Nữ Phụ Tỏ Vẻ Rất Vô Tội

chương 147: 147: ngọn núi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Nhị Gia“Trên bản đồ hoàn toàn không có khu vực này, bên trong có gì cũng không thể biết được.

” Chỉ Dao trầm giọng nói.

Mấy người nghe vậy, bắt đầu âm thầm tự chuẩn bị.

Hạ Thất Nguyệt lấy từ trong không gian ra một chiếc chùy phá trận, kích hoạt xong, nàng gật gật đầu với mấy người rồi ném chùy phá trận trên tay về phía trận pháp.

Vừa tiếp xúc, lấy chùy phá trận làm trung tâm, cả trận pháp hiện ra một cái động, dần dần to ra.

“Mau vào trong!” Cho đến khi cửa động vừa đủ cho một người qua, Hạ Thất Nguyệt vội hô lên.

Mọi người lần lượt tiến vào, Hạ Thất Nguyệt chớp mắt cũng theo đến, sau đó tiện tay thu lại chùy phá trận.

Cửa động nhỏ dần, sau cùng hoàn toàn biến mất! ! ! Mọi người vừa tiến vào trận pháp, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.

Đây là một vùng trời vô cùng rộng lớn, phóng mắt cũng không nhìn thấy ranh giới.

Nhưng nơi đây rõ ràng là một ngọn núi mà lại chẳng thấy chút lục sắc nào.

Mặt đất đâu đâu cũng là những chiếc hố gồ ghề, nước trong hố hoàn toàn đóng băng, dưới ánh mặt trời phát ra những tia phản xạ lấp lánh.

Nhưng nơi này vốn phải làm cho người ta cảm thấy lạnh giá thì lại có chút nóng bức.

Bốn người Chỉ Dao vừa bước vào trong thì mồ hôi liền chảy ròng ròng.

Từ sau khi tu luyện, đã rất lâu rồi nàng chưa từng chảy mồ hôi.

Chỉ Dao cảm nhận được sự khác thường của cơ thể, lòng trầm xuống, ở đây có chút tà môn.

Càng đi về phía trước, những tảng băng càng ngày càng lớn và dày hơn, hố cũng càng ngày càng to.

Thế nhưng thời tiết lại càng lúc càng nóng khiến y phục của bọn họ đều bị ướt hết, dính vào người thực khó chịu.

Đương lúc mọi người khó chịu đến đỉnh điểm, trước mắt liền hiện ra một ngọn núi.

Chỉ Dao nhìn thấy ngọn núi trước mắt khiến nàng có chút hoảng hốt, vì sao nơi này lại đem đến cho nàng cảm giác quen thuộc như vậy?Nhưng nàng rất chắc chắn, trước nay mình chưa từng đến đây.

Chỉ Dao vươn tay, muốn bình ổn lại trái tim đang đập loạn, bản thân nàng cứ có cảm giác vô cùng thân thiết.

“Sao vậy?” Hạ Thất Nguyệt thấy phản ứng của nàng, chau mày lo lắng hỏi.

‘Không sao, chỉ là cảm giác nơi này rất thân thuộc.

Nhưng ta khẳng định là mình chưa từng đến đây.

” Chỉ Dao nhìn ngọn núi trước mặt, dường như có một cảm giác thôi thúc nàng đi đến đó.

Nếu như đã cảm nhận được sự vẫy gọi, vậy thì nàng cứ xông vào một phen.

“Ta định sẽ đi lên trước xem xét một chút, mọi người ở đây hay là đi cùng ta.

” Chỉ Dao quay sang hỏi ý kiến ba người.

“Đương nhiên là cùng đi rồi, ta muốn xem xem rốt cuộc ở đây có huyền cơ gì.

Hừ!” Tư Nhược Trần lạnh lùng hừ một tiếng, dẫn đầu đi trước.

Hai người còn lại cũng không nói gì, đi theo sau.

Chỉ Dao thấy vậy, mỉm cười, cũng lập tức đi theo.

Mấy người đến chân núi, ngẩng đầu nhìn, cả ngọn núi cao chọc mây, bên trên sương khói vờn lượn, thực sự nhìn không được chân thực lắm.

Đi bộ lên núi, mọi người đột nhiên cảm nhận linh khí trong cơ thể ngưng lại, bọn họ cả kinh, nơi này lại cấm linh khí.

Mọi người thận trọng nhìn nhau, cũng không nói nhiều, quyết tâm đi về phía trước.

Nhưng ngọn núi này thực sự quá cao, bọn họ không có linh khí trợ giúp, một canh giờ qua đi mới leo được một phần trăm.

Moi người mệt đến nỗi thở hổn hển, leo một lát lại nghỉ một lát, cuối cùng đến được một băng trì ở eo núi.

Băng trì này toàn là hàn băng vạn năm, bề mặt lập lờ hơi nước trắng ngần.

Mọi người đều cảm nhận được linh khí mạnh mẽ từ trong đầm, nhưng hoàn toàn không hấp thu được, chỉ đành giương mắt nhìn.

Linh vật trời đất đã ở ngay trước mắt, bản thân lại không thể thu lấy, đến việc mở túi trữ vật tìm đồ vật đến thu lại cũng không làm được.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio