Thẩm Nhược Giai bị tình huống xảy ra đột ngột này dọa sợ. Cô mở miệng muốn nói gì đó, lúc này một cơn gió lạnh thổi qua làm cô rùng mình.
- Hắt xì!
Thẩm Nhược Giai xoa xoa mũi.
Lúc nãy không chú ý, giờ thì tự nhiên cô thấy lạnh quá. Tay Thẩm Nhược Giai nắm chặt áo khoác trên người.
Thẩm Trạch Dương cười khẽ rồi cậu đứng dậy. Dáng vẻ như thường, giống như chuyện khi nãy chưa xảy ra.
- Nên về phòng thôi, ở ngoài này lâu cẩn thận cảm lạnh đấy.
Cậu ta bỏ lại một câu liền quay người rời đi. Thẩm Nhược Giai nhìn bóng lưng cậu, nhịn không được nói nhỏ.
- Kì quái.
-------------
Tề Nguyên nhìn người con gái đang ngồi bên cạnh, có thể dễ dàng nhận ra cô đang ngẩn người.
Từ sáng sớm Tề Nguyên đã phát hiện ra trong lòng Thẩm Nhược Giai không yên.
Cậu nghiêng đầu, khẽ gọi cô.
- Giai Giai.
Thẩm Nhược Giai giật mình, cô nhìn sang rồi vội liếc sang chỗ khác như thể không muốn va vào ánh nhìn của cậu.
Thấy phản ứng cô như vậy, Tề Nguyên hơi nhăn mày.
- Có chuyện gì sao?
- Không, không có gì. - Nói xong cô liền chuyển sang chuyện khác.
- Có chút khác, mình đi mua nước uống đây. - Thẩm Nhược Giai đứng dậy rồi nhanh chóng đi khỏi lớp.
Con ngươi đen của Tề Nguyên dõi theo bóng lưng của cô cho đến khi cô biến mất khỏi cửa, rồi cậu rũ mắt nhìn xuống gầm bàn. Ở trong đó đặt một hộp sữa, mà sáng nào Đoàn Tiểu Hy cũng đưa tới.
Là do Giai Giai quên mất nó nên mới đi mua nước sao?
Câu nghi vấn này vừa ra, Tề Nguyên đã phủ định nó.
Cô ấy không có quên, cô ấy chỉ là lấy một cái cớ để tránh mặt mình.
Một cái cớ vội vàng, vụng về.
Vì sao?
Bàn tay cậu hơi nắm lại, sắc mặt Tề Nguyên cũng trở nên khó coi.
Tôi đã làm gì sai sao?
Thẩm Nhược Giai không biết suy nghĩ của Tề Nguyên lúc này, cô thở hắt ra một hơi khi đi ra cửa lớp.
Thật đúng là...ngu ngốc.
Cô tự mắng mình như thế.
Sở dĩ cô muốn tránh mặt Tề Nguyên là bởi cô thấy cậu là sẽ cảm thấy lúng túng. Nguyên nhân là do Thẩm Hiên, khi biết ông ấy định dùng cô như một con cờ liên hôn, Thẩm Nhược Giai đã đoán được có lẽ vị trí con rể tương lai sẽ được ông ta ưu tiên cho Tề Nguyên.
Bởi vì sao, vì Tề Nguyên là người thừa kế của nhà họ Tề, tương lai sẽ là người nắm quyền. Mà Lam Triết thì không phải, cậu chỉ là con thứ, quyền lợi không bằng anh. Giữa hai người họ, nên chọn ai thì cũng đoán được. Mà với một thương nhân thì sẽ tìm cách bán đi mặt hàng với cái giá cao nhất, mà cô là mặt hàng đó.
Thẩm Nhược Giai lắc lon coca, cô chán nản nhìn trời.
Tiếc là không cho cô thời gian cảm thán cuộc sống thật khó khăn, hai nữ sinh đi qua thu hút sự chú ý của cô, thực ra cô để ý là nội dụng họ nói chuyện.
- Đấy rõ ràng là đang ức hiếp đúng không? Cậu cũng thấy màn vừa nãy đấy, Sở Mộ rõ ràng là cố ý ném quả bóng vào An Vũ Phong, rồi còn giả vờ xin lỗi nữa.
- Ờ, cú đấy trông đau lắm.
- Nhưng mà không ai ngăn sao? Trông Sở Mộ sẽ không chỉ vô tình ném một quả bóng rồi thôi đâu. Hắn tên đó sẽ ném thêm vài lần nữa.
- Chịu thôi, ai bảo An Vũ Phong tham gia câu lạc bộ bóng rổ làm gì, còn xui xẻo bị đội trưởng là Sở Mộ nhắm vào.
- Nhưng mà mình nghe nói Thẩm Nhược Giai bảo vệ An Vũ Phong lắm mà. Cô ta...mà biết thì sao?
- Không phải chuyện của chúng ta. Mấy vị anh chị đấy đấu với nhau không phải là chuyện chúng mình xen vào. Vì vậy nên tớ mới kéo cậu rời xa chỗ thị phi đấy, cậu bảo là đến câu lạc bộ bóng rổ ngắm trai đẹp, kết quả là trai đẹp thấy rồi nhưng lại thấy thêm màn bạo lực học đường. Đúng là xui xẻo!
Thẩm Nhược Giai mặt không biểu tình ném lon coca vào thùng rác bên cạnh. Cô lên tiếng gọi lại hai nữa sinh.
- Này!
Hai nữ sinh đang nói chuyện bỗng giật mình, giờ mới chú ý tới cô.
- Hai người nói, An Vũ Phong đang bị bắt nạt? - Thẩm Nhược Giai lạnh lùng nhìn họ.
--------------
Cả sân bóng rổ hiện giờ nhốn nháo hết cả lên. Đám đông vây xung quanh thành một vòng tròn, chính giữa là hai người con trai đang đánh nhau, có vài người tiến lên ngăn cản nhưng đều bị hai người đánh đến đỏ mắt không thèm quan tâm địch ta bị vạ lây.
Ai cũng không nghĩ tới đội trưởng Sở Mộ sẽ đột nhiên nhằm vào một thành viên mới. Và chẳng có ai nghĩ rằng vị thành viên mới trước kia có quá khứ bị ức hiếp là An Vũ Phong sẽ tức giận lao vào tấn công Sở Mộ sau khi bị Sở Mộ dùng quả bóng "vô tình" đập trúng đến lần thứ mười, à không, cậu ta phát điên vậy còn là bởi vì những lời khó nghe của Sở Mộ.
Khi Thẩm Nhược Giai đến, cô khó khăn lắm mới chen vào đám đông thì thấy được cảnh tượng An Vũ Phong đang đè xuống một thiếu niên cao to hơn mình rồi tàn nhẫn vung tay đấm, có vết máu trên mặt cậu, người cậu còn có nhiều vết bầm tím.
Điều khiến cô kinh ngạc là, đôi mắt của cậu ta, tàn nhẫn làm người rùng mình, giống một con sói đang bất chấp tất cả với mục đích là tiêu diệt kẻ địch.
Một An Vũ Phong như vậy, Thẩm Nhược Giai thấy không quen.
Dù vậy, Thẩm Nhược Giai rất nhanh liền phản ứng lại, cô cùng nhiều người xung quanh khó khăn lắm mới ngăn được hai người đang đánh nhau.
Không ai biết, có một người đang đứng trên chỗ cao quan sát mọi chuyện diễn ra.
Thẩm Trạch Dương đứng ở tầng hai, cậu dựa người vào tường, hứng thú nhìn xuống.
Khóe môi cậu cong lên một nụ cười thỏa mãn.
Sở Mộ, hắn là một kẻ gia trưởng, hắn nghĩ con gái nên yếu ớt phải dựa vào đàn ông, mà chị lại theo kiểu trái ngược. Còn An Vũ Phong, trước kia chính là nhân vật chính chuyên bị bạo lực, giờ được chị bảo vệ nên mới yên ở trường, Sở Mộ không vừa mắt cậu ta. Một thằng con trai chỉ biết dựa vào
Một kẻ có ánh mắt thiển cận là dễ khống chế, chỉ cần dùng chút lời nói là dễ dàng khiến hắn càng nhìn An Vũ Phong không thuận mắt. Mà một khi An Vũ Phong gia nhập chỗ hắn quản lý, Sở Mộ chắc chắn sẽ dùng thứ bạo lực mà hắn thích "dạy dỗ" An Vũ Phong trở nên "mạnh mẽ". Trong quá trình "dạy", với cái miệng nói ra mà không suy nghĩ, Sở Mộ sẽ có câu xúc phạm tới chị.
An Vũ Phong có thể nhịn việc mình bị ức hiếp nhưng nếu đụng tới chị thì chưa chắc cậu ta sẽ nhịn. Và đúng như dự đoán, cậu ta tấn công Sở Mộ.
Lúc con người ta nổi giận, cũng là lúc họ lộ ra vẻ mặt đáng sợ.
Và trong khoảnh khắc này, chỉ cần dẫn chị đến xem mặt đáng sợ của An Vũ Phong, cho chị biết cậu ta không chỉ là thỏ trắng ngây thơ mà là một con chó nhỏ biết cắn người.
Hai nữ sinh kia chính là công cụ tốt dẫn chị tới nơi.
Đột nhiên, nụ cười của Thẩm Trạch Dương biến mất, cậu híp mắt đối diện với một đôi mắt sắc bén dưới sân trường.
À, là Tề Nguyên.
Hắn ta cũng đến như trong kế hoạch của mình.
Thẩm Trạch Dương cười, một nụ cười khiêu khích.
Xem kìa, chị đang quan tâm An Vũ Phong. Thấy một màn này, mày ghen tị đúng chứ?
Mày sẽ làm gì đây?
Loại bỏ thứ chướng mắt không phải luôn luôn là việc mày làm sao?
Chỉ cần tay mày dính thêm máu tươi, mày càng không thể có được chị.
Dù cho Tề Nguyên có cố khống chế bản tính thế nào thì đã sao.
Thẩm Trạch Dương hừ lạnh.
Ghen tị chính là một tính xấu của con người, nó khiến ta mất kiểm soát, làm ra những việc không lường trước được.
Và cậu bây giờ cũng đang ghen tị.
Nhưng mà.
Thẩm Trạch Dương liếm môi.
Bình tĩnh, người cuối cùng ở cạnh chị sẽ là mình.