Trở lại khách sạn, Dương Lam Nhi nằm ở trong phòng trầm tư, đột nhiên nghĩ đến chênh lệch trong không gian.
Dường như, bên ngoài một ngày, không gian một năm, liền tính nàng buổi tối mới tiến không gian, đứt quãng đứng lên, ở trong không gian luyện võ cũng có mấy chục năm đi!
Như thế, cho dù cảnh giới của nàng có cao một chút, cũng rất bình thường a, nghịch thiên là không gian, mà không phải bản thân nàng.
Vì vậy, Dương Lam Nhi lạnh nhạt, một lát, Mộc Phong phải cản không nổi đến.
Đối với thực lực của chính mình cuối cùng cũng có nhận biết đại khái, Dương Lam Nhi yên tâm không ít, không phải là nàng quá mạnh mẽ, mà là võ học ở xã hội hiện đại thật sự rớt xuống quá nhiều.
Thuê cái phòng ở thanh tĩnh chút, Dương Lam Nhi tạm thời cũng không vội đi xa, một bên học tập y thuật cùng đồ cổ, một bên cần cù không tha luyện võ cùng nghiên cứu luyện đan.
Đan dược của Tu Chân giới nàng làm không được, viên thuốc thích hợp với Thế Giới Ngầm hiện đại có thể làm ra một chút, phòng thân cũng tốt, kiếm tiền cũng tốt, đều là một loại thẻ đánh bạc.
Đỉnh luyện đan trong không gian không thể dùng, Dương Lam Nhi liền xuống thị trường dưới mặt đất mua một cái bình thường.
Đối với tư chất luyện đan của chính mình, Dương Lam Nhi không có cái khái niệm gì, nhưng mượn thời gian chênh lệch của không gian, thực tế là ba ngày sau, nàng thành công mở một lò tiểu hoàn đan.
Đan dược màu sắc tím đen, êm dịu bóng loáng, xa xa liền tỏa lên mùi thuốc, khiến thần kinh người ta run lên, công hiệu kia, tuyệt đối so với tiểu hoàn đan trong truyền thuyết còn tốt hơn.
“Tài liệu đều giống nhau, công hiệu lại cường đại hơn, vẫn là đừng gọi tiểu hoàn đan, dứt khoát một chút, liền gọi là Tiểu Bổ Đan đi!” Dương Lam Nhi nói thầm, hoàn toàn không có gọi là tự giác bất lực.
Bởi vì còn bắt chước đại hoàn đan luyện chế Đại Bổ Đan, nên loại trên tay này tự nhiên phải gọi là Tiểu Bổ Đan mới được.
Tổng cộng khải ba lò Tiểu Bổ Đan, hai lò Đại Bổ Đan, Dương Lam Nhi vừa lòng thỏa mãn ra khỏi không gian, chuẩn bị đi phòng đấu giá ở Chợ Đen xem giá thị trường một chút.
Bất quá, còn không đợi nàng ra cửa, một số điện thoại xa lạ đánh tới.
“Ngươi khỏe, Dương tiểu thư, ta là người đại diện của công ty Diệp Nhạc Luân tên Tây Trầm, có thể bớt chút thời gian nói chuyện một chút về album ca khúc không?” Một giọng nam ôn hòa từ từ nói ra, khiến người ta tỏa ra hảo cảm.
Nhưng Dương Lam Nhi lại không hề có cảm giác, ngược lại đối với cái tên người này cảm thấy rất hứng thú, cảm giác rất ít khi nghe được.
Nhìn đồng hồ, hai giờ chiều, vừa vặn đến buổi chiều trà: “Hiện tại có thể, nói chuyện ở đâu?”
Có Thẻ Sắt, kiến thức được tình huống ở Chợ Đen, Dương Lam Nhi đối với việc chia lợi nhuận từ album của Diệp Nhạc Luân đã chẳng vội vàng nữa, nếu không phải cảm thấy Diệp Nhạc Luân không tệ, nàng rất có thể sẽ trực tiếp cự tuyệt phần mua bán này.
Tây Trầm nói địa chỉ, Dương Lam Nhi mở chiếc Phi Mã màu đỏ của mình kia đi đến chỗ đó, vẫn chưa tới ba phút.
Một quán cà phê cấp bậc cao, hoàn cảnh ưu nhã, âm nhạc nhẹ nhàng thư thái, là cái chỗ nghỉ ngơi rất tốt.
Vừa vào cửa, Dương Lam Nhi liền được phục vụ viên dẫn tới vị trí xác định, chứng kiến một nam nhân ăn mặc chính trang (comle, cravat), tuổi hơn ba mươi, mang mắt kính, tướng mạo bình thường, lại nhã nhặn chững chạc, bên trong đôi mắt nhỏ còn lộ ra tia tinh quang.
Xem ra, là người khôn khéo a! Dương Lam Nhi không biến sắc mặt suy nghĩ.
“Dương tiểu thư khỏe, Diệp Nhạc Luân vừa vặn có thông báo, tạm thời không qua được, xin hãy tha lỗi.” Tây Trầm có chút kinh ngạc, mặc dù nghe nghệ sĩ nhà mình nói, vị này rất trẻ tuổi, nhưng nhỏ đến mức động lòng người này, vẫn là khiến y cực kỳ không thích ứng.
Hai bài hát kia, thật sự là do vị trước mặt này viết ra?
“Không việc gì.” Đời trước Dương Lam Nhi đã gặp qua đủ loại kiểu dáng khách nhân, tự nhiên lòng dạ biết rõ, Diệp Nhạc Luân không phải là không đến, mà là không thể đến, loại chuyện đàm phán này, nếu là ca sĩ mang khát vọng mãnh liệt, vậy thì sẽ ở thế hạ phong, còn không bằng không xuất hiện.
Dạng này cũng tốt, nàng đỡ phải lo không lay chuyển được nhân tình, minh tinh Diệp Nhạc Luân này, cũng cư xử khéo léo ngoài dự đoán.
Sau khi gọi một ly trà sữa, Dương Lam Nhi chờ Tây Trầm mở miệng, đời trước uống không ít nhãn hiệu cà phê, thực tế nàng cũng không thích cái loại cay đắng đó, hiện thời, nàng cũng không muốn ngược đãi dạ dày của mình.
Thấy thế, Tây Trầm cảm thấy nhất cạch, ở quán cà phê thế nhưng trực tiếp gọi trà sữa, căn bản không chịu hoàn cảnh cùng thông tục trói buộc, nữ tử này xem ra tuổi không lớn lắm, ngược lại thập phần tự hạn chế có nguyên tắc, chỉ sợ đàm phán hôm nay không lấy được cái gì tốt lắm...
Không thể phủ nhận, trừ thứ mình thích ra, Dương Lam Nhi xác thực là cố ý, nàng chính là muốn làm cho đối phương biết rõ, thái độ cường ngạnh cùng với không có chỗ trống để xoay chuyển của mình.
Đối với cái này, nàng chẳng hề nghĩ phải nói chuyện nhiều, nếu thành đương nhiên tốt, nếu không được nàng cũng không miễn cưỡng, dù sao nàng đã có biện pháp kiếm tiền.
Cho nên, Dương Lam Nhi dùng hành động nói cho Tây Trầm biết ranh giới cuối cùng của bản thân, cơ hồ không có khả năng nhượng bộ.
Tây Trầm tuổi còn trẻ đã là người đại diện kim bài trong giới giải trí tự nhiên xem hiểu ý tứ của Dương Lam Nhi, mặc dù kinh ngạc nữ tử này, lại là rối rắm với sự cường ngạnh vô pháp thay đổi kết quả này.
Không tiếng động giao phong một chiêu, Tây Trầm hiển nhiên không hài lòng lắm, cuối cùng vẫn lựa chọn thử xem: “Dương tiểu thư có lẽ không biết rõ, mỗi ngành sản xuất đều có mỗi quy tắc riêng, từ trước làm thơ soạn nhạc cũng không có việc chia lợi nhuận, huống chi, hai bài hát này của Dương tiểu thư mặc dù không tệ, thế nhưng cũng không phải là có một không hai, nếu muốn lấy đi mười phần trăm tiêu thụ...”
“... Huống chi, tiêu thụ kia chia ra chỉ sợ cần thật lâu mới có thể có kết quả, nếu là bán đứt, lập tức có thể nhìn thấy tiền...”
Dương Lam Nhi một tay chống cằm, tay kia quấy trà sữa, rảnh rang liền không nói một lời như vậy, giống như cười mà không cười nhìn Tây Trầm chậm rãi nói, không cắt đứt, cũng không vội mà thanh minh.
Cũng không phải là có một không hai? Vậy cũng đáng tiếc, Dương Lam Nhi có thể hiểu, những thứ ca kia của chính mình thật đúng là có một không hai, cho rằng nàng chỉ hiểu làm thơ soạn nhạc, cũng không biết thị trường của ngành sản xuất sao?
Hơn nữa, buổi nói chuyện của Tây Trầm rõ ràng là đã điều tra qua nàng, nếu không sẽ không ra tay trên ‘Nhu cầu cấp bách’ cần dùng tiền của nàng, khuyên nàng bán đứt có thể sớm thấy tiền một chút.
Bị vẻ mặt chế giễu của Dương Lam Nhi làm cho nhanh chóng không nói được, Tây Trầm kiên trì đem ý tứ của mình biểu đạt xong, lần đầu tiên cảm giác được đàm phán khó giải quyết như thế.
Chờ Tây Trầm cuối cùng nói xong, Dương Lam Nhi chậm rãi nhấp một hớp trà sữa: “Dạng ca này cũng không phải là có một không hai, rất thường gặp?”
Tây Trầm im lặng, y còn thật vô pháp trái lương tâm gật đầu.
Không nói lời nào tương đương cam chịu, Dương Lam Nhi cười ra: “Đã như vậy, album dùng để cho Diệp Nhạc Luân đánh thẳng vào Ca Thần tự nhiên không thích hợp, không bằng chúng ta ngừng giao dịch từ đấy thôi, các ngươi tiếp tục tìm kiếm ca từ "Có một không hai" cho Diệp Nhạc Luân ca đi.”
Coi kinh điển là rau cải trắng, đầy đường cũng có thể nhặt sao? Giới giải trí hiện thời cũng sẽ không thưởng thức mệt nhọc, ngày càng yếu thế đi.
Tây Trầm ngây ngốc, đối với Dương Lam Nhi đột nhiên đứng lên rời đi hoàn toàn không có phản ứng, vài ngày này bọn họ xác thực đã điều tra qua Dương Lam Nhi, cho rằng nàng rất thiếu tiền, mới có thể dùng cái góc độ này để ra tay, chuẩn bị đem bảng giá kinh người kia kéo xuống.
Còn như chất lượng của ca khúc, không thể nghi ngờ, toàn bộ công ty có nhiều người chuyên nghiệp như vậy, lại không người dám nhận bản thân có thể làm thơ soạn nhạc vượt hơn.
Dương Lam Nhi chính là đoán được đối phương tuyệt đối đã điều tra chính mình, đối với loại hành vi không tôn trọng người khác này rất phản cảm, hơn nữa, cho dù tăng giá trả tiền, đối phương cũng bỡn cợt quá ác, nàng cũng không phải là người quá nguyên tác nghe không vào.
Cho nên, nàng đối với việc mua bán này, đã không còn mong đợi...