Đỗ Kiêu Kiêu nhận được thông báo của Sở Thiến, Trần Gia Lạc muốn tới thành phố S.
"Cô muốn đi theo à?" Sở Thiến hỏi cô.
Đỗ Kiêu Kiêu ừ một tiếng, "Tôi phải đi xem ông ta tới đó làm gì."
"Vậy cô nhớ cẩn thận đó." Sở Thiến nói nhỏ.
"Tôi biết rồi." Đỗ Kiêu Kiêu đáp lại, "Tôi biết chừng mực."
"Cô còn gì muốn nói với tôi à?" Đỗ Kiêu Kiêu cầm điện thoại, nhìn xuống đất.
Sở Thiến hơi chần chừ, "Không, không có."
Đỗ Kiêu Kiêu cười khẽ, "Vậy tôi cúp đây."
"Được..."
Trần Gia Lạc tới nhà cũ của Ôn Nhã, đã lâu rồi nơi đây không có ai tới, các mảnh ngói rơi đầy xuống nóc nhà.
Ông ta dùng sức bẻ khóa cửa, rồi bước vào.
Mặc dù là nhà cũ đã lâu không được dọn dẹp hay sửa sang gì, nhưng lúc vào trong, Trần Gia Lạc không hề ngửi thấy mùi bụi quá gay gắt.
Ông ta nở nụ cười sâu xa, ánh mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm phòng ngủ của Ôn Nhã.
"Vào cửa, rẽ trái, căn phòng đầu tiên..." Trần Gia Lạc nhớ lại những gì Lê Thanh nói, rồi đi thẳng vào phòng.
Vừa vào phòng, một lọ thuốc màu trắng trên tủ giường đập thẳng vào mắt ông ta.
Trần Gia Lạc nhàn nhã đi tới, đang chuẩn bị cầm lọ thuốc lên nhìn cho kỹ, cánh cửa đột nhiên vang lên một tiếng thật to.
"Cảnh sát đây, không được nhúc nhích!"
Vài người đàn ông mặc đồ cảnh sát đứng chặn ở cửa, nhưng trước mặt bọn họ, còn có Đỗ Kiêu Kiêu đang nổi giận đùng đùng.
"Trần Gia Lạc, ông đang cầm cái gì trong tay vậy hả?!" Đỗ Kiêu Kiêu đã mất hết lý trí, chạy tới giành lấy lọ thuốc trong tay Trần Gia Lạc.
Cô nhìn lọ thuốc, ngửi một chút, giống như nếu làm vậy cô có thể biết được loại thuốc bên trong.
Trân Gia Lạc nở nụ cười châm chọc, "Không biết các vị cảnh sát tới đây có việc gì?"
Đỗ Kiêu Kiêu hừ lạnh, "Ông đừng giả vờ nữa. Trần Gia Lạc, ông tự ý xông vào nhà người ta, muốn đến nhà mẹ tôi lấy chứng cứ tội phạm."
Vẻ mặt Trần Gia Lạc không thay đổi nhìn cô, "Hả? Chứng cứ tội phạm? Tôi không biết chứng cứ tội phạm gì cả."
"Ông lén đổi thuốc của mẹ tôi, làm bệnh tình của mẹ tôi càng lúc càng nặng, hại bà ấy qua đời. Ông phạm tôi giết người! Chuyện này cần tôi phải nhắc nhở nữa sao? Bác sĩ Trần." Cả người Đỗ Kiêu Kiêu run rẩy, dường như đã bị chọc tức không ít.
Trần Gia Lạc thản nhiên nói: "Cô đừng có mà vu khống cho tôi, tôi đã kê thuốc cho Ôn Nhã rất cẩn thận, chẳng phải cô cũng xem qua rồi sao? Trên đó có ghi, vì bệnh tình của bà ấy nặng thêm nên mới cần tăng thêm thuôc sao?"
Đỗ Kiêu KIêu không phản bác lại, đúng là toa thuốc của Trần Gia Lạc không hề sai.
"Ông đừng nói dối!" Đỗ Kiêu Kiêu oán hận nhìn ông ta, "Đúng là toa thuốc của ông không sai, nhưng ông đã kê sai!"
"Hả?" Trần Gia Lạc khinh thường nhìn cô ta, "Vậy xin hỏi cô có bằng chứng gì không?"
"Đây là bằng chứng!" Đỗ Kiêu Kiêu giơ lọ thuốc lên, "Loại thuốc này chính là thuốc mà ông đã kê sai cho mẹ tôi."
Cô nói tiếp, "Nếu thuốc này không sai, vậy sao ông lại muốn tới đây ăn trộm làm gì?"
Ánh mắt Trần Gia Lạc hiện lên ý cười, ông ta bỏ tay vào túi quần, dựa vào tủ đầu giường bên cạnh, "Cô không biết thì đừng nói lung tung, Ôn Nhã không chỉ là bệnh nhân của tôi, mà bà ấy còn là bạn của tôi, tôi tới đây chỉ vì nhớ bà ấy thôi."
"Còn lọ thuốc kia..." Trần Gia Lạc híp mắt lại, "Chỉ là vitamin bình thường mà thôi."
Đỗ Kiêu Kiêu không nhượng bộ ông ta một chút nào, "Ông tạm thời đừng bấu víu vào đâu cả, ông đừng tưởng tôi không biết, loại thuốc này, không phải là vitamin!"
Trần Gia Lạc tự tin nở nụ cười, trong mắt ông ta tràn đầy khiêu khích, "Vậy đi, trước mặt các vị cảnh sát đây, chúng ta đánh cuộc một ván nào. Nếu trong đây không phải là vitamin thì tôi sẽ nhận tội. Nhưng nếu là vitamin, tôi sẽ tố cáo cô tội phỉ báng người khác."
Đỗ Kiêu Kiêu cúi đầu như đang suy nghĩ, Trần Gia Lạc nhìn cô, ý cười trong mắt càng lúc càng hiện rõ.
Nhưng ông ta lại không thấy Đỗ Kiêu Kiêu đang nở nụ cười như ý.
"Được!" Giả vờ suy nghĩ trong chốc lát, Đỗ Kiêu Kiêu quyết định đánh cuộc với Trần Gia Lạc một phen.
Đỗ Kiêu Kiêu không trực tiếp mở lọ thuốc kia ra, mà dẫn đoàn cảnh sát với Trần Gia Lạc tự tin tới bệnh viện thành phố S.
Cô mời một vị bác gĩ già có uy tín tới, sau đó bảo ông mở ra kiểm tra.
Đợi ông nhìn một hòi, Đỗ Kiêu Kiêu mới hỏi: "Bác sĩ, thuốc trong này là vitamin ạ?"
"Nói bậy gì vậy?" Bác sĩ già không vui, "Thuốc này giống vitamin lắm à?"
"Sao có thể như vậy được!" Trần Gia Lạc không thể bình tĩnh như trước nữa, ông ta nhanh chóng đi tới, đoạt lấy lọ thuốc trong tay bác sĩ già, "Đây rõ ràng là vitamin..."
"Người trẻ tuổi bây giờ thật là." Bác sĩ già thở dài, "Không có một chút hiểu biết gì cả."
Trần Gia Lạc nổi điên đưa mắt nhìn kỹ lọ thuốc trong tay.
"Sao lại như vậy được?!" Vẻ mặt Trần Gia Lạc dữ tợn, "Lê Thanh lừa tôi!"
Đỗ Kiêu Kiêu mỉm cười, "Xin lỗi, bác sĩ Trần, ông bị tình nghi là cố ý giết người, tôi nghĩ hình như ông sẽ được những vị cảnh sát đằng sau mời đi "uống trà" một chuyến rồi."
Vừa dứt lời, những người cảnh sát phía sau tiến lên bắt giữ Trần Gia Lạc.
Trần Gia Lạc chợt hiểu ra mọi chuyện, ông ta hét lên với Đỗ Kiêu Kiêu: "Là cô! Chính cô là người đã hãm hại tôi!"
Đỗ Kiêu Kiêu ra vẻ không sao giơ tay, vô tội cười với ông ta, "Bác sĩ Trần, trước khi không có bằng chứng, tôi có thể tố cáo ông tội phỉ báng người khác đấy.
Trần Gia Lạc bị cảnh sát bắt đi.
Lúc nghe được tin tức này, Lê Thanh suýt nữa đã đánh rơi cái bát trong tay.
Đỗ Hồng Bân nhíu mày, nhìn Lê Thanh luống cuống tay dọn dẹp quần áo bẩn, nhẹ giọng quát: "Sao lại bất cẩn quá vậy."
"Không, không sao cả." Giọng nói của Lê Thanh hơi run rẩy.
"Sao vậy?" Đỗ Hồng Bân ngạc nhiên nhìn bà ta, "Từ nãy tới giờ, sau khi nhận điện thoại xong em lại không yên lòng, cuối cùng là có chuyện gì?"
"Không có gì." Sắc mặt Lê Thanh tái nhợt, bà ta cầm giấy lau miệng, sau đó vội vàng tạm biết Đỗ Hồng Bân, "Em có chút việc, em đi trước đây."
Sau khi ra khỏi cửa, Lê Thanh vội vàng gọi cho Lê Hằng.
"Những gì cậu vừa nói là thật sao?!" Lê Thanh hỏi nhỏ.
Giọng nói lạnh lùng của Lê Hằng vang lên, "Tận mắt tôi nhìn thấy, Trần Gia Lạc bị cảnh sát bắt ở thành phố S."
"Sao lại như vậy được?" Lê Thanh khó tin nói: "Phải là Đỗ Kiêu Kiêu bị bắt đi chứ?"
Giọng nói của Lê Hằng càng lạnh lùng hơn, "Tôi không biết. Nhưng Lê Thanh, hình tôi quên hỏi chị... Có phải chị đã lừa tôi đúng không?"
Mặt Lê Thanh trắng bệch, bà ta lắp bắp nói: "Cậu... Cậu đang nói gì vậy?"
Lê Hằng âm độc nói, "Chị gái yêu dấu, có phải chị đã quên nói cho em biết... Chị đã tự tay giết người mà em yêu nhất đúng không?"
"Rốt cuộc cậu đang nói lung tung gì vậy?" Lê Thanh cố kìm nén trái tim đang đập loạn nhịp, "Lê Hằng, cậu bình tĩnh đã. Cậu hãy nghe chị nói, chị không có hại chết Ôn Nhã, bà ta bị bệnh mà chết. Chẳng lẽ cậu không tin chị sao?"
Lê Hằng nhẹ nhàng nói, "Đương nhiên là tôi tin chị rồi. Tôi rất tin tưởng chị. Chị nói chỉ cần bắt con gái của A Nhã đi, cô ấy sẽ ở cùng tôi, nghe theo tôi. Chị nói tôi đừng tới thành phố Z, A Nhã sẽ đích thân tới tìm tôi, vì vậy tôi nghe theo. Nhưng khi chị nói A Nhã ngã bệnh qua đời, là vì để tôi không u mê nữa, suýt nữa tôi cũng đã nghe theo."
"Thật sự, chỉ còn một chút nữa thôi..."
Lê Thanh nghe sởn tóc gáy, bà muốn Lê Hằng bình thường lại, là vì, mỗi lần hắn phát điên, sẽ không được biết ai là ai nữa.
"Em trai à, chẳng lẽ trong lòng cậu, chị không bằng một người đã chết sao? Mà Ôn Nhã cũng là chị em tốt của chị, sao chị có thể nhẫn tâm hại cô ấy được?"
Lê Hằng sâu xa nói: "Lê Thanh, năm đó lúc chị và Đỗ Hồng Bân cùng nhau về nhà, tôi và mẹ đều có mặt ở đó."
Di động trong tay Lê Thanh rơi xuống, "bộp" một tiếng, điện thoại bị bể thành hai nửa, cả pin cũng văng ra ngoài.
Bà ta cứ nghĩ hôm đó không có ai ở nhà, nên bà ta mới dẫn Đỗ Hồng Bên và nhà.
Nếu mẹ đã nhìn thấy chuyện bà ta và Đỗ Hồng Bân, vậy có phải đã nói lên, căn bệnh tim của mẹ bà ta tái phát là có nguyên nhân khác sao?
Lê Hằng đang ám chỉ với bà ta cái gì đây.
Lê Thanh cứ tưởng rằng, mẹ bị chuyện Lê Hằng thích Ôn Nhã chọc giận, làm bệnh tim tái phát. Nhưng không ngờ bà lại thấy bà ta và Đỗ Hồng Bân...
Chẳng lẽ căn bệnh tim của mẹ tái phát đều là vì bà ta sao?
Sao lại như vậy được?!
Lê Thanh cười khổ, vì cái chết của mẹ, mà nỗi oán hận với Ôn Nhã càng lúc càng lớn, thế mà bây giờ có người nói cho bà ta biết, bà ta hận sai người, hai lầm người rồi.
Bây giờ sao bà ta có thể chấp nhận được chuyện này đây?
Ôn Nhã ơi Ôn Nhã, dù còn sống hay đã chết, cô đều có khả năng khiến tôi sống trong đau khổ.
Lúc Lê Thanh nhìn thấy Trần Gia Lạc, tâm tình bà ta rất phức tạp.
Đây là lần thứ hai bà ta tới đây, lần nào cũng tới thăm đồng minh.
"Không ngờ Đỗ Kiêu Kiêu có thể hại ông ra thế này." Trong mắt Lê Thanh hiện lên vẻ đùa cợt rõ ràng.
Sắc mặt Trần Gia Lạc tiều tụy, "Là tôi đã xem nhẹ cô ta."
Lê Thanh hốt hoảng, lúc trước tới thăm Đỗ Khanh Khanh, cô ta cũng nói như vậy.
"Bà định làm thế nào đây?" Trần Gia Lạc gấp gáp hỏi, "Tôi không muốn ở đây đâu."
Lê Thanh lắc đầu, "Ông đã nhận tội rồi, tôi không có cách nào giúp được ông nữa."
"Mẹ nó, tôi đã tin tưởng bà quá rồi!" Trần Gia Lạc chửi tục, "Là bà đã thề thốt, mọi chuyện đã chuẩn bị xong. Vậy mà, mẹ nó, sao tôi lại ở đây hả?!"
Sắc mặt Lê Thanh cũng không ổn tí nào, "Cái này thì ông phải hỏi con bé nô lệ kia rồi. Có phải cô ta đã làm lộ kế hoạch của chúng ta không?"
"Không." Trần Gia Lạc lắc đầu chắc chắn, "Cô ta sẽ không phản bội tôi đâu."
Lê Thanh phì cười, "Ông còn tin tưởng sủng vật của mình được nữa à, loại người như cô ta chỉ cần có sữa thì là mẹ thôi, ông cho cô ta tiền được, chẳng lẽ Đỗ Kiêu Kiêu không cho được sao?"
Trần Gia Lạc sâu xa cười, "Bà không hiểu cái gì là nô lệ đâu..."
"Tôi không muốn biết." Vẻ mặt Lê Thanh không có biểu cảm gì nói: "Ông tự nghĩ làm thế nào để thoát tội đi, tôi nói trước, ngàn lần không được khai tôi ra. Nếu không, tôi sẽ khai hết những chuyện kia của ông."
Ánh mắt Trần Gia Lạc lạnh như băng, "Ý bà là bà đồng ý giúp tôi à?"
"Sao tôi giúp được ông nữa?" Lê Thanh nhỏ giọng rống: "Bây giờ bản thân tôi còn khó mà giữ được, ông cầu xin tôi thì không bằng cầu xin chính mình đi!"
"Ơ..." Trần Gia Lạc cười khinh miệt, "Lê Thanh, bây giờ tôi đã hiểu vì sao Đỗ Khanh Khanh đã nhảy khỏi thuyền rồi."
Lê Thanh không hiểu ông ta có ý gì, đúng lúc muốn hỏi thử, Trần Gia Lạc đột nhiên đứng lên.
"Cút đi." Trần Gia Lạc không nhìn bà ta nữa.
Lê Thanh không hiểu gì, tức giận rời khỏi trại tạm giam.
"Đỗ Kiêu Kiêu." Lê Thanh cắn răng nghiến lợi: "Đúng là quá tốt, cô cũng lợi hại đấy."
Lê Thanh bắt đầu cuống cuồng lên, vừa lo lắng Lê Hằng xúc động sẽ làm ra chuyện điện rồ, vừa sợ Trần Gia Lạc sẽ khai bà ta ra.
Nhất định Đỗ Kiêu Kiêu đã biết hết sự thật rồi, Lê Thanh không thể nào hiểu được, sao Đỗ Kiêu Kiêu lại biết được chuyện năm đó chứ.
Trong đầu Lê Thanh hiện lên một ý nghĩ, bà tay quay lại đi vào ngục giam của Đỗ Khanh Khanh.
"Mẹ, đã lâu không gặp..." Cách cửa sổ, Đỗ Khanh Khanh nhìn Lê Thanh.
Lê Thanh quan tâm nhìn cô ta, "Khanh Khanh, con gầy rồi."
Lời đau lòng hiện hẳn lên mặt.
Đỗ Khanh Khanh cười chua xót, "Bởi vì cuộc sống của con không được tốt lắm
Có vẻ là đang nói thật, hai năm qua, Đỗ Khanh Khanh lúc nào cũng được cưng chiều, không thể quen được cuộc sống ở đây.
Những cô gái ở đây đều không thích Đỗ Khanh Khanh, nên chuyện gì cũng nhắm vào cô ta. Mà Lê Thanh và Đỗ Hồng Bân không có chuẩn bị cái gì, nên Đỗ Khanh Khanh rất khổ sở.
"Khổ cho con rồi..." Ánh mắt Lê Thanh mang theo yêu thương.
Hai người dối trá hỏi thăm nhau, cuối cùng, Lê Thanh cũng nói ra nguyên nhân mình tới đây.
"Khanh Khanh." Giọng nói của Lê Thanh hơi gấp gáp, "Sao Lê Hằng lại biết được chuyện của Ôn Nhã?"
Đỗ Khanh Khanh cười thần bí, "Con không biết nữa."
Lê Thanh nghiêm túc, "Con đừng hòng gạt mẹ, có phải con đã nói cho cậu ta biết đúng không?!"
"Mẹ." Nụ cười trên mặt Đỗ Khanh Khanh biến mất, "Mẹ nghĩ gói giấy được lửa sao? Thay vì nói con nói cho cậu biết, thì nói cậu nói cho con biết còn hơn."
Lê Thanh khiếp sợ không nói nên lời.
Đỗ Khanh Khanh giễu cợt nhìn bà ta, "Nhìn bộ dạng mẹ như vậy, chắc không lâu nữa chúng ta được đoàn tụ ở đây rồi."
"Đỗ Khanh Khanh!" Lê Thanh hơi tàn nhẫn, "Con muốn làm gì?"
"Con muốn làm gì à?" Đỗ Khanh Khanh cười, "Con chỉ chợt nhớ tới những chuyện lặt vặt thôi, con sợ lúc cảnh sát tới hỏi con lỡ miệng nói ra mà thôi."
"Đúng là tôi đã nhìn lầm cô rồi!" Lê Thanh tức giận, "Làm vậy thì cô được lợi gì hả?!"
Đỗ Khanh Khanh cười khẽ, "Chẳng được lợi gì, con chỉ muốn được đoàn tụ với mẹ mà thôi!"
"Mơ đi."
..........................................................................
Đỗ Hồng Bân khó hiểu nhìn Lê Thanh, "Hình như gần đây em thường xuyên tới trại tạm giam thì phải."
Động tác mát xa của Lê Thanh hơi dừng lại, rồi cười xấu hổ nói: "Là Khanh Khanh muốn tìm em nói chuyện một chút."
Im lặng một lúc, Đỗ Hồng Bân mở miệng nói: "Sau này nếu không có gì quan trọng, thì em đừng tới nữa."
"Được." Lê Thanh không dừng tay lại, bà ta thử hỏi Đỗ Hồng Bân: "Gần đây Kiêu Kiêu có tới tìm anh không?"
"Có." Đỗ Hồng Bân uống một ngụm trà, "Con bé tới đây trò chuyện với anh thôi."
"Vậy hai người nói gì vậy?" Lê Thanh vội vàng hỏi, vẻ mặt hơi sợ hãi.
Đỗ Hồng Bân nhìn bà ta, "Kiêu Kiêu nói hình như bác sĩ gia đình cũ của chúng ta phạm tôi."
Lê Thanh cười ha ha, nói vậy à. Thực ra bà ta đang rất căng thẳng, lực đạo trên tay cũng mạnh hơn một tú.
Đỗ Hồng Bân bị bà ta đè tới tê cả đầu, thở dài một hơi, "Cũng chả biết phạm tội gì, anh cũng chỉ mới cho ông ta nghỉ việc hai năm nay từ khi em tới đây thôi."
Lê Thanh như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói với Đỗ Hồng Bân: "Em nhớ hình như trong công ty có tài liệu cần xử lý, bây giờ em phải đi xem ngay đây."
"Trễ rồi mà." Đỗ Hồng Bân xem đồng hồ trên tay một chút, tám giờ rưỡi, ông đề nghị nói: "Để ngày mai đi."
"Không được!" Lê Thanh từ chối, bất chợt phát hiện sắc mặt của Đỗ Hồng Bân không được tốt lắm, bà ta lại thở dài, "Em sợ ngày mai không kịp nữa."
Đỗ Hồng Bân cũng không khuyên bà ta nữa, để mặc bà ta tùy ý sửa soạn vội vàng tới công ty.
Lúc Lê Thanh đóng sập cửa ra ngoài, ánh mắt dịu dàng của Đỗ Hồng Bân u ám xuống, trong mắt tràn đầy hận ý khiến người khác phải sợ.
Ông gọi điện cho Đỗ Kiêu Kiêu.
Lúc nhận được điện thoại, Đỗ Kiêu Kiêu nở nụ cười.
"Sao thế?" Cô hỏi.
"Con đã đoán đúng." Đỗ Hồng Bân u ám nói, "Bà ta đã tới công ty."
"Bây giờ ông đã chịu tin tôi rồi à?" Đỗ Kiêu Kiêu cười đắc ý.
Đỗ Hồng Bân nắm chặt tách trà trong tay, "Con đừng tham gia vào chuyện này nữa."
"Dựa vào cái gì?!" Đỗ Kiêu Kiêu tức giận nói: "Đến bây giờ rồi mà ông con che chở cho bà ta nữa à!"
"Nói chung là con đừng xen vào nữa." Đỗ Hồng Bân ra lệnh.
Đỗ Kiêu Kiêu lập tức cúp điện thoại.
"Sao vậy?" Cố Bách Chu quan tâm hỏi.
"Ba em nói em đừng lo chuyện này nữa." Đỗ Kiêu Kiêu nói to: "Đúng là em không nên nói cho ông ấy biết. Bây giờ chúng ta uổng công vô ích, mà còn cho Lê Thanh một cơ hội giả vờ nữa."
Cố Bách Chu an ủi cô, trong đầu hiện lên vẻ mặt oán hận không giống như giả vờ của Đỗ Hồng Bân khi ông phát hiện ra sự thật.
Nhưng bây giờ ông lại bình tĩnh nói Đỗ Kiêu Kiêu đừng lo nữa.
Hơi kỳ lạ....
Cố Bách Chu xem xét một chút, rồi đột nhiên đứng lên, kéo Đỗ Kiêu Kiêu chạy ra ngoài.
"Làm gì vậy?!" Đỗ Kiêu Kiêu vẫn còn giận.
"Ba em sắp xảy ra chuyện rồi." Cố Bách Chu bình tĩnh nói.