Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Chẳng phải anh cậu nói không đến gần tôi còn gì? Tránh xa tôi ra - Thẩm Nhược Giai ghét bỏ nói, cô sắp bị Lam Triết làm phiền chết rồi.
- Sao có thể, người bạn như cậu tôi xác định rồi. - Lam Triết cười hì hì.- Hôm qua, tôi còn cứ nghĩ anh cậu sẽ gọi cho bố tôi, không ngờ cả buổi tối không có chuyện gì xảy ra. Chắc chắn là công của cậu. Quả nhiên là anh em tốt của tôi.
Lam Triết nói tới đây, cậu dịch lại gần cô.
- Tối qua, anh cậu nhìn trông rất đáng sợ. Lúc về cậu có bị sao không thế?
- Bị gì, ai có thể làm gì tôi. - Thẩm Nhược Giai hừ một tiếng, rồi cười.
- Cậu khác với lời đồn. - Lam Triết nhớ tới gì đó rồi bật cười - Bọn họ nói Thẩm Nhược Giai ngang ngược, phách lối, kệch cỡm, khiến người chán ghét vô cùng.
- Nếu mà như thế, vì sao lúc đầu cậu lại đến gần tôi? - Thẩm Nhược Giai chống cằm.
Lam Triết im lặng vài giây, mới đầu chuyển tới đây, cậu muốn quan hệ tốt với cô chỉ vì ở trường này địa vị của Thẩm Nhược Giai rất lớn. Không nên chọc, cũng không cần thân thiết với cô ta quá. Chính là ý nghĩ của cậu.
Nhưng mà không thể nói đúng sự thật được.
- Vì không thể đánh giá người khác qua lời đồn được - Lam Triết ra vẻ nghiêm túc nói.
- Vậy cậu nghĩ tôi như nào? - Thẩm Nhược Giai nhìn chăm chú vào Lam Triết.
- Một người đáng để làm bạn. - Lam Triết khẳng định trả lời, ánh mắt chân thành, không giống nói xạo.
Thẩm Nhược Giai ngẩn ra. Một lúc cô cười, giọng nghi hoặc hỏi :
- Vì sao lại nghĩ như thế?
- Bởi vì tôi tin vào mắt mình, tôi nhìn người rất chuẩn. - Lam Triết cười tự tin.
Đúng vậy, tuy chỉ tiếp xúc vài ngày nhưng Lam Triết xác định Thẩm Nhược Giai là người vô cùng tốt, tuy rằng kiêu căng chút, thỉnh thoảng vô lý chút nhưng mà dù sao cô là tiểu thư nhà họ Thẩm, đó chẳng phải là chuyện đương nhiên mà.
- Chiều tan học cậu muốn đi đâu không? - Lam Triết hỏi, cậu lại bổ sung tiếp.
- Trừ mấy quán bar ra.
Cậu thật sự sợ Thẩm Nhược Giai lại hưng phấn kéo cậu đi chỗ đó rồi.
- Không thể đi, anh tôi dạo này sẽ ở nhà - Thẩm Nhược Giai buồn rầu nói.
Đúng vậy, Thẩm Tinh cảm thấy cô học hư , nên anh ta muốn quản cô chặt hơn. Vì vậy, Thẩm Tinh quyết định sẽ ở nhà một thời gian, đề phòng không cho cô đi chơi khuya,đi những nơi không tốt.
Thẩm Nhược Giai dám cá hôm qua Thẩm Tinh có thể bắt được cô ở chỗ Mỹ Nhân là do anh nói trước với quản lý ở đó là thấy cô thì báo với anh.
Đáng tiếc, hôm qua cô còn chưa chơi đủ.
Thẩm Nhược Giai buồn bực thở dài.
-------------------------
Thiếu niên vẻ mặt lạnh nhạt đi qua đám học sinh đang nói chuyện vui vẻ, tựa như cậu không hợp với ngôi trường này, ngăn cách mình ra thành một thế giới.
- An Vũ Phong! Mày đây rồi! - Một giọng nói thô lỗ gọi cậu. Tiếp đó một nam sinh xuất hiện chặn đường cậu.
An Vũ Phong lạnh lùng nhìn người trước mặt, đôi mắt như nhìn một bãi rác làm nam sinh tức giận. Hắn ta hùng hổ tiến lên phía trước, tay nắm lấy cổ áo cậu.
- Mẹ, mày nhìn thế là có ý gì?! Xem ra bị đánh nhiều còn chưa sợ!
An Vũ Phong đôi mắt hiện lên chán ghét, cậu cười lạnh.
- Xem một cái rác rưởi.
Nam sinh phẫn nộ hơn, hai học sinh nam khác vội ngăn hắn lại, kéo khoảng cách hai người ra xa chút. Hai người mới xuất hiện đó vội kéo nam sinh đang giận dữ đi, còn có thể nghe loáng thoáng được bọn họ nói chuyện.
- Mày điên rồi à? Giờ Thẩm Nhược Giai bảo vệ tên đó. Mày đụng vào là chán sống rồi.
- Không thể nào !
- Hoá ra mày không biết sao?
.....
An Vũ Phong rũ mắt, vẻ mặt đen tối, hai tay chậm rãi nắm chặt thành quyền.
Lại nữa, dạo này những người trong trường không gây sự với cậu. Chỉ bởi vì, Thẩm Nhược Giai tỏ thái độ muốn bảo vệ cậu. Do câu " An Vũ Phong là người nhà họ Thẩm" của cô ta.
An Vũ Phong cười châm chọc, Thẩm Nhược Giai đang định chơi trò gì vậy? Chẳng lẽ cô ta nghĩ chỉ cần giả vờ giúp đỡ cậu thì cậu sẽ cảm động sao? Bố thí cho cậu chút ấm áp rồi sau đó lạnh lùng dẫm đạp tình cảm của cậu. Đồng dạng sai lầm, cậu tuyệt không mắc phải lần thứ hai. Bị tổn thương máu chảy đầm đìa một lần là đủ rồi.
Đôi mắt An Vũ Phong lạnh lẽo. Cậu tựa như con nhím, gai nhọn dựng lên để bảo vệ mình.
--------------------
Trong bể bơi, thiếu niên giơ tay vuốt tóc mái ướt sũng ra sau đầu, gương mặt kiệt ngạo, giọt nước lăn từ sống mũi cao thẳng xuống cằm rồi tới hầu kết, biến mất ở cổ áo.
Áo sơ mi ướt đẫm bám dính lên người, phác họa từng đường cơ bắp rõ ràng, thật sự là đáng chết mê người.
Nhưng đáng tiếc Thẩm Nhược Giai chỉ cảm thấy ngứa mắt. Hôm nay thời tiết rất đẹp, bể bơi cũng rất đẹp nhưng khi cô thấy tên này thì không thể nào vui vẻ nổi.
Trong nước ,Thẩm Trạch Dương ngẩng đầu đối diện với Thẩm Nhược Giai đang đứng ở cạnh bể bơi.
- Chị cũng muốn bơi sao? - Thiếu niên tươi cười, giọng nói trầm thấp dễ nghe mang theo chút lười biếng, hiển lộ không ai bì nổi của quý tộc.
- Đúng vậy, vì vậy ngươi có thể cút khỏi đây rồi. - Thẩm Nhược Giai từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt cao ngạo.
- Không cần, chị xuống luôn đi.
Thẩm Trạch Dương bơi tới cạnh bể bơi, cậu tươi cười ác liệt, vươn tay kéo tay Thẩm Nhược Giai. Cô bất ngờ bị kéo vậy, đôi mắt mở to, kèm theo đó là một tiếng bùm, Thẩm Nhược Giai rơi xuống nước.
Thẩm Trạch Dương hai tay ôm chặt eo cô, quần áo hai người đều ướt đẫm dính sát vào người, cách quần áo hai người có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của đối phương, Thẩm Trạch Dương cúi đầu nhìn vào đôi mắt tràn đầy tức giận của cô.
- Dạo này chị thật khác lạ - Thẩm Trạch Dương híp mắt cười - Còn tỏ rõ thái độ muốn bảo vệ An Vũ Phong ở trường.Thật kì quái, rõ ràng trước kia chị ghét tên đó tới độ hận hắn không thể cút xéo ra khỏi nhà họ Thẩm mà?
Thẩm Trạch Dương vừa nói vừa dùng ngón tay thon dài vuốt theo đuôi mắt cô, không khí xung quanh dần trở nên ám muội.
Thẩm Nhược Giai đẩy ra cậu, cô ra khỏi bể bơi, đứng trên bờ nhìn xuống Thẩm Trạch Dương, cô cúi người, dùng tay nắm cằm thiếu niên.
Trên bờ thiếu nữ xinh đẹp nắm cằm thiếu niên tuấn mỹ đang ở trong nước, người ngoài xem thì sẽ là một cảnh ái muội.
Nhưng chỉ có Thẩm Trạch Dương biết, cằm của cậu bị cô ta niết đau quá, từ bao giờ Thẩm Nhược Giai sức lại lớn tới vậy?
Thẩm Trạch Dương đối diện với đôi mắt lạnh băng của Thẩm Nhược Giai, cậu ngẩn ra, từ góc độ của cậu, có thể nhìn thấy tóc dính sát vào hai bên má Thẩm Nhược Giai, giọt nước còn dính trên lông mi,môi đỏ mọng gần kề. Đột nhiên, Thẩm Trạch Dương cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
- Trạch Dương, tôi làm gì cần cậu quản à? - Thẩm Nhược Giai chuyển biến giọng điệu - Còn có, thái độ của em đối với chị thế là không được rồi. May mắn chị là một người chị tốt, không chấp với trẻ con nhưng lần sau cẩn thận nhé, không thì nhỡ đâu chị đánh gãy một cái chân của em thì phải làm sao giờ?
Nói xong, Thẩm Nhược Giai vỗ vỗ đầu cậu như vỗ đầu chó con rồi hài lòng đứng dậy rời đi.
Vừa xem sắc mặt khó coi của tên này, coi như chuyện bị kéo vào bể cũng chẳng sao cả.
Thẩm Trạch Dương nhìn bóng lưng rời đi của cô, cậu bỗng nở nụ cười.
Thẩm Nhược Giai thay đổi thật rồi, cô ta không còn ngoài mạnh trong yếu nữa mà là cao ngạo, tự tin từ bên trong. Vì sao vậy? Có chuyện gì khiến cô ta thay đổi?