Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này Tề Nguyên đang ngồi chơi cờ vây với ông ngoại trong vườn.
- Cháu để ý con gái nhà họ Thẩm kia? - Ông ngoại đặt một con cờ đen lên bàn gỗ.
Tề Nguyên biết mình thân thiết với Nhược Giai thì thể nào cũng sẽ có lời đồn truyền đến tai ông ngoại.
- Cô ấy tên Thẩm Nhược Giai. - Tề Nguyên cụp mắt, đặt quân cờ trắng xuống.
- Thẩm Nhược Giai, tên rất dễ nghe.- Ông ngoại gật đầu.
Lần trước nhà họ Lục tới cửa gây phiền toái, nói là cháu ông suýt giết chết thiếu gia nhà họ. Tuy cuối cùng dẹp yên nhà họ thì ông vẫn chỉ định tùy tiện tra rõ mọi việc xảy ra ngày đó. Dù sao cháu ông tính cách thất thường nhưng chắc chắn có lý do mới khiến Tề Nguyên ra tay nặng với thằng nhãi họ Lục kia.
Ai ngờ được tra xong thì khiến ông ngạc nhiên bởi nguyên nhân là do con gái nhà họ Thẩm. Lục An nói xấu Thẩm Nhược Giai nên cháu ông mới bóp cổ hắn.
Càng bất ngờ hơn là Thẩm Nhược Giai có thể ngăn lại được Tề Nguyên.Ông biết rõ cháu mình, lúc điên lên là mười con trâu cũng không kéo lại được.
Thảo nào bình thường Tề Nguyên vui buồn thất thường, tâm trạng có thể đột nhiên vui vẻ, đột nhiên xấu đi. Mà gần đây tình trạng bệnh của Tề Nguyên tốt lên.
Ông vốn dĩ muốn tìm cơ hội nói chuyện với cháu trai về chuyện Thẩm tiểu thư thì cháu mình đột nhiên phát bệnh. Lần này còn nghiêm trọng hơn những lần trước làm ông vô cùng lo lắng. Đặc biết là khi nghe cháu luôn gọi tên của tiểu thư họ Thẩm, ông hiểu, cháu mình thật sự yêu người ta rồi.
Có lẽ cả đời này cháu trai chỉ để ý mỗi cô gái này.
Ông tra ra cháu mình và Thẩm Nhược Giai xảy ra mâu thuẫn vậy nên Tề Nguyên mới phát bệnh. Lúc ông định hành động khiến hai người làm hòa lại với nhau thì thằng cháu trốn viện. Khi tìm được thì bệnh tình đã tốt hơn.
Ông ngoại :...?
Dù không biết quá trình nhưng chắc là hai người đã làm hòa với nhau. Tốt, rất tốt. Quả nhiên là cháu ông.
Hôm nay ông vừa nhắc tới Thẩm Nhược Giai thì cháu ông tựa như con sói lộ ra cảnh giác, rất thú vị.
- Nghe nói Thẩm Nhược Giai rất xinh đẹp, tính cách tốt, còn được nhiều người thích. - Ông ngoại nói tiếp.
Thực ra lời đồn là Thẩm tiểu thư kiêu căng vô cùng, không coi ai ra gì, hành xử lỗ mãng, độc miệng khiến nhiều người ghét.
- Giai Giai rất tốt, ôn nhu, tốt bụng...- Tề Nguyên vừa nhắc đến cô thì giống như không dừng được, bắt đầu kể ra những điểm tốt của Thẩm Nhược Giai.
Mà ông nghe lại tròn mắt, vì liên quan đến cháu mình nên ông điều tra rất kĩ, tuy Thẩm Nhược Giai không xấu như lời đồn nhưng cũng không tốt như lời cháu nói.
Cháu mình miêu tả Thẩm Nhược Giai phải nói là hoàn mỹ giống như tiên nữ.
Hiếm lắm mới thấy cháu mình nói nhiều như thế vậy nên ông không chen ngang chỉ lẳng lặng nghe. Ai biết được nghe suốt gần nửa tiếng Tề Nguyên miêu tả Thẩm Nhược Giai tốt như thế nào. Ông nghe đầu đều bắt đầu đau đành phải ra tiếng cắt ngang lời nói của cậu.
- Vậy Nguyên định bao giờ dẫn Thẩm Nhược Giai về ra mắt ông ngoại?
Trước kia ông chuẩn bị sẵn tâm lý cháu mình sẽ không lấy ai, dù sao thì dựa theo tính cách của cháu trai là có vẻ như vĩnh viễn sẽ không thích ai. Nên nếu Tề Nguyên thích ai đó, dù là nam hay nữ, tính cách ra sao thì ông đều vui vẻ.
Tề Nguyên tiếng nói dừng lại rồi trả lời.
- Còn chưa.
Ông nhìn là biết cháu mình còn chưa tán đổ con nhà họ Thẩm.
- Cố lên. Lúc đó nhớ rõ cho ông xem cháu dâu tương lại.
Tề Nguyên biểu tình nhu hòa xuống gật đầu.
Nhất định.
Đời này cậu chỉ cưới Giai Giai. Phu nhân của nhà họ Tề cũng chỉ có thể là Giai Giai.
-------------------------
Thẩm Nhược Giai đang ngủ thì nghe tiếng điện thoại kêu. Cô nhắm mắt vươn tay sờ sờ đầu giường. Tìm được điện thoại, Thẩm Nhược Giai híp híp mắt nhìn tên người gọi đến.
Tề Nguyên.
Cô lại nhìn đồng hồ, là giờ sáng.
Mới sáng sớm gọi cái gì chứ?
Thẩm Nhược Giai nghe điện thoại, giọng nói lười biếng.
- Chuyện gì?
- Giai Giai, cậu dậy chưa? - Bên kia, Tề Nguyên đứng bên kia sổ, nhìn ra ngoài vườn.
- Rồi nhưng đang muốn ngủ tiếp. Tôi cúp đây. - Thẩm Nhược Giai dứt khoát nói.
- Không cần, cậu cứ ngủ đi, tớ nghe thanh âm là được.
Bên kia Thẩm Nhược Giai ừ rồi không nói gì, cả hai đều im lặng, Tề Nguyên nghe tiếng hít thở nhỏ bên tai, trong lòng cảm thấy bình yên.
- Không ngủ được.- Giọng Thẩm Nhược Giai truyền đến, mang theo chút bực bội.
Tề Nguyên hơi ngẩn ra rồi cười, cảm giác Giai Giai rất đáng yêu.
- Vậy tớ hát cho cậu nghe.
- Ừm.
Tề Nguyên nói là hát nhưng hắn không biết hát bài gì nên dứt khoát ngâm nga vài câu hát không rõ lời, rất dễ nghe nên Thẩm Nhược Giai dần dần ngủ rồi.
Tề Nguyên xác định cô đã ngủ say thì yên tâm, cậu nghe tiếng hít thở của cô một lúc rồi cúp điện thoại.
Giai Giai, ngày mai gặp.
Tề Nguyên mỉm cười, biểu tình ôn nhu.
Lời tác giả :
Chương này chỉ dành cho Tề Nguyên thôi :)))
Đoạn nhỏ :
Tề Nguyên : Giai Giai rất tốt bla bla...
Ông ngoại : Mẹ nó, cháu trai không cứu nổi rồi. Hết thuốc chữa.