Lương thần đưa cô trở về nhà, trên đường đi, hắn nói nhiều vô kể, mà toàn nói những chuyện nhảm. Hắn nói, hắn tên Lương thần, tuổi. thất nghiệp không có việc làm, cả ngày ăn chơi lêu lổng, du lịch khắp bốn phương. Hắn nói, hắn đã gặp qua rất nhiều cô gái, nhưng tại sao, bây giờ hắn hắn mới gặp được cô. Hắn còn nói, nếu có thể, hắn ước được gặp cô sớm hơn. Lúc đó cô nghĩ. hắn thật nhảm, lại bắt trước mấy câu trên mạng rồi, không có trình độ cũng đòi đi tán gái. Hắn lại tiếp tục nói:
"Bà lão hôm trước em tìm thấy chưa?"
Cô lạnh lùng trả lời:
"không có thời gian, chưa đi tìm."
Hắn mỉm cười:
"Ồ, vậy sao? Vậy ý em là anh không cần bồi thường nữa?"
"phải" cô gật đầu
Hắn lại mỉm cười nói tiếp:
"vậy là tôi phải bồi thường cho em?"
"phải" cô tiếp tục gật đầu.
Cả hai im lặng, bây giờ cô mới nhận ra mình vừa nói gì. Vội vã phản bác:
"không! ý tôi, không phải như vậy! anh đừng hiểu lầm"
Trời ơi, cô chỉ muốn không trả lời hắn, nhưng qua những kinh nghiệm của những câu hỏi trước hắn hỏi cô, nếu cô không gật đầu, hoặc không đồng ý với hắn, hay làm lơ với hắn, hắn nhất định không để yên, nói với cô về vấn đề đó cả tiếng đồng hồ, cho tớ khi nào cô đồng ý mới chịu dừng. Cô nhăn mặt, còn hắn thì che miệng cười,
"Aizza, tôi thật không ngờ, trong lòng em lại như vậy"
Hừm một tiếng rất khẽ, cô lấy tay chống trán. Hắn nhìn bộ dạng của cô, lòng khẽ nghĩ, đáng yêu quá, hắn mỉm cười:
"bộ dạng của em như vậy, là ý gì chứ? Nếu em có lo về chuyện bồi thường, em yên tâm, tôi sẽ bồi thường cho em xứng đáng! Để tôi nghĩ xem nào, bồi thường bằng tiền thì cũng không được, bởi vì, em không thiếu tiền mà, phải không? Ừm...vậy thì lấy gì để bồi thường được đây ta?"
Anh nghĩ một hồi, cô chống tay nằm dựa vào cửa kính ngáp ngắn, ngáp dài, đi với tên này đường đi dài quá.
Sau một hồi nghĩ ngợi, cuối cùng anh cũng nghĩ ra, anh mỉm cười, đôi mắt sáng ngời nhìn cô:
"Hay là vậy đi! tôi lấy thân mình bồi thường cho em nhé?"
Cô suýt thì sặc nước bọt mà chết, nói:
"Anh vừa nói gì, nói lại lần nữa coi?"
Nếu hắn dám nói lại lần nữa, cô đá hắn ra ngoài đường! Cướp xe!
Hắn mỉm cười vô sỉ:
"Em cần gì phải vui mừng như vậy? em yên tâm, kĩ thuật của tôi đảm bảo rất tốt, không làm cho em thất vọng! em nói xem, khi nào chúng ta 'bắt đầu' được đây?"
Hắn mỉm cười, ghé sát vào người cô một chút. Cô đẩy hắn ra, quát lên:
"tên vô sỉ! chú ý lái xe đi! cẩn thận bị đâm!"
Hắn tiếp vươn người đến chỗ cô:
"là em đang lo lắng cho tôi sao? tôi cảm động quá."
Cô quát lên:
"biến thái!"
"quá khen! quá khen! em lại khen tôi rồi!"
AAAAAAAAAA! mấy bọn nam chủ nữ chủ kia, tuy làm phiền cô nhiều nhưng may ra cô còn có cách trị, còn tên này thì cô bó tay.com.
Qua một thời gian cô nghĩ là rất dài, cuối cùng thì cũng đến nhà. Cô vội vã tháo dây an toàn bước xuống xe. Hắn nhìn thao tác của cô phì cười, cô vội đến mức không biết tháo dây đường nào. Hắn vươn người ra. Tháo hộ cô dây an toàn, lúc đó, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần tới mức, cô cúi đầu xuống là có thể ngửi thấy mùi tóc đặc chưng của hắn. Gần tới mức, hắn ngẩng đầu lên, sợ sẽ chạm vào môi cô. Hắn mỉm cười. Ngồi dậy, liền thấy mặt cô đỏ ửng. Bộ dạng này hiếm thấy a! Cô thấy hắn nhìn mình, vội vã quay mặt, mở cửa bước xuống xe. Chạy vào trong thật nhanh, lúc chạy, cô vẫn còn nghe thấy giọng hắn:
"tôi sẽ lại đến tìm em"
Cuối cùng cũng vào đến nhà, cô thở phào nhẹ nhõm. Đôi má đỏ ửng. Cô xoa xoa mặt, trấn tỉnh lại. Bước vào trong nhà.
Ngồi trong nhà, là ba cô và mẹ cô. Nhìn mặt hai người có vẻ nghiêm trọng. Cô đến gần,
"ba, mẹ"
Hai người nhìn cô, ánh mắt thất vọng. Ba cô nói:
"Con đọc tin tức chưa?"
Cô gật đầu:
"Con đọc rồi"
Ba cô thở dài:
"Sao con có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Chẳng phải, con nói với ba mẹ, con đã hết tình cảm với đường hàn rồi sao?"
mẹ cô cũng gật đầu:
"phải rồi con gái, lần này, con làm ra chuyện này làm mẹ thật sự rất buồn,"
Ba cô gõ bàn:
"Con có biết là như vậy làm gia đình mất hết thanh danh không?"
Cô thở dài:
"Ba, mẹ... con không có làm! con khẳng định là không phải con"
"vậy ý con, là họ vu oan cho con?", ba cô hỏi
Cô gật đầu. ba cô tiếp tục nói:
"Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều nói như vậy, e rằng, tình thế khó cứu vãn"
Cô mỉm cười:
"ba yên tâm, con có cách cho bọn họ ngậm miệng."
"là cách gì?", ba cô tò mò hỏi.
Cô mỉm cười, ánh mắt hiện lên tia giảo hoạt:
"ba đừng quên, trong tay chúng ta vẫn còn một quân cờ chưa dùng đến. Bây giờ cũng tới lúc phải sử dụng rồi."