Cảm ơn các bạn đã ủng hộ,đọc những cmt đấy mà tôi có động lực viết tiếp rồi =))
------------
Đoàn Uyển Như ngồi nhấp nhổm trên ghế, biểu lộ không yên. Hai tay cô nắm lấy thành ghế, ngẩng đầu, lắp bắp nói.
- Trí Tu,lần đấy tất cả là tại Thẩm Nhược Giai nên mới thất bại. Đều tại cô ta. Trí Tu,xin cậu, giúp tớ nốt lần này thôi, giúp tớ hủy diệt con ả Đoàn Tiểu Hy đó!
Từng câu từng chữ đều lộ ra cô rất hận Đoàn Tiểu Hy, diệt trừ đứa em gái cùng cha khác mẹ đã trở thành chấp niệm của cô.
Đáng lẽ ra cô không nên căm thù Đoàn Tiểu Hy đến vậy, trừ khi có một tác động nào đó thúc đẩy lòng hận thù.
- Giúp? - Sở Trí Tu khẽ cười, tay vuốt ve lớp lông của con mèo Ba Tư đang nằm trên đùi.
Đoàn Uyển Như gật đầu lia lịa.
- Đổi lại tôi được lợi ích gì? - Nụ cười trên môi Sở Trí Tu càng rõ.
- Chỉ cần cậu giúp tôi, tôi ghi ơn này của cậu mãi mãi.- Đoàn Uyển Như đáp.
Sở Trí Tu vỗ nhẹ đầu con mèo, con mèo như hiểu ý đứng dậy nằm xuống cạnh hắn.
- Câu đó thì ai mà chả nói được chứ.
- Không phải, nếu vậy thì. - Đoàn Uyển Như nóng nảy, cô cắn môi. - Cậu bảo tôi làm gì cũng được.
Không biết từ bao giờ mà Sở Trí Tu đã đi đến cạnh cô từ lúc nào, hắn cúi người, khẽ thì thầm vào tai cô, giọng nhẹ nhàng, Đoàn Uyển Như cảm giác như nghe hát ru, tâm trí cô dần bình tĩnh xuống, mắt nhìn vào khoảng vô định.
- Cô biết không, nhờ người khác không bằng chính mình hành động. Tự tay diệt đi những kẻ ngáng đường mình không phải tốt hơn à?
- Tự tay...diệt đi...kẻ ngáng đường...- Vẻ mặt Đoàn Uyển Như dại ra, cô lặp lại lời hắn trong vô thức.
- Phải, tự tay mình.
Sở Trí Tu từng chút một chỉ dẫn con cừu non đi về hướng mà hắn muốn.
---------
Cantin trường chật kín người,Thẩm Nhược Giai đặt khay thức ăn xuống bàn. Tề Nguyên và Lam Triết đã ngồi sẵn ở đây.
- Nhược Giai, tối nay chúng ta đi chơi đi. - Lam Triết vui vẻ mời.
- Không, ở nhà.- Thẩm Nhược Giai cự tuyệt.
Lam Triết thất vọng.
- Vì sao?
- Học. Thẩm Nhược Giai ngắn gọn trả lời.
- Cái gì cơ!? - Lam Triết không tin vào tai mình. - Cậu mà học bài?Tôi có bao giờ thấy cậu nghe giảng đâu, sao tự nhiên lại?
- Thì sắp thi rồi còn gì, đừng có nghĩ tôi----
- Giai Giai! - Tề Nguyên cất lời cắt ngang.
Cô chưa phản ứng kịp thì thấy Tề Nguyên đứng dậy, đá một người cạnh cô, tiếng kêu thảm thiết vang lên,Thẩm Nhược Giai sửng sốt.
Cô theo phản xạ quay sang nhìn, Đoàn Uyển Như đang ôm bụng nằm trên đất, người cong như con tôm, bên cạnh cô là một con dao gọt hoa quả. Ngay sau đó, hai bảo vệ chạy đến khống chế cô ta.
Thẩm Nhược Giai : ?
Cô còn không làm rõ được tình hình thì Đoàn Tiểu Hy chạy lại, lo lắng hỏi.
- Nhược Giai,cậu không sao chứ?
- Ờ, không sao. - Thẩm Nhược Giai ngơ người gật đầu.
- Má ơi, thót tim, cậu không thấy thì thôi, nãy cô ta đứng cạnh cậu rồi cầm con dao định đâm cậu. - Một tay Lam Triết vỗ ngực.
Thẩm Nhược Giai kinh ngạc.
Muốn đâm mình?
Xác thật là cô có thù oán với Đoàn Uyển Như nhưng cô thấy chưa đến nỗi để cô ta mất đi lý trí muốn giết cô.
Đến khi Đoàn Uyển Như bị hai bảo vệ mang đi, Thẩm Nhược Giai thấy ánh mắt thù hận của cô ta, nghe thấy cô la hét phải giết mình, Thẩm Nhược Giai vẫn chưa hết bàng hoàng.
- Cảm ơn cậu. - Thẩm Nhược Giai nhẹ giọng nói với Tề Nguyên.
Nếu không có cậu ta, chắc cô sẽ bị đâm lúc không kịp đề phòng.
Có rất nhiều người vây xung quanh cô hỏi thăm, nhiều giáo viên cũng đến. Trường còn cho cô nghỉ hai ngày để tinh thần thả lỏng.
------------
giờ, quán bar Mỹ Nhân, Lam Triết đẩy cửa căn phòng phòng riêng, đã thấy Tề Nguyên vẻ mặt u ám ngồi trên ghế. Đoàn Uyển Như nằm trên đất, cả người run rẩy, máu cô loang dài dưới thân, đoán chừng là bị Tề Nguyên hành cho hơi thở thoi thóp,Lam Triết lạnh nhạt suy đoán.
- Sao, moi được thông tin gì không?- Lam Triết hỏi.
- Không.- Tề Nguyên bực bội ném con dao dính máu xuống bàn.
- Thế à. - Lam Triết đi đến gần Đoàn Uyển Như, quỳ một gối xuống, tay phải nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng gương mặt dính máu lên nhìn mình.
- Vì sao cô lại muốn giết Thẩm Nhược Giai?
Đoàn Uyển Như mở to mắt, đó là ánh mắt tràn đầy điên loạn,Lam Triết hơi nhíu mày.
Cô ta lẩm bẩm vài câu vô nghĩa.
- Giết chết...những...chướng ngại...Thẩm Nhược...Giai... là... chướng ngại...phải giết...
Xem cô ta như vậy,Lam Triết biết, không hỏi thêm được gì có ích nữa.
Vì cậu từng gặp một trường hợp tương tự.
Lam Triết không hứng thú rút tay về, thong thả rút một khăn giấy trên bàn lau tay.
- Xem ra cô ta điên rồi. Cái trạng thái này thật giống như.
Tề Nguyên nói nốt câu của cậu.
- Sở Minh.
- Là tên đó, một tên giỏi bẻ gãy tâm trí người khác,biến họ trở thành kẻ điên, thật ghê tởm. - Lam Triết bĩu môi.
Mà hắn kích động Đoàn Uyển Như tập kích Thẩm Nhược Giai trước đám đông, để làm gì? Nếu muốn lấy mạng Thẩm Nhược Giai thì không phải, vì hắn biết Đoàn Uyển Như sẽ không thành công. Vậy là.
- Ác thú vị, hắn muốn chọc tức hai ta. - Lam Triết cười.
- Đây là phát súng tuyên chiến.
Cậu quay sang nhìn Tề Nguyên,vô cùng hứng thú nói.
- Đây là lần thứ hai chúng ta hợp tác để tiêu diệt một người. Thế nào, cậu không muốn phát biểu cảm nghĩ sao?
Tề Nguyên không thèm chú ý tới cậu, lắc ly rượu trên tay khiến những viên đá trong ly va vào nhau, kêu leng keng.
Lam Triết không có gì là thất vọng. Cậu sớm biết được Tề Nguyên sẽ phản ứng vậy.
Hai năm trước cậu ta còn lạnh lùng hơn.
Lần đầu Lam Triết gặp Tề Nguyên là ở một bữa tiệc, cậu cũng không để ý tên này mấy, dù sao ở tiệc có nhiều người như vậy. Cho đến khi Lam Triết bị một người lạ mặt bịt miệng lôi đi, Tề Nguyên đã đánh ngã người đó. Giây phút Lam Triết tưởng mình được cứu,vừa thở phào nhẹ nhõm thì một con dao lạnh lẽo đã kề vào cổ cậu. Lam Triết kinh ngạc nhìn cậu trai trước mắt, đối diện với đôi đồng tử không có chút cảm xúc nào.
- Tôi cứu cậu, nên giờ mạng cậu là của tôi.
Lam Triết khi ấy : ?
Đây là tình huống mới ra ổ sói, lại vào miệng cọp?
-----------
Câu chuyện xưa "lãng mạn" của Lam Triết với Tề Nguyên bắt đầu :))
Cảm giác Lam Thịnh ít đất diễn quá, anh hệt như Thẩm Tinh lúc đầu =)) Và gần chương rồi mà Lộ Khiết vẫn chưa xuất hiện =))
Clm, nhìn số vote không bằng nửa view mà đau lòng