Mặc Nghiên phun ra một ngụm trọc khí.
Ngay khi thấy dương khí bắt đầu xao động, không nghe theo hướng của bản thân, hắn cũng biết thời gian lại sắp đến rồi.
Mặc Nghiên cười khổ.
Càng lúc Dâm độc phát tác càng sớm, ngước lên nhìn đồng hồ mới chỉ gần h mà thôi.
Hắn với tay cầm cốc thuốc vẫn luôn để ấm sẵn sàng cho hắn sử dụng bất cứ lúc nào uống cạn.
Xong xuôi bản thân lại nằm xoài trên chiếc giường chờ đợi trận chiến thứ trong ngày.
Hắn ngẩn người ngẫm nghĩ về hai loại độc này.
Những khi Dâm độc không phát tác, Mặc Nghiên dành thời gian vận dương khí và các biện pháp bổ trợ khác dọn dẹp Âm khí trong kinh mạch.
Nhưng kì quái ở chỗ, dường như thứ này có thể biến ảo, ẩn nấp khiến hắn rất khó trong việc loại trừ.
Còn khi Dâm độc phát tác, để tránh dương khí chạy loạn do độc, Mặc Nghiên phải thu hồi, co cụm chúng lại nhằm dễ kiểm soát hơn, nhưng đó lại là cơ hội cho cái Âm khi kia xuất đầu chạy loạn.
Khó chơi thật sự.
Hắn vô thức cầm lên chiếc điện thoại lướt lịch sử cuộc gọi.
Hiểu Linh đã gọi cho hắn rất nhiều lần.
Nhìn cái tên xuất hiện ở đầu cuộc gọi ấy, Mặc Nghiên rất muốn nhấn nghe nhưng rốt cuộc lại cứ để vậy cho trôi qua.
Hắn giờ yếu ớt, tiều tụy không thể chịu nổi.
Hắn không muốn cô ấy nghe thấy giọng nói mệt mỏi của mình.
Thoát khỏi lịch sử cuộc gọi, hắn mở bộ sưu tập nhìn đi nhìn lại mấy bức ảnh chụp lén Hiểu Linh khi cô ấy làm việc, lẩm bẩm một mình:
Thật xin lỗi em, Hiểu Linh.
Không biết anh còn cơ hội để đứng trước mặt em nói mấy lời này không nữa.
Mặc Nghiên cười một mình:
Nhưng thực sự anh không hối hận về hành động của bản thân mình hôm đó.
Thật sự.
Dù chuyện đó có xảy ra lần nữa, anh vẫn làm như vậy.
Anh không muốn bên cạnh em như người vô hình mãi như vậy, nhìn em vui vẻ vì người khác.
Hiểu Linh và Tần lão đã đứng sau cánh cửa phòng từ bao giờ.
Từ hôm Mặc Nghiên điều trị, căn phòng này chưa từng được đóng kín vì để có thể nhanh chóng nhất cấp cứu cho cậu ấy.
Cánh cửa ấy luôn trong trạng thái khép hờ, người bên ngoài chỉ cần nhìn qua khe cửa cũng có thể lập tức thấy Mặc Nghiên nằm trên giường.
Cô vô tình nghe thấy hết mấy lời kia của Mặc Nghiên mà tâm dường như thắt lại rồi vô thức lại trốn tránh.
Cô thích Mặc Nghiên, cô biết điều đó.
Nhưng cô luôn tự tin rằng lý trí của mình sẽ xử lý được thứ tình cảm đó khi mà cô đã quyết tâm đẩy anh ra xa.
Cô vốn cho rằng tình cảm ấy chỉ từ phía cô mà thôi, mình cô dọn dẹp nó là được.
Nhưng lần đó lại làm mọi nhận thức của Hiểu Linh về tình cảm của Mặc Nghiên sụp đổ.
Anh ấy yêu thích cô...!Mà giờ..
còn yêu thích tới mức này sao.
Mặc Nghiên gầy rộc đi nhiều sau lần cuối cùng cô nhìn thấy anh ấy.
Đôi mắt hãm sâu xuống cùng quầng thâm đen mệt mỏi rõ rệt vì không ngủ ngon.
Ngay cả những động tác ngồi dậy uống thuốc của anh ấy cũng không hề lưu loát.
Hiểu Linh chậm chạp đẩy cửa bước vào.
Nhưng Mặc Nghiên cũng không quá quan tâm mà vẫn trân trân nhìn trần nhà.
Giờ này, chắc lại ông nội vào xem anh thôi.
Hiểu Linh ngập ngừng rồi cũng không dám tiến lại bên giường, cô gọi:
Anh Mặc Nghiên.
giây....! giây...! giây...!Người trên giường không phản ứng.
Mặc Nghiên trong lòng cười khổ.
Bây giờ hắn tệ hại tới mức còn ảo tưởng ra giọng nói của Hiểu Linh bên tai sao.
Hiểu Linh cắn môi, bước nhanh tới rồi ngồi xuống bên giường, ngay đúng tầm mắt của Mặc Nghiên, nhắc lại:
Anh Mặc Nghiên, em tới thăm anh.
Mặc Nghiên ngây người nhìn nữ nhân ngồi bên mép giường mình.
Gương mặt này, giọng nói này...!cũng quá giống đi.
Hắn vô thức vươn tay muốn chạm tới khuôn mặt mà hắn nhung nhớ bao lâu nay trong khi lý trì còn sót lại vẫn kêu gào: ảo giác..
đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Cánh tay Mặc Nghiên đưa lên muốn sờ lên mặt cô khiến Hiểu Linh có chút mất tự nhiên nhưng cũng không tránh né.
Bàn tay ấy đột nhiên dừng lại giữa không trung.
Ánh mắt Mặc Nghiên có chút đờ đẫn bỗng nhiên trở nên sắc lạnh nhìn cô như nhìn kẻ thù vậy.
Anh ấy rít lên:
ÂM NHAM.
Theo tiếng gọi của Mặc Nghiên, Âm Nham cũng xuất hiện.
Nhưng vì Hiểu Linh không có con mắt âm dương nên vẫn không thể nhìn thấy hắn.
Nhìn cái khuôn mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra kia của con bé, Âm Nham chợt cảm thấy thú vị nhưng thái độ vẫn kiểu nhàm chán nhìn Mặc Nghiên hỏi:
- Có chuyện gì?
Mặc Nghiên dứt khoát không nhìn nữ nhân kia nữa.
Thật sự gương mặt đó quá giống, giống đến từng chi tiết nhỏ trong trí nhớ của hắn.
Hắn sợ hãi, thật sự rất sợ mình lại tiếp tục ảo giác rồi làm ra những chuyện mà cả đời này phải hối hận.
Hắn khó nhọc nói:
- Đuổi cô ta đi.
Hiểu Linh nãy giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mặc Nghiên anh ấy gọi ai vậy? Anh ấy tại sao không nói lời nào liền muốn đuổi cô?
Âm Nham nhìn Mặc Nghiên cười khinh bỉ:
- Người giả mạo thì tưởng là thật.
Chân thân tới thì nghĩ là giả.
Tiền đồ nhà ngươi.
Trình độ phân biệt ảo giác kém như vậy cũng không biết hổ thẹn mà đi tu luyện thêm đi.
Cái này thì chỉ cần một con Quỷ đâm tường nho nhỏ cũng đủ cho người không biết lối ra rồi.
Mặc Nghiên ngơ ngác chưa kịp hiểu ý nghĩa của mấy câu nói kia thì giọng nói của Hiểu Linh lại vang lên:
- Anh Mặc Nghiên, em là Hiểu Linh.
Anh nhận ra em không?
Hiểu Linh chậm rãi ôm lấy khuôn mặt của Mặc Nghiên để đối diện với chính mình.
Đôi mắt xinh đẹp ấy rốt cuộc cũng có tiêu cự.
- Hiểu Linh?
- Ân..
là em.
- Thật sự là em?
- Ân.
Mặc Nghiên vẫn có chút không tin tưởng:
- Em… anh giới thiệu tên cho em là ở đâu?
Hiểu Linh kiên nhẫn đáp lại:
- Là ở bệnh viện Thú y.
Anh mang một chú mèo nhỏ tới khám bệnh.
Em đã nhận ra anh vì giọng nói đặc biệt của anh.
Lúc này Mặc Nghiên có thể khẳng định rốt cuộc đây không phải là ảo giác rồi, thật sự là cô ấy.
Trong lòng liền cảm thấy có chút vui vẻ.
Nhưng đột nhiên nghĩ tới mục đích Hiểu Linh tới đây, tâm hắn lại trùng xuống:
Là ông nội anh kêu em tới khuyên anh sao? Nếu là như vậy thì em về đi, anh không nghe đâu.
Hiểu Linh mím môi, nhẹ giọng nói:
Tần lão đã nói cho em về bệnh của anh.
Nếu...!nếu không giải kịp, anh sẽ dần điên loạn, mất thần trí.
Anh Mặc Nghiên..
anh không...!
Mặc Nghiên lập tức cắt lời, ánh mắt đau đáu nhìn Hiểu Linh:
Nếu đó là mệnh của anh, anh chịu.
Anh không thể chịu được bản thân mây mưa với nữ nhân khác chỉ để cứu mạng mình.
Một lần, hai lần...!rồi cả đời cứ phải như vậy.
Anh không muốn.
Đặc biệt, lời khuyên đó anh càng không muốn nghe nhất từ em.
Em về đi.
Hiểu Linh siết chặt nắm tay, mắt đối mắt nhìn Mặc Nghiên:
Nếu nữ nhân đó là em thì sao? Nếu là em, anh có thể chấp nhận không?
Mặc Nghiên sững người trước câu hỏi của Hiểu Linh.
Cô ấy đang nói cái gì vậy? Cô ấy có biết mình đang nói gì không? Hoặc giả như Hiểu Linh biết, nhưng đơn giản cô ấy chỉ muốn cứu lấy hắn.
Mặc Nghiên trầm mặc, cúi đầu quay đi:
Anh...!không muốn.
Hiểu Linh ngây ngẩn người nhìn Mặc Nghiên đang trốn tránh, nhẹ hỏi:
Tại sao?.