Nhan Y Hàn quay đầu lại. Lại cái gì nữa?
Cô trợn tròn mắt, há hốc mồm. Thiên ơi, cái gì đây hả trời? Lương Thần đang đánh mấy trăm quyền cước võ thuật biểu diễn trước mặt cô. Tên Ngạo Vũ nói, con gái, ai mà không thích kiểu soái ca quân nhân, vì vậy, anh không những phải mặc đồ giống như vậy, cho chị dâu lóa mắt, hơn nữa, còn phải biểu diễn quyền cước võ thuật trước mặt chị ấy. Để chị ấy cảm thấy, anh thật là ngầu! Đi bên cạnh anh, chính là một sự an toàn tuyệt đối! Tóm lại, tất cả đàn ông chính trực như vậy, con gái đều sụp đổ, chị dâu có thế nào, em khẳng định cũng sẽ đổ. Qủa nhiên, sau khi anh biểu diễn xong, chống tay, dựa vào một thân cây. Nháy mắt với cô, nhếch mép lên cười hoàn hảo. Anh đưa tay ra vén tóc cô, Ngay lập tức, lôi ra được một bông hoa hồng. Đưa đến trước mặt cô, Nhan Y Hàn ngạc nhiên, ánh mắt long lanh. Nói:
"Lương Thần. Hôm nay anh bị bệnh sao? Sớm nay đã uống thuốc chưa vậy hả?"
Cô cầm bông hoa hồng, bóp một cái liền ra mảnh giấy trắng, Lương Thần há hốc mồm ngạc nhiên. Cô nói:
"Mấy mánh khóe ảo thuật này, cũng đòi gạt tôi?! Vào ăn cơm! Nhanh lên! Cả nhà đang đợi anh!"
Nhân Ý Hàn quay lưng bước vào. Lương Thần cầm tờ giấy trắng trên tay. Ngơ ngác không biết nên nói gì.
Lương Thần ngồi giữa Ngạo Vũ và Tô Tình, chống tay buồn chán. Không nói từ nào, tình trạng của việc cưa gái không thành là như vậy đây.
"Đại ca, em sẽ bái chị dâu làm sư phụ! Chị ấy thực quá sức vĩ đại! Khác người! Qủa thực khác người!"
Lương Thần khóc lóc:
"Cậu còn nói, tôi làm theo kế hoạch của cậu, thất bại thảm hại rồi! Rốt cục bây giờ phải làm sao. U hu hu hu"
Tô Tình vỗ vai anh, nói:
"Anh yên tâm! Em có cách khác! Nếu chị ấy không thích soái ca quân nhân! Chứng tỏ, chị ấy thích loại có chút lưu manh!"
Anh! Anh xem bộ phim này xong, bắt trước kiểu ăn mặc của nam chính trong chuyện này! Làm theo kế hoạch của em! Hôm nay, em sẽ dẫn chị ấy đi chơi, lúc về, sẽ có một đám người đi tới, lúc đó, anh chạy ra! Anh hùng cứ mĩ nhân!
Nhan Y Hàn đi chơi cùng với Tô Tình, tận chiều muộn mới về. Tô tình đột nhiên dừng lại
"A! em hình như để quên đồ ở tiệm ăn rồi! Chị đợi em chút, em quay lại lấy!"
"Được, vậy em mau quay lại lấy đi"
Tô tình nhanh chóng chạy đi.
Còn mình cô đứng đó đợi. Theo đúng kế hoạch. Bọn lưu manh chạy ra chắn đường:
"Mấy em gái! Mấy em lại đây?"
"Đi đâu mà về muộn như vậy?"
Tô tình và cô lùi mấy bước, nắm lấy tay nhau. Cô nhìn chúng một lượt, nói:
"Mấy người dám đụng đến hai chúng tôi, tốt nhất, phải trốn cho thật kĩ! Nếu không, chưa đến sáng ngày mai, e rằng không bảo toàn được mạng sống."
Bọn họ cười lên:
"Như vậy, chắc là mấy em có giá trị không hề nhỏ"
"Các anh em, hôm nay chúng ta kiếm được một món hời lớn rồi! giữ chúng lại!"
Đám người lao lên, nhưng chưa kịp đụng vào hai bọn họ. Mây đen kéo tới, gió to nổi dậy, Từ nơi nào đó, Lương Thần Mặc áo phông màu đen bó sát. Quần bò như kiểu chó gặm, khoác lên người tấm áo màu đen, tóc buộc ngược lên, trán bộc một mảnh khăn đen, ghi bốn chữ lên người: TÔI LÀ LƯU MANH!
Bọn họ ngạc nhiên, Hắn đi thẳng về phía cô:
"Các người dám đụng đến cô ấy! Trước tiên phải bước qua xác ta!"
Đám người lao lên. Lương Thần cũng lao lên, giả vờ giơ tay đấm nhẹ vài tên, ai ngờ, chúng đấm thật. Anh ngạc nhiên, giữ tay một tên lại, ghé vào tai hắn:
"Sao làm như thật vậy? Chỉ là diễn thôi mà?"
"Ai diễn với mày?"
Vậy là thật sao? vài tên rút dao ra, anh nhanh chóng chạy về phía cô, kéo tay cô chạy.