Ở một quán cà phê khá vắng vẻ, Hiểu Linh và Bác Minh ngồi đối diện nhau.
Từ hôm gặp nhau ở Cố gia, thái độ của Hiểu Linh đối với hắn đã tốt hơn rất nhiều.
Nhưng Bác Minh lại sầu một nỗi, hắn không biết phải nói chuyện gì với cô ấy.
Hiểu Linh yêu thích thứ gì? am hiểu thứ gì hắn cũng không rõ.
Vì thế hôm nay mới có cuộc hẹn này.
Hiểu Linh nhìn cái bản điều tra thông tin của Bác Minh thì không khỏi phì cười.
Đúng kiểu vạn câu hỏi: em thích ăn gì, ghét ăn gì, thích làm gì, ghét làm gì..
vân vân và mây mây...!Hiểu Linh vừa đọc vừa tựa tiếu tựa phi nhìn Bác Minh.
Hắn có chút bất an, cầm ly cà phê nhấp một ngụm.
Hắng giọng rồi nghiêm túc nói:
- Anh chỉ muốn tìm hiểu em thêm một chút.
Thật sự xin lỗi, công việc của anh quá bận.
Chẳng thể thường xuyên gặp em.
đưa em đi đây đó.
Mà nhắn tin hỏi thăm mỗi tối thì anh lại tự thấy bản thân chẳng biết nói chuyện gì.
Nên...!nên mới làm bản này để tham khảo một chút.
Hiểu Linh tủm tỉm cười:
- Cái này làm em hình dung tới bản hỏi khẩu cung của nghi phạm lắm này.
Các anh cũng dựa vào khẩu cung để tìm hiểu về nghi phạm đúng không?
Bác Minh ngây người rồi lập tức phân bua:
- Anh không có ý coi em là tội phạm hay nghi phạm gì hết...!chỉ là...!chỉ là...!Anh giống như mỗi lần bên cạnh em đều trở thành đồ ngốc vậy.
Chỉ khi đối diện với cái gì đó giông giống công việc, đầu óc anh mới sáng suốt để phân tích mọi thứ.
Hiểu Linh cười lớn...!này còn không phải xem việc tìm hiểu giống như hỏi cung nghi phạm rồi còn gì.
Không ngờ đại luật sư như Bác Minh lại có những giây phút đáng yêu như thế này.
Cô nghiêm túc trả lời mấy câu hỏi trong bản hồ sơ đó rồi trả lại cho anh ấy, nói:
- Cái này vẫn không khiến anh dễ dàng nói chuyện, nhắn tin được với em đâu.
Nếu có gì, anh hỏi thẳng em bây giờ đây.
Em sẵn lòng nói hết.
Bác Minh ngập ngừng trong giây lát rồi hỏi:
- Khi..
khi em nhắn tin, nói chuyện với bọn họ thường là chủ đề gì?
HIểu Linh cười:
- Chủ đề thường thấy nhất chính là ngày hôm đó cả hai đã làm gì.
Có điều gì thú vị không? Du Nhiên thì đôi khi kể về những vị khách khó tính ngang ngược của anh ấy.
Hạo Ninh thì kể chút về vị khách anh ấy đang làm vật lý trị liệu và cô bé trợ thủ....!
Bác Minh có chút ủ rũ, chán nản:
- Anh lại chẳng thể nói với em về những vụ án, vụ kiện đi..
Chúng quá khô khan.
Hiểu Linh hỏi lại:
- Với anh chúng khô khan sao?
Bác Minh lắc đầu:
- Với anh chúng rất thú vị.
Có nhiều cái cần phân tích, xử lý thậm chí là lách ở trong đó.
Mỗi vụ án đều có sự thú vị của nó.
Hiểu Linh mỉm cười:
- Vậy sao anh khẳng định nó đối với em là khô khan, chán ngắt đây nếu người kể chuyện là anh.
Bác Minh ánh mắt sáng lên, khuôn miệng vô thức nở nụ cười.
Cô ấy không ngại khi nghe hắn nói chuyện về nghề nghiệp của mình sao.
Thật tốt quá.
- Thật sự em muốn nghe những án kiện đó sao?
Hiểu Linh gật gù:
- Nghe cũng rất tốt mà.
Trong đó lại còn được nghe đại luật sư phân tích án kiện, sẽ tiếp thu được nhiều kiến thức lắm đấy.
Bác Minh có chút ngượng ngùng, nói:
- Anh cũng chưa đạt đến đại luật sư.
Nhưng anh sẽ cố gắng.
Anh...!hi vọng ngành nghề của anh được em yêu thích.
Nó không nhàm chán đâu.
Hiểu Linh nghiêm túc khích lệ:
- Anh kể những câu chuyện án kiện, cách anh nhìn nhận, xử lý chúng.
Qua đó chẳng phải em sẽ hiểu hơn về con người anh sao.
Anh không cần ngại bộc lộ nghề nghiệp của mình.
Đương nhiên là những thứ bảo mật của khách hàng, em sẽ không tò mò hỏi tới.
Bác Minh thở phào vui vẻ, nói:
- Cảm ơn em nhiều, Hiểu Linh.
Vậy bao giờ em chuyển sang bên GL? Lần trước anh thấy Tĩnh Phương làm xong cái thanh lý với bên sửa chữa rồi.
Hiểu Linh đáp:
- / này em chuyển sang đó.
Mà...!có một chuyện em muốn làm rõ.
Bác Minh hỏi lại:
- Chuyện gì?
Hiểu Linh nghiêm túc hỏi:
- Có phải phần lớn giấy tờ pháp lý của em chuyển sang Tĩnh Phương đều qua tay anh? Nếu không làm sao anh có thể biết rõ em xử lý văn kiện như thế nào?
Bác Minh mím môi, lo sợ.
Hắn nên nói thật hay nói dối đây.
Làm sao Hiểu Linh biết? Nhưng nói thật thì chẳng phải bán đứng Phạm Tĩnh Phương sao.
Như vậy thì không được.
Bác Minh hối lỗi:
- Không phải tất cả anh đều biết.
Chỉ một số giấy tờ bên ngoài, khi Tĩnh Phương quá bận anh đều ngỏ ý để giúp chị ấy một chút mà thôi.
Thật xin lỗi vì đã tự tiện can thiệp vào công việc của em.
Tuy Bác Minh nói vậy nhưng Hiểu Linh vẫn có nhận định của riêng mình.
Bác Minh vẫn có thể coi là luật sư riêng của cô.
Hạo Ninh vẫn đi làm trợ lý cho Hàn Như Tuyết.
Vậy thì sắp tới đây, Hàn Như Tuyết cũng sẽ có những tiếp xúc không thể tránh khỏi với Thừa Minh đúng không.
Cô vẫn cần xem rốt cuộc nội dung cốt truyện chi phối mọi thứ đến mức nào.
Nếu thật sự cốt truyện không thể thay đổi được, cô cũng nên có phương hướng cho mình.
Hiểu Linh cười:
- Không sao.
Em tha thứ cho anh.
Câu chuyện của cả hai chuyển hướng sang án kiện mà Bác Minh đã từng xử lý.
Quả nhiên, nói về lĩnh vực của mình, ánh mắt anh ấy liền sáng lấp lánh, vô cùng thu hút.
Lần này kể là một vụ tranh giành quyền thừa kế của một gia tộc sau khi người chủ tịch mất.
Những suy luận sắc bén của Bác Minh làm cô thấy bản thân mình nghĩ còn quá đơn giản so với thủ đoạn trong hào môn này rồi.
Quả nhiên, cô chỉ hợp với ướp muối thôi.
Tranh giành tài sản gì đó, âm mưu gia tộc gì đó...!cô không có cửa để nhập môn luôn.
Có điều Bác Minh phân tích kỹ những chuỗi sự kiện diễn ra, mục đích, kết quả của chúng khiến Hiểu Linh vỡ ra được nhiều điều.
Cô có thể không có khả năng bày mưu đặt kế tinh vi như vậy.
Nhưng nhờ những câu chuyện này, cô có thể tránh trở thành công cụ cho bọn họ lợi dụng tranh đoạt quyền lực cùng tài sản.
Thật tốt..