Dịch: Nhị GiaMắt thấy Lưu Tố ngã xuống đất, Chỉ Dao không thể cầm cự được nữa, trực tiếp tê liệt ngã xuống trên mặt đất, lập tức lấy Hồi Xuân Đan nuốt vào.
Chỉ thiếu một chút nữa, rìu của Lưu Tố gần như đem cánh tay trái của nàng chặt đan dược tan ra, máu trên cánh tay cũng dần ngừng chảy.
Nhớ tới đoạn thời gian này bản thân mình trải qua, Chỉ Dao cười khổ, nàng luôn cảm thấy Thiên Đạo đây là đang nhắm vào mình.
Có lẽ vì nàng không muốn đi theo con đường khuôn khổ của nguyên tác, nên xem nàng như một biến số mà diệt càng như vậy, Chỉ Dao càng không cam lòng nhận thua, không ai có thể quyết định vận mệnh của mình, cho dù là Thiên Đạo!Sau khi suy nghĩ thấu đáo, linh đài bên trong Chỉ Dao đột nhiên sáng lên, càng là về mặt tâm cảnh có đột vết thương bình phục, Chỉ Dao thay một kiện y phục màu hồng phấn, bởi vì trang phục của Vạn Kiếm Tông đã bị hư hại trong trận xuống y phục màu hồng phấn, Chỉ Dao cảm thấy bất lực, hầu như tất cả những gì cha mình chuẩn bị cho mình đều là loại y phục màu hồng dịu dàng này.
So ra thì mình vẫn thích màu đen khi thay quần áo, Chỉ Dao lấy ra hạc giấy tiếp tục lên đường, dọc theo đường đi vừa đi vừa nghỉ, hai tháng sau đó cuối cùng nàng cũng về tới Kim Lăng cửa Dạ gia, Chỉ Dao đột nhiên cảm thấy hơi rụt rè, chính mình rời nhà đúng là sắp bảy khi Chỉ Dao đang thở dài, quản gia Lưu thúc vừa vặn từ Dạ phủ đi ra, trong nháy mắt liền nhìn thấy Chỉ Dao.“Là….
Là Thập Thất tiểu thư?” Lưu thúc một mặt kích động dò hỏi.“Lưu thúc, ta đã về rồi!” Chỉ Dao khẽ mỉm cười.
Lưu thúc vốn không phải là người Dạ gia, khi phụ thân nàng còn trẻ lúc ra ngoài rèn luyện cứu trở về, về sau đều ở tại Dạ gia.
Trong năm năm nàng ở Dạ gia, ngoài cha mẹ ra, người thân thiết nhất chính là Lưu thúc."Ai, ai, đúng là Thập Thất đã trở về, ta lập tức đi bẩm báo gia chủ." Lưu thúc lau nước mắt bước nhanh về phủ, lại quên dẫn Chỉ Dao Dao lắc đầu cười, Lưu thúc vẫn tính tình hấp tấp như vậy.“Gặp qua Thập Thất tiểu thư!” Vài thủ vệ đứng canh ở cửa cùng nhau chào Chỉ Dao, có chút tò mò nhìn chằm chằm nàng."Đã vất vả!" Chỉ Dao gật đầu cười nhẹ, Đây là Dạ gia, là thân nhân của nàng.“Thập Thất, Thập Thất của ta về rồi!” Trong nháy mắt, Chỉ Dao đã rơi vào vòng tay quen Dao ngước lên, đôi mắt nàng lập tức ươn ướt, đây là cha nàng, người cha vô cùng yêu thương nàng."Ai, làm sao vậy, Thập Thất của chúng ta sao lại khóc? Thế nhưng có người bắt nạt con? Đừng khóc, cha sẽ giúp con xử lý hắn!" Dạ Phong vội vàng lau nước mắt của Chỉ Dao.“Chỉ là Thập Thất nhớ cha mẹ thôi.” Chỉ Dao cọ cọ gương mặt Dạ Phong.“Ha ha ha, cha cũng nhớ Thập Thất.” Dạ Phong nói, sau đó giống như trước nhẹ nhàng bế Chi Dao lên trên.“Cha, con lớn rồi, cha đừng ôm con nữa!” Chỉ Dao có chút ngượng ngùng, được một người to lớn như vậy ôm vào lòng cũng có chút buồn cười.
Vừa nói, nàng vừa vùng vẫy để xuống.“Ai, Thập Thất của chúng ta đã lớn rồi, biết xấu hổ rồi!” Dạ Phong điểm vào mũi Chỉ Dao nói."Cha ~" Chỉ Dao nắm lấy cánh tay Dạ Phong nũng nịu như một đứa trẻ, nàng sẽ chỉ thể hiện bộ mặt thật của mình trước mặt cha mẹ."Được, được, đi thôi, chúng ta vào trước đi.
Hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai cha có chuyện muốn nói với con."“Mẹ vẫn đang bế quan sao?” Chỉ Dao có chút thất vọng, nàng còn tưởng rằng trở về liền có thể nhìn thấy mẫu thân."Ân, dù sao cũng nên trở về Nguyên Anh." Dạ Phong lắc đầu, bất quá hắn cũng không có lo lắng, đi ra chỉ là vấn đề thời gian, hơn nữa hẳn là rất nhanh..