Tần Mặc Nghiên ngồi dựa vào một gốc cây thở dốc.
Xung quanh như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.
Cỏ cây tan tác.
Những lớp đất bị cày xới bởi vật gì đó.
Bầu trời ngày hôm nay lại đầy mây u ám đem lại cảm giác hoang tàn, nặng nề.
Chừng phút sau, một đám người đuổi tới.
Mặc Nghiên cũng không quá để ý vì biết đó là người của gia tộc.
Một người trong số đó tiến đến hỏi thăm:
- Mặc Nghiên, anh vẫn ổn đấy chứ.
Lần này là thứ gì?
Mặc Nghiên đáp:
- Ổn.
Lệ quỷ.
Khá mạnh.
Dọn dẹp gọn đi.
Mặc Khiết nhìn mấy vết thương chạy dài nơi cánh tay Tần Mặc Nghiên thì sốt ruột:
- Anh bị thương rồi.
Để em băng bó cho.
Ánh mắt lạnh băng của Mặc Nghiên nhìn tới làm cô gái kia khựng lại không dám tiến tới.
Thấy người kia không có ý định tiến lên, Mặc Nghiên thu hồi ánh mắt của mình rồi nói cho cả đám người:
- Xong xuôi thì về trước đi.
Đám người kia đồng thanh vâng một tiếng.
Những việc này họ đã quá quen thuộc rồi.
Nói có chút không thể tin, ngoài các lĩnh vực: chính trị, quân sự, kinh tế, nhiều quốc qia ý đồ xấu còn dùng lĩnh vực tâm linh, phong thủy để quấy nhiễu đất nước.
Nhẹ thì đem ma quỷ, bùa ngải thả ở một vùng nào đó khiến dân cư không yên, nhiễu loạn lòng dân, gây rối an ninh xã hội.
Thủ đoạn hơn thì tìm cách phá hoại phong thủy, chặt đứt long mạch, đẩy nhanh vòng tròn thịnh suy của vùng đất đó phục vụ mưu đồ của bọn chúng.
Tần gia chính là lá chắn thủ hộ mảng tâm linh này.
Họ âm thầm xử lý những thứ tạo nên nhiễu loạn, thậm chí còn kết hợp với công an hình sự điều tra và phá những vụ án có yếu tố tâm linh.
Đêm nay chỉ tình cờ Tần Mặc Nghiên tới nơi này, phát hiện điều bất thường nên lập tức xử lý một mình, không kịp gọi theo đoàn đội.
Mình hắn đối đấu với con lệ quỷ này không gọi là quá sức nhưng cũng cần cẩn thận.
Rốt cuộc cũng hạ được nó nhưng cũng bị cào thương vài đường.
Đoàn đội được hắn gọi đến phía sau để xử lý chiến trường.
Tránh cho ngày mai dân cư tới nơi này thấy điều bất thường lại hoang mang lo lắng.
Đám người xong công việc liền rời đi.
Mặc Nghiên ngồi thiền điều tức một lát.
Khi khí đã thuận, hắn cũng tính nên trở về rồi.
Trời âm u rất nhiều, chỉ sợ lại có mưa đêm.
Bất chợt, trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng mèo kêu làm Mặc Nghiên khựng lại.
Dù trong bóng tối, hắn vẫn có thể quan sát được khá rõ ràng.
Ở gần một bụi cây cách đó chừng trăm mét, một bóng đen nằm cuộn một góc run rẩy.
Mặc Nghiên tiến tới bế con mèo ấy lên xem xét.
Có vẻ như nhóc con này vô tình bị thương khi hắn đang giao chiến với lệ quỷ kia.
Nó lại còn khá nhỏ.
Âm thanh yếu ớt kia lập tức bị vùi lấp bởi tiếng của gió, của nhóm người hồi nãy.
Mặc Nghiên nhẹ vuốt ve con mèo, lẩm bẩm:
- Thật xin lỗi.
Ngộ thương đến mày.
Ta mang mày đi chữa trị.
Vừa nói, hắn vừa cẩn thận dọn đồ của mình rồi ôm con mèo nhỏ đi vào khu dân cư.
Hình như gần nơi này có một bệnh viên Thú y mở / thì phải.
Một tia chớp rạch ngang trời....!Tiếng sấm ầm ầm kéo tới.
Cứ như vậy...!Cơn mưa ập tới bất ngờ không thèm báo trước.
Mưa xối xả trút xuống bóng nam nhân cao lớn trong đêm.
Tiếng sấm đánh vang trời làm Hiểu Linh giật mình nhìn ra ngoài trời.
Mưa rồi sao.
Còn không hề có một chút tín hiệu báo trước.
Đã qua Lập Thu, mưa đêm liền có chút lạnh.
Hiểu Linh đứng dậy, đi ra ngoài xem xét rồi kéo bớt cửa kính của bệnh viện lại để đỡ bị hắt vào trong sảnh.
Người bảo vệ cũng mặc áo mưa rồi đi vòng xuống cửa sau để đóng lại.
Chợt.
Một bóng nam nhân xuất hiện gần đó là Hiểu Linh giật mình.
Có lẽ tiếng mưa to quá, cô không nghe thấy tiếng bước chân của người này.
Người đó ướt hết từ đầu đến chân.
Một tay lại giấu trong lớp áo như đang che chở cho thứ gì đó.
Hiểu Linh hỏi:
- Tôi giúp gì được cho anh không?
Tần Mặc Nghiên nhìn thấy Cố Hiểu Linh thì có chút sững người lại.
Sao cô ấy lại ở đây giờ này? Hắn mím môi lo âu.
Cô ấy sẽ không nhận ra hắn đâu đúng không? Hắn bây giờ quá lôi thôi, xấu xí.
Mặc Nghiên lúc này rất mâu thuẫn.
Vừa muốn Hiểu Linh nhận ra bản thân nhưng lại vừa không muốn.
Hắn muốn mình xuất hiện trước mặt cô ấy ít nhất phải là bộ dáng chỉnh chu như ở QB chứ không phải tả tơi sau một trận chiến như thế này.
Nhưng đâu đó sâu trong lòng lại khao khát Hiểu Linh nhận ra một chút, để có thể dễ dàng nói thêm dăm ba câu.
Mà...!có khi cô ấy đã quên mất hắn rồi.
Mặc Nghiên trầm mặc, lấy con mèo từ trong ngực áo ra đưa cho Hiểu Linh:
- Nó bị thương.
Tôi nhặt được.
Hiểu Linh ngạc nhiên đón lấy con mèo nhỏ, xem xét.
Ra là tới khám bệnh thật.
Cô quay sang nam nhân kia nói:
- Anh vào sảnh ngồi chờ một lát.
Tôi đưa nó cho bác sĩ xem luôn.
Sẽ nhanh thôi.
Vừa nói, Hiểu Linh vừa quay người đi vào.
Mặc Nghiên có chút thất vọng đi theo sau.
Cả người hắn giờ ướt sũng nên hắn chọn ghế ngồi xa nhất để ít ảnh hưởng tới bệnh viện.
Hiểu Linh đi vào chừng phút thì đi ra muốn báo tình hình cho nam nhân kia biết.
Cả một sảnh bệnh viện khá lớn, nam nhân ấy ngồi ở hàng cuối cùng, gần cửa ra vào.
Dáng ngồi có chút mệt mỏi ủ rũ.
Cả người lại ướt sũng.
Hiểu Linh chợt cảm thấy thương cảm.
Cô tiến lại gần nam nhân ấy, nói:
- Con mèo của anh phải khâu mũi và nằm lại đây theo dõi vài hôm xem có sốt không.
Nó sẽ ổn thôi.
Mặc Nghiên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy một chút rồi cúi xuống ân một tiếng.
Hiểu Linh ngập ngừng hỏi:
- Anh có muốn tắm và thay đồ không? Bệnh viện có phòng tắm và một số bộ quần áo thoải mái cho nhân viên ở đây nếu phải trực đêm.
Anh ướt hết rồi, nên thay ra thì hơn.
Mặc Nghiên mím môi, nhìn ra trời mưa một chút rồi lắc đầu:
- Cảm ơn cô.
Không cần đâu.
Một lát tạnh mưa, tôi rời đi là được.
Hiểu Linh chợt ngờ ngợ.
Giọng nói này, cô đã nghe ở đâu rồi đúng không? Nó rất ấn tượng.
Mát lạnh...!Phải rồi..
rất giống mỹ nam cổ trang ở QB.
Nếu bình thường người ta đã từ chối, cô sẽ không hỏi thêm lần nữa.
Nhưng lần này, Hiểu Linh kiên trì.
Cô muốn nghe thêm giọng nói của người này:
- Anh nên thay đồ thì hơn.
Mưa thu rất dễ ốm.
Mặc Nghiên có chút vui vẻ.
Cô ấy quan tâm hắn đúng không.
Hắn nhìn cô mỉm cười rất nhẹ đáp:
- Cảm ơn cô.
Tôi rất khỏe.
Chút mưa này không làm gì được tôi đâu.
Hiểu Linh nhìn nụ cười đó.
Ánh mắt có chút lấp lánh đó thì gần như khẳng định:
- Anh là người đó đúng không? Mỹ nam cổ trang ở Đền Nhược, QB.
Tôi đã gặp anh ở đó..