng sợ như vậy, với kiến thức ham học hỏi của hắn uy áp này vốn không phải là tu vi uy áp, mà là một loại đặc thù khí thế uy áp.
Mộ Ly nhìn Lưu Nhiên ướt đẫm mồ hôi, tâm cũng không động, ung dung nhìn hắn chịu đựng. Một phút trôi qua, Lưu Nhiên cảm giác như vừa qua một canh giờ, thứ cảm giác đang đứng trước cánh cổng địa ngục thật khiến người khác tâm sinh sợ hãi. Hai phút, ba phút, rồi bốn phút, Lưu Nhiên hai chân bũng rũng, một chân khuỵ xuống chống đất.
" Đầu gối nam nhi có dát vàng." Mộ Ly thấy hắn muốn quỳ xuống liền nhắc nhở, một bên Lưu Nhiên như tiếp thêm động lực, vốn che dấu bây lâu nay bí mật triệt để bộc phát.
Lưu Nhiên quanh thân uy áp chợt biến đổi, vốn dĩ luyện khí mười tầng lúc này phô bày ra lại là luyện khí mười hai tầng đại viên mãn. Một loại hoang vu hơi thở chống đỡ thần uy như ngục của Mộ Ly, như một con hoang thú đứng lên kháng cự uy nghiêm của thần.
" Chịu bộc lộ rồi sao." Mộ Ly một bên trêu trọc, lấy nàng âm dương song đồng hắn có thể che dấu được nàng sau, vốn dĩ không muốn lột mặt nạ hắn nhưng ai bảo hắn tự thân nộp mạng.
Lưu Nhiên nghe nàng nói vậy cũng không lấy làm ngạc nhiên, trong lúc cùng nàng giao phong quyền cước liền phát hiện đối phương đang thăm dò, lắc đầu cười khổ, Đại Hoang Vu Tâm Kinh vận chuyển đứng lên, đây chính là gần đây cơ duyên của hắn, không những đạt được một bộ nghịch thiên công pháp còn đạt được trọng tố linh căn kỳ bảo, vốn định phẫn trư ăn thịt hổ ai ngờ lại gặp phải giảo hoạt hồ ly.
Năm phút trôi qua, hai người khí thế giao nhau khiến xung quanh một mãnh hoang tàng điêu linh, cây cỏ vốn dĩ xanh tươi nay chỉ còn trơ chọi khô héo, không còn một mảnh sinh cơ tươi tốt.
" Ta đã thắng." Lưu Nhiên mặt tươi cười như không có chuyện gì, nhưng trong tâm lại nhốn nháo không thôi.
" Năm phút đã qua ngươi thắng." Mộ Ly cũng không tiếp tục làm khó hắn gật đầu đồng ý, xoay ngươi trỗ khác, ngọc thủ chậm rãi đặt lên mặt nạ, từ từ tháo xuống, một bên Lưu Nhiên tâm tình hồi hộp, nhịp tim tăng nhanh.
Thiếu nữ xoay người đối diện, một khuôn mặt rõ ràng hiện ngay trước mặt Lưu Nhiên, nàng tinh xão đường nét, bách bàn nan miêu ( vẽ đẹp khó có thể miêu tả.) nếu như người đời thường nói đẹp tựa như cửu thiên huyền nữ hạ phàm thì Mộ Ly một thân dung nhan triệt để hạ bệ tiên nữ danh xưng.
Lưu Nhiên ngay cả nói cũng không nên lời, tim đập nhanh khiến đối phương có thể nghe hắn nhịp tim, Mộ Ly thấy hắn ngây ngốc chợt bật cười, Lưu Nhiên đầu óc oanh động một tiếng, giai nhân cười khiến tim hắn muốn nổ tung, nụ cười bên dưới khiến hoa nhường nguyệt thẹn, câu hồn đoạt phách.
Mộ Ly đột nhiên động, môi đào kề sát môi hắn chỉ trong gang tấc chỉ một cái di động nhẹ có thể chạm vào nhau.
" Xem đủ rồi sao." Mộ Ly trêu trọc, không biết có phải bản tính yêu tộc hay không nên đôi lúc Mộ Ly lại giỡ trò " trêu hoa ghẹo nguyệt".
Một mùi hương thơm xông thẳng vào mũi, Lưu Nhiên mặt than đỏ bừng, tay chân luống cuống không kiểm soát, ngơ ngơ ngáo ngáo không nói được lời nào. Nhìn hắn như vậy Mộ Ly ôm bụng cười.
" Tiểu hài tử vẫn là tiểu hài tử." Mộ Ly không khách sáo trêu trọc.
Lưu Nhiên từ trong mê mang tỉnh lại, ngây ngốc rãi đầu, lại ý thức đối phương trêu troic mình, tâm tình không biết phải làm sao.
" Nếu ngươi đã được ý nguyện vậy ta đây cáo từ trước." Cười hắn hã hê, Mộ Ly lấy mặt nạ che đi dung mạo, một bộ nghiêm túc nghiêm túc.
Lưu Nhiên một bên không nỡ vốn định nói gì lại không thấy người đâu.
" Thật đáng yêu." Lưu Nhiên đứng đó ngây ngốc một hồi không rời đi.
Mộ Ly rời khỏi Lưu gia sau, một đường nhớ tới tình cảnh lúc nãy bật cười vô thức.
" Đúng là kẻ ngốc."
.............................................................................
Ngày hôm sau.
Mộ Ly dẫn Nhạc Quân cũng Triệu Linh Nhi đi đến quảng trường, lúc này trời mặc dù mới sáng tinh mơ nhưng đã không ít người tiến đến, Trịnh Vân Bân lúc này đang bận rộn công tác chuẩn bị.
" Trịnh thành chủ." Mộ Ly dẫn theo hai vị sư đệ sư muội tiến tới chào hỏi.
" Ba vị đã đến, chúng ta liền bắt đầu." Trịnh Vân Bân vui mừng chào hỏi.
" Vâng, vậy làm phiền thành chủ sắp xếp." Mộ Ly là người không coi trọng những việc tiểu tiết này, đành nhờ hắn cùng hai vị đệ muội sắp xếp, một bên kiếm trỗ trống ngồi xuống.
Chiêu thu đệ tử vẫn không khác gì Lâm Môn thành, Nhạc Quân lấy ra trắc linh châu dò xét linh căn đệ tử.
Mộ Ly nhàm chán không quan tâm, bất quá người đầu tiên tiến đến trắc linh căn lại là Lưu gia thiếu chủ, Lưu Nhiên.
Lưu Nhiên hôm nay mặc hoàng sam y phục, khí chất quanh thân khác hẳn hôm qua, uy nghiêm bá đạo.
" Di hắn không phải là Lưu gia phế vật, làm sao sẽ tiến đến tham gia."
" Hắn đến diễn trò sao, hắn là muốn rước lấy nhục nhã."
" Hừ, thật không biết xấu hổ gia hoả, hắn tưởng tông môn dễ dàng thông qua vậy sao, chỉ bằng hắn một tên phế linh căn."
Lưu gia đệ tử cuối gầm mặt xuống, thật mất mặt không thôi, bất quá trong lòng khó chịu cũng không giám lên tiếng, ai bảo lão cha hắn ở đây.
Lưu gia chủ thấy nhi tử đột ngột hành động không biết làm sao, đêm qua vừa bảo huỷ bỏ hôn sự hôm nay lại muốn xếp vào tông môn người, đây là hắn muốn làm sao kẻ làm cha này nghĩ mãi không thông.
" Sư tỷ." Nhạc Quân quay lại nhìn Mộ Ly, dù sao Lưu gia phế vật rất nổi tiếng ở Trực Ninh thành hắn cũng nghe nói được từ hôm qua, hắn lần này đến không biết là phúc hay là hoạ nên hỏi ý kiến Mộ Ly.
Mặc dù ngạc nhiên nhưng Mộ Ly vẫn bình tĩnh.
" Cứ cho hắn trắc."
Thấy nàng đồng ý Nhạc Quân không giám chậm trễ mời Lưu Nhiên đặt tay lên trắc linh châu.
Một khắc này cả quản trường ánh mắt tâm chung về phía trên cao nam nhân, trong lòng hã hê chuẩn bị xem trò cười, nhưng ngay lúc bọn hắn khoái ý dân trào thì một màng kinh động cả quản trường.
Một màu nâu trầm trọng bừng sáng khiến nam tử thân thể bị che lấp, cả quảng trường rối rít đứng lên, tình cảnh này ở nhiều năm trước đã xuất hiện qua ở Lưu gia, nhưng lúc này nó lại tái hiện trước mặt bọn họ, đây là ý gì, đây ý là nói Lưu Nhiên linh căn không có bị phế bỏ.