Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ trong chớp mắt, phía trên bầu trời nam nhân trở thành một tà mị huyết tinh sát thần.
Một thân trường bào màu đỏ được trang trí thêm bởi kì dị hoa văn màu đen tâm tối, một đôi bức dực to lớn phía sau, mỗi lần cánh động là một trận phong bạo muốn thổi bay cây cối phía dưới, lúc này đây bên trong đôi mắt hắn đã biến thành màu đỏ thuần tuý, một đôi mắt kinh khủng khiến người bị hắn nhìn sẽ cảm thấy như đang bị những tiếng gào thét của oan hồn kéo xuống huyết trì.
" Cốc Hồn, hôm nay ta sẽ cho Thái Nhất tông các ngươi biết thế nào diệt trừ hậu hoạn thật sự."
Huyết Tôn uy áp phô thiên cái địa, hai cánh đập mạnh tạo ra một loạt sóng âm rít tai, chúng để tử trên phi toa bị tầng sóng âm này khiến hoa đầu chóng mặt, thậm chí một số yếu kém tu vi đệ tử bất đầu thất khiếu chảy huyết.
" Ba người các người bảo hộ bọn, Tiên nhi chúng ta lên." Cốc Hồn mệnh lệnh vừa ra hắn cùng Nạp Lan Y Tiên cầm kiếm bay lên.
Ngay lúc này, ba người kim đan tu sĩ còn lại đứng ra phóng xuất hộ trận, chúng đệ tử lúc này mới tránh đi sóng âm công kích.
" Liên Hương Tích Ngọc."
Một giọng nói trong veo vang lên bên tai chúng để tử, một mùi hương thanh thuần theo đó mà ra, một loạt thuần khiết lực lượng thấm thuần vào từng tế bào da thịt, khiến thương thế chúng đệ tử tốt hơn rất nhiều.
" Ta ghét nhất loại tinh khiết sinh mệnh lực này." Huyết Tôn liếc nhìn Mộ Ly đang thi triển hồi phục pháp thuật, một cổ không được tự nhiên dâng lên trong lòng hắn, biến thành một đạo huyết độn, vượt qua hai người Cốc Hồn ngăn cản, hắn một trảo lại ngay đến Mộ Ly trên đầu.
" Cẩn thận."
Huyết Tôn tốc độ nhanh rất nhiều so với lần trước giao thủ, hai người ngăn cản thất bại, trơ mắt nhìn Mộ Ly đang gặp nguy hiểm.
" Vụt"
Mộ Ly đầu óc trống rỗng, một màu đỏ tươi máu tanh huyết trảo đang trong tầm mắt nàng, lúc này đây, cả thời gian cùng không gian dường như chậm lại, một loạt bản năng từ sâu trong linh hồn nàng thúc đẩy, thân thể nàng như tan biến dần trong không khí, từng mảng tế bào cơ thể biến thành hàng loạt linh điệp bay loạn khắp nơi.
Như hoa lửa lụi tàn, linh điệp biến mất để lộ Mộ Ly thân ảnh cách đó không xa.
" Ảo thuật, không đó không phải là ảo thuật, nó còn mang theo thời không ý cảnh, nữ tử này làm sao làm được." Huyết Tôn giật mình không thôi, không chỉ hắn mà ngay cả Cốc Hồn phu phụ cũng giật mình không kém, mặc dù không hiểu rõ ràng thân pháp của nàng vì sao có thời không ý cảnh trong đó, nhưng hiện tại đang là lúc chiến đấu sinh tử, bọn họ không thể truy hỏi nàng.
Bản thân Mộ Ly lúc này cũng không hiểu vì sao lại như vậy, nàng vốn nghĩ rằng bản thân chắc chắn sẽ chết dưới tay ma nhân, giữa lúc cái chết đang cận kề, một loại ý thức của bản năng điều khiển thân thể nàng.
Mộ Ly đối với thân pháp của mình rất hiểu rõ, nó vốn dựa trên linh hoạt của linh điệp cùng quỷ dị bộ pháp của quỷ ảnh bộ kết hợp mà thành, bên cạnh đó là một loại huyễn thuật giúp bộ pháp của nàng dễ dàng né tránh hơn, nhưng đây không phải là một loại bộ pháp thần thánh có thể né tránh tốc độ công kích của Nguyên Anh tu sĩ, điều này là điều không thể sãy ra ở bất cứ thời đại nào.
Mộ Ly đã cảm nhận ra điều này từ sớm, nói chính xác hơn là khi nàng từ trong hôn mê thức tỉnh ở cấm địa Mộ gia, một loại lực lượng khiến bản thân nàng không tài nào nắm bắt, không tài nào cảm nhận, nó như là một loại sương mù, lúc ẩn lúc hiện, chỉ đến khi sinh tử chi giao, loại lực lượng này sẽ mơ hồ xuất hiện.
Cùng bởi vì loại lực lượng này, mà khiến bộ pháp của nàng trở nên quỷ thần khó lường, nó không chỉ giúp nàng tránh đi lần này kiếp nạn, mà ngay ở đại bỉ lần trước cùng Vân Đào đối chiến linh phù đã giúp nàng tránh đi một lần nguy hiểm.
" Hừ, bổn tôn không quan tâm." Nghĩ mãi không thông Huyết Tôn vẫn muốn đánh về phía Mộ Ly, lần này công kích không những nhanh chóng mà còn ngoan lệ không kém.
Có hai lần kinh nghiệm, phu phụ Cốc Hồn không để cho sự việc tiếp tục lập lại, một đạo kiếm ý sắc bén chặn lấy hướng tiến công của Huyết Tôn.
Huyết độn lấy một tốc độ kinh khủng, nhưng lại có thể kiểm soát tốc độ rất dễ dàng, bị ngăn đường huyết độn cũng không vì vậy mà dừng lại, lấy một góc độ khác chuyển hướng như độc xà uống mình.
" Ta không cho phép ngươi tiến đến." Nạp Lan Y Tiên đứng trước người Mộ Ly, nàng trong tay trường kiếm đánh ra hàng loạt kiếm khí sắc bén, đường kiếm cô động trong không khí tạo hình như một con nhím đang xù lông sắc nhọn để bảo vệ.
" Hừ."
Một tiếng hừ lạnh từ trong huyết độn phát ra, dường như không sợ loại này sắc bén công kích, huyết độn vẫn giữ tốc độ lao thẳng về trước.
" Phanh."
Huyết độn giải trừ lộ ra Huyết Tôn thân ảnh, hai trảo sắc bén như có lực lường bàn long xé rách kiếm khí trước mặt.
" Du Long Kiếm."
Kiếm khi vừa bị đánh tan, một con long hình kiếm khí cắn lấy thân hình Huyết Tôn, thuận thế bay lên trăm trượng cao.
" Tiên nhi chúng ta lên."
Cốc Hồn dùng Du Long kiếm thức kéo ra khoảng cách của bọn họ, hắn cùng nương tử của mình kiếm chỉ bay lên.
" Phăng."
Bức dực mạnh mẽ xé rách miệng rồng, Huyết Tôn thân hình đã trở ra, hắn nhìn phía dưới hai người đang tiến công, một trảo vung ra hình thành một trần huyết hà.
" Đại Hồng Thuỷ"
Máu tanh, sự tàn phá, huyết hà như trời gián thiên phạt đổ ầm xuống hai người phía dưới.
" Long Phượng Tề Minh."
Hai tiếng kéo rít của kiếm khí như long phượng tề minh, Cốc Hồn phu phụ tựa lưng vào nhau, cấp tốc xoay vòng quanh thân kiếm khí hiện ra long phượng kiếm khí.
" Xoẹt."
Như cá chép bơi lên thác nước, hai người thân ảnh ở trong huyết hà đang cố nén sức ép trên thân.
" Phá"
Cả hai đồng thanh mà hô, trên người kiếm ý bộc phát khiến huyết hà bị đánh tan biến thanh bọt nước bắn tung toé.
Huyết tinh lấp lánh dưới ánh nắng, một khung cảnh xinh đẹp quỷ dị hiện ra tại đây.
" Huyết Lưu Tinh."
Một loạt như mưa sao băng máu huyết đánh về Cốc Hồn hai người, nhìn đến thế công quá lớn, Cốc Hồn liền đứng trước nương tử mình, một kiếm bay ra, một con du long xoay vòng hai người, long vĩ hờ hững quét ngang công kích đánh tới.
" Vụt."
Huyết Tôn cảm nhận phía sau sắc bén công kích, Nạp Lan Y Tiên lúc này thuấn di phía sau hắn, một kiếm vung ra không khoan nhượng.
" Nộ Hồng Liên."
Một đoá hoa sen nở rộ diễm lệ, từng cánh hoa bung ra rũ xuống dưới.
" Gầm."
Hoa sen bạo phát, một kinh thiên vụ nổ khiến không gian xuất hiện gấp khúc.
" Huyết Tham Châu."
Bên trong vụ nổ vang ra một tiếng nam nhân giọng nói.
Bị chấn bay lên trên Nạp Lan Y Tiên bổng thấy có lực lượng nắm giữ lại, Cốc Hồn đã thuấn di phía sau ôm lấy nàng, một tay nắm lấy tay nàng, thân mình của hắn xoay một vòng, tay kia nắm lấy tay nàng dùng lực quăng nàng xuống phía dưới.
" Phượng Li Thương."
" Long Tranh Châu."
Một long một phượng nhị kiếm thức đánh ra, cả hai ăn ý lâu năm nên hiểu đối phương ý nghĩ, long phượng gào thét đánh xuống phía dưới vụ nổ.
" Ầm"
Lại một vụ nổ phát ra, khói bụi từ vụ nổ lần trước bị dư chấn đánh tan để lộ ra bên trong tình cảnh. Một viên huyết cầu như tim đập phập phồng đang ngăn đón long phượng kiếm thức.
" Đùa giỡn đến đây đã đủ."
Một tay đưa lên Huyết Tôn thâm trầm không biết hắn đang nghĩ gì.
" Thình thịch."
Một tiếng như tim đập rất lớn, huyết cầu bên trên như tham lam hút lấy chiêu thức của hai người.
" Làm sao có thể."
Cốc Hồn hai người một tiếng kinh hô, Huyết Tôn bộc phát ra một loại khủng bố hơi thở, vô thanh vô thức đến phía sau Nạp Lan Y Tiên, một chưởng đánh ra trong tay huyết cầu, Cốc Hồn sửng sốt, dịch chuyển đến bên người nương tử, tay dùng lực đẩy nàng ra xa.
" Vụt." " Ầm."
Một kích trực diện đánh sau lưng Cốc Hồn, thân thể hắn như đạn pháo, xé rách tầng tầng đám mây.
" Vụt."
" Là Cốc phong chủ."
Mục Dạ bọn người thấy một thân ảnh lấy tốc độ cực nhanh rơi xuống.
" Gầm."
Mặt đất phía dưới vang lên một tiếng va đập mạnh, Cốc Hồn thân mình rơi xuống đất hình thành một hố to.
P/s: chương này mình viết không hay, bản thân mệt mõi không nghĩ ra được nhiều, phải đi tìm cảm hứng tiếp thôi.