Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôn Tuấn Văn không phải loại tốt lành gì vì vậy Thẩm Nhược Giai chỉ lạnh nhạt đứng nhìn Thẩm Trạch Dương hành hung hắn ta.
Lúc Đoàn Tiểu Hy gọi tới cầu cứu cô, dù Đoàn Tiểu Hy nói rằng Đoàn Uyển Như mang theo ba gã đàn ông thì Thẩm Nhược Giai vẫn nghĩ tới khả năng cô ta có thể có thêm đồng bọn nữa. Nếu cô cứ thế một mình xông đi cứu Đoàn Tiểu Hy có khả năng còn tự đưa mình đến cửa, có chút nguy hiểm.
Dù sao thì cô sẽ không ngu như những nữ chính trong truyện kia, sao có thể đi một mình được đương nhiên là phải dẫn cả đám theo.
Đúng lúc Thẩm Nhược Giai nhìn thấy đám vệ sĩ trong nhà đang rảnh rỗi không có việc gì làm. Vì vậy cô dứt khoát mang theo một nửa vệ sĩ đi tới, tổng cộng là mười lăm người.
Mới đầu quản lý của quán karaoke nhìn Thẩm Nhược Giai mang đám vệ sĩ hùng hổ bước vào còn tưởng là có người đến phá quán. Các nhân viên trận địa sẵn sàng đón quân địch thì mới biết Thẩm Nhược Giai chỉ là đến tìm người, không phải gây chuyện.
May mắn nhờ sự cẩn thận này mà có thể dễ dàng cứu được Thẩm Trạch Dương. Thẩm Nhược Giai âm thầm đánh giá tám người mà Tôn Tuấn Văn dẫn theo. Nhìn thân hình vạm vỡ này, bọn họ lại không giống lưu manh, có vẻ được huấn luyện chuyên nghiệp.
Nếu một mình đấu với bọn họ...
Thẩm Nhược Giai thử tính khả năng mình đánh bại với tám người.
Cuối cùng cô không nghĩ mình đấu lại được.
Thẩm Nhược Giai nhìn Thẩm Trạch Dương vẫn còn đánh Tôn Tuấn Văn, bên tai nghe tiếng kêu thảm thiết của hắn, cô quay người đi ra ngoài.
Cô không có hứng thú ở lại xem cảnh này.
Đoàn Tiểu Hy sợ sệt đi theo Thẩm Nhược Giai.
Thẩm Nhược Giai ra cửa phòng rồi nhớ tới cái đuôi nhỏ đằng sau mình. Cô quay lại nhìn Đoàn Tiểu Hy thấy cô ấy chớp mắt nhìn mình, giống như thỏ trắng ngây thơ dễ thương. Có cảm giác giống như An Vũ Phong.
Thẩm Nhược Giai bị ý nghĩ của mình làm bật cười, cô tùy ý hỏi:
- Vì sao biết số của tôi?
Số điện thoại của cô rất ít người biết.
Đoàn Tiểu Hy ngượng ngùng cúi đầu.
- Tớ tìm hiểu về cậu, số điện thoại là tớ xin từ Lam Triết.
- Lam Triết cho không sao? Có điều kiện gì không?
Thẩm Nhược Giai biết Lam Triết không là người dễ dàng bị moi thông tin, hẳn là có cuộc giao dịch nào đó.
- Có, Lam Triết nói đổi lại là tớ đi xin phương thức liên lạc của hoa khôi trong lớp tớ. - Đoàn Tiểu Hy trả lời đúng sự thật.
Thẩm Nhược Giai :...Haha, quả nhiên.
- Được rồi, hai người đưa Đoàn Tiểu Hy về đi. - Thẩm Nhược Giai nhìn sang hai vệ sĩ đang đứng bên cạnh.
- Vâng. - Hai vệ sĩ gật đầu.
Nhưng Đoàn Tiểu Hy đứng im tại chỗ nhìn cô.
Thẩm Nhược Giai nghĩ cô đang sợ về phải đối mặt với Đoàn Uyển Như, giọng cô liền nhẹ nhàng an ủi.
- Yên tâm, chuyện hôm nay làm Đoàn Uyển Như tạm thời sẽ không ra tay với cô.
Đoàn Tiểu Hy mím môi.
Không phải, cô không phải là sợ Đoàn Uyển Như nên không về mà là...
Luyến tiếc người con gái trước mặt.
- Lời vừa nãy của cậu là thật đúng không? - Đoàn Tiểu Hy chờ mong nhìn cô.
Thẩm Nhược Giai hơi ngẩn ra.
- Lời gì?
Đoàn Tiểu Hy chần chờ, hai tay bất an nắm lấy váy mình.
- Chấp nhận tớ làm người hầu của cậu.
Thẩm Nhược Giai kinh ngạc, đó là cô chỉ tùy tiện tìm một lý do để xen vào thôi. Không ngờ Đoàn Tiểu Hy lại để ý đến câu nói đấy như vậy.
Cô nhìn Đoàn Tiểu Hy căng thẳng lại chờ đợi câu trả lời từ mình thì thấy bất đắc dĩ.
- Đương nhiên rồi. - Thẩm Nhược Giai mềm lòng trả lời.
Thôi, coi như thêm một cái đuôi cũng không sao.
Đoàn Tiểu Hy nháy mắt vui vẻ, đôi mắt sáng lấp lánh như cún con nhìn cô.
- Thật sao!?- Đoàn Tiểu Hy hơi cảm thấy không chân thực, hỏi lại lần nữa.
- Thật. Giờ về đi.
Cuối cùng Đoàn Tiểu Hy vui sướng rời đi, Thẩm Nhược Giai liếc nhìn Thẩm Trạch Dương còn chưa hết giận nhưng đám Tôn Tuấn Văn lại bị cậu hành cho bầm dập.
Cô nhíu mày nhìn sang một vệ sĩ đang đứng bên cạnh mình.
- Ở lại đây, đừng cho Trạch Dương hành hạ bọn họ quá mức, hấp hối là được, chết rồi thì không dễ nói chuyện với người nhà họ Tôn với Hùng lắm.
Thẩm Nhược Giai mệnh lệnh rồi xoay người định rời đi mang theo ba vệ sĩ, những vệ sĩ còn lại thì ở lại áp chế đám Tôn Tuấn Văn, kẻo bọn họ phản kháng.
Lần này là con trai nhà bọn họ gây sự trước vì vậy cho dù Tôn Tuấn Văn với Hùng Cường bị đánh cho nằm viện thì cô vẫn biết nhà bọn họ sẽ không làm lớn chuyện lên.
Thực ra Thẩm Nhược Giai khi nghe Thẩm Trạch Dương gặp nạn thì cô có thể bỏ mặc, dùng kẻ khác tiêu diệt kẻ địch của mình. Nhưng đạo đức và kiêu ngạo của cô sẽ không cho cô làm thế.
Cô sẽ không đứng nhìn những kẻ khác chà đạp một thiếu niên .Nếu hôm nay kế hoạch của Tôn Tuấn Văn thực hiện được thì lòng tự tôn của Thẩm Trạch Dương sụp đổ. Cuối cùng cậu ta sẽ cá chết lưới rách với bọn họ. Kết quả cuối là tất cả đều đi về hướng tử vong. Cô sẽ không để chuyện bi thảm đó xảy ra.
Và kẻ địch của cô thì cô muốn tự tay quang minh chính đại đánh bại hắn.
- Chị, không chờ em về cùng à?
Một giọng nói vang lên sau lưng cô.
Thẩm Trạch Dương cười hì hì đi tới cạnh Thẩm Nhược Giai. Trên gương mặt cậu ta còn dính vết máu của bọn Tôn Tuấn Văn.
- Chị tưởng em sẽ tốn thời gian dạy dỗ bọn họ nên mới về trước. - Thẩm Nhược Giai cười.
- Không cần, đám đó xử lí sau cũng được. Nhưng thời gian bên chị thì không thể bỏ qua. - Thẩm Trạch Dương nói ngọt, dáng vẻ giống chó con ngoan ngoãn.
Thẩm Nhược Giai bị lời nói của cậu ta làm nổi da gà, cô bước đi nhanh hơn khiến Thẩm Trạch Dương cũng phải đi nhanh hơn. Cậu nhìn chăm chú bóng lưng xinh đẹp của cô gái.
Hồi tưởng lại dáng vẻ khi cô mang đám vệ sĩ xông vào.
Thật đẹp.
Giống hệt như một nữ vương.
Quá lóa mắt, hóa ra đây là thứ cậu truy tìm.
Khoảnh khắc Thẩm Nhược Giai kiêu ngạo xuất hiện đấy, cậu có thể cảm nhận được trái tim dần đập nhanh hơn, máu toàn thân giống như đang sôi trào.
Chính là cô ta.
Nội tâm Thẩm Trạch Dương luôn trống rỗng vì vậy cậu yêu thích tìm những thứ mới mẻ để bổ khuyết lỗ hổng đó.
Nhưng...
Mãi không tìm được.
Hóa ra là ở chỗ này, ánh sáng của cậu.
Thẩm Trạch Dương như bị mê hoặc, cậu vươn tay muốn nắm lấy tay Thẩm Nhược Giai.
Bắt lấy cô! Mau bắt lấy cô ta!
Có lẽ là Thẩm Nhược Giai cảm giác được, cô quay đầu nhìn Thẩm Trạch Dương đứng sau mình, một tay cậu ta còn vươn đến như đang định nắm tay cô.
Thẩm Nhược Giai khó hiểu nhìn cậu.
- Làm gì vậy?
Thẩm Trạch Dương vẻ mặt bình tĩnh thu tay lại, thái độ như không có chuyện gì xảy ra.
- Không có gì. Em chỉ muốn hỏi vì sao chị biết em ở đó mà tới cứu?
Thẩm Nhược Giai cũng không để ý hành động hơi kì lạ của cậu, sự chú ý của cô tập trung tới câu hỏi của Thẩm Trạch Dương.
- Vô tình mà thôi, đến giúp một người rồi biết tin đứa em trai ngu ngốc đang gặp xui xẻo. - Thẩm Nhược Giai chế giễu.
- Một người? À, là động vật nhỏ run cầm cập đứng bên cạnh chị lúc nãy sao?
Thẩm Trạch Dương nháy mắt nhớ đến Đoàn Tiểu Hy.
Thẩm Nhược Giai không trả lời, cô vào trong xe, cậu ta cũng theo sát ngồi vào bên cạnh cô.
- Nhưng mà biết tin em gặp nạn, chị vẫn đi cứu. Chứng tỏ chị để ý em đúng không? Đúng không?
Thẩm Trạch Dương cười hỏi cô, cả người đều tỏa ra sự hạnh phúc.
- Không hề. - Thẩm Nhược Giai cười lạnh.
Thẩm Trạch Dương giống như không nghe thấy câu nói của cô, cậu ta vẫn cười tủm tỉm, đôi mắt phượng đẹp đẽ chuyên chú nhìn gương mặt Thẩm Nhược Giai.
Không vội, từ từ bắt được.
Một con sói giấu ở trong tối đang âm thầm nhìn ngắm con mồi, nó chờ đợi thời cơ thích hợp để bắt lấy con mồi rồi chiếm lấy nó làm của riêng mình.
Lời tác giả :
Cảm giác chương này có mùi bách hợp '-'
Ai thấy vẻ khác lạ của Thẩm Trạch Dương không :))) và vỗ tay chúc mừng Thẩm Nhược Giai có thêm một người theo đuổi =)))