"Ông nội, con biết rồi. Con đã ở sân bay rồi. Ông yên tâm con sẽ không chạy trốn!" Hàn Mai Mai bất đắc dĩ nói vào điện thoại với ông nội.
"Được được, con nhất định phải bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ. Phải chụp ảnh lại! Kia... Được rồi. Con biết rồi..."
Hàn Mai Mai vừa để xe dừng ở sân bay liền nhận được điện thoại của Hàn gia gia.
Đó là chuyện của hai ngày trước..
"Ông nội, ông nói sẽ không phải là nhị công tử Thịnh Thiên bách hóa, Lục Giai Duệ chứ."
Hàn gia gia nói, "Trước kia không phải con thích nhất là chạy theo nó sao? Cả ngày đều là anh Duệ ngắn, anh Giai Duệ dài."
Hàn Mai Mai trong lòng nhịn không được châm chọc, Lục Giai Duệ này cũng là một trong những nam chủ của nữ chủ, thời điểm Hàn Mai Mai đọc tiểu thuyết thích nhất là kiểu người này, tác phong nhanh nhẹn, thái độ, đối với người nào cũng đều là cực kỳ lễ phép, cực kỳ tri kỷ. Loại đàn ông này nếu là xuất hiện trong phim thần tượng sẽ vĩnh viễn làm người thương tiếc; xuất hiện ở trong cuộc sống hiện thực, tuyệt đối sẽ là người đàn ông tốt, là đối tượng cho con gái thầm thương trộm nhớ.
Bây giờ một người tốt như vậy lại si tình tuyệt đối với nữ chủ!
Hàn Mai mai có chút hồ nghi nhìn Hàn gia gia, ông sẽ không phải muốn tác hợp cô với Lục Giai Duệ chứ?
"Ông ăn xong rồi." Hàn gia gia không được tự nhiên ho khan một tiếng, sau đó quyết đoán đứng lên, nhanh chóng rời đi, để một mình Hàn Mai Mai ở lại...
Hàn Mai Mai sau lưng ông gọi, "Ông nội! Con không đi!"
Hàn gia gia dừng lại,di e nd a nl eq uyd on.c om bỏ lại một câu "Con không đi cũng phải đi!" Sau đó rất nhanh liền rời đi.
Cứ như vậy Hàn gia gia giao nhiệm vụ này cho cô, đồng thời còn không quên liện tục gọi điện đến nhắc nhở cô...
Lục Giai Duệ từ lúc đứng ở cửa sân bay, nhìn một vòng cũng không nhìn thấy người nào tới đón. Anh ta không tự chủ được đưa mắt nhìn cô gái ở bên cạnh. Cô gái đó đang dựa vào chiếc Maserati màu đỏ nghịch điện thoại.
Anh ta lại thấy có hứng thứ đánh giá cô, tóc buộc đuôi ngựa, mặc áo T - shirt rộng thùng thình nghiêng vai, và quần jean, chân đi một đôi hài vải, một tay bỏ vào túi quần, một tay nghịch điện thoại, tùy ý tựa vào xe. Nhìn lại mặt cô, mặt mộc không trang điểm, nhưng vẫn khiến người ta kinh diễm. Ăn mặc đơn giản, nhưng ngược lại làm cho người ta cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Anh có vẻ đăm chiêu lấy điện thoại ra xem tin nhắn hôm qua gửi cho anh ta, thế nào mà cô gái trên ảnh và cô gái trước mặt này lại giống nhau như đúc.
Lục Giai Duệ có chút khó hiểu, cô và người trong hình, từ cách ăn mặc và khí chất đều bất đồng. Cô gái trên ảnh nhìn thế nào cũng thấy kiêu căng ngạo mạn.
Cũng khó trách ngay từ đầu anh ta lại không nhận ra.
Lục Giai Duệ mỉm cười, từ từ đi qua.
"Mai Mai."
Hàn Mai Mai nghe thấy giọng quen thuộc này...
Cô từ từ dời tầm mắt lên, chấn kinh nói, "Hàn tiện tiện (ý là Hàn đê tiện). Sao anh cũng ở trong này!"
Người đàn ông đối diện nghi hoặc nhíu mày, phản ứng của cô thật đúng là nằm ngoài dự kiến của anh ta, nhưng anh ta vẫn nói, "Mai Mai, anh là anh Giai Duệ, em quên anh rồi sao? Trước đây chúng ta hay chơi đùa cùng nhau mà."
Khuôn mặt này, hai mươi mấy năm qua gần như ngày nào cũng xuất hiện trong tầm mắt của cô. Anh ta lừa gạt tâm của không biết bao nhiêu cô gái, mà cô lại là người bị hại nghiêm trọng nhất, khi còn ở nhà trẻ, anh ta lừa gạt tiền tiêu vặt của cô, lên tiểu học thì bắt cô cầm cặp sách cho anh ta, lên trung học bắt cô làm bài tập hộ anh ta, đến cấp ba thì để cô đi hẹn mấy nữ sinh cho anh ta,…
Người này chính là anh trai Hàn Kiện Kiện của cô.
Hàn Mai Mai nhìn đối phương cười ôn nhu như vậy, trong lòng cũng cực kỳ kinh ngạc, biểu tình này tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên mặt Hàn tiện tiện kia.
Cô nhịn không được vươn tay nhéo mặt đối phương, nhưng đối phương cư nhiên không có nhảy dựng lên đánh cô, mà là lộ ra biểu tình giật mình.
Đây, đây, đây không khoa học!
"Anh thật sự là Lục Giai Duệ?" Hàn Mai Mai trên dưới đánh giá người đàn ông giống ‘Hàn tiện tiện’ trước mặt này, chỉ thấy anh ta mặc áo sơ mi màu lam ngắn tay, mặc quần vài kaki cộc, chân đi một đôi giày, tay kéo vali. Ăn mặc đơn giản như vậy nhưng cũng không ngăn được khí chất cao quý của anh ta.
Khí chất này tuyệt đối không phải của anh trai cà lơ phất phơ của cô có thể giả vờ.
Hàn Mai Mai hoang mang, là ai muốn chỉnh cô. Sao cô có thể thích một người có diện mạo giống hệt anh trai cô chứ, làm sao cô có thể chịu nổi. Nhưng trong lòng lại có chút phức tạp, ngay từ đầu cô cực kỳ kinh hỉ vì ở nơi quỷ quái này lại có thể gặp Hàn tiện tiện, nhưng không nghĩ tới là vui mừng vô ích một hồi. Kỳ thật cô rất nhớ Hàn tiện tiện, còn có ba mẹ...
Lục Giai Duệ nhìn biểu tình biến hóa không ngừng của cô gái trước mặt, từ kinh ngạc đến không thể tin nổi đến bán tín bán nghi sau cùng là cô đơn.
Anh ta muốn biết cô đang suy nghĩ gì trong đầu, nhưng rất nhanh anh ta đã kềm chế ý nghĩ đó của mình,di e nd a nl eq uyd on.c om ấm giọng nói, "Trước đây, khi chúng ta vẫn còn chơi với nhau đó là năm trước, cho nên em không nhớ ra anh cũng phải."
Nụ cười tẩm gió xuân của anh, khóe mắt tràn đầy ý cười, không người nào có thể kháng cự lại được.
Hàn Mai Mai chỉ muốn nói anh trai, mặc kệ anh cười có bao nhiêu sáng lạn, nhưng bây giờ, đối với em mà nói, nó không có một tý sát thương nào ...
"Anh Giai Duệ, cho em mượn dùng một chút." Hàn Mai Mai kiễng chân lên, để mặt lại gần Lục Giai Duệ, chủ môi, một tay tạo tư thế yeah, tay kia cầm điện thoại, rất nhanh chụp lại hình ảnh này.
"Rốt cục có thể báo cáo kết quả công tác rồi." Cô cúi đầu nhìn ảnh chụp sau đó lầu bầu, sau đó gửi ảnh đi.
Lục Giai Duệ nhìn hành động của cô, có chút dở khóc dở cười.
"Hàn Mai Mai "
Hàn Mai Mai nghe thấy có người gọi cô cũng rất tự nhiên quay đầu, Lục Giai Duệ cũng đi qua.
Bọn họ thấy Hứa Tu Kiệt mặc áo sơ mi xuất hiện trước mặt bọn họ.
Đương nhiên bên cạnh anh ta còn có một mỹ nữ. Hàn Mai Mai cũng chú ý mỹ nữ này, dáng người cao gầy, diện mạo xuất sắc, mà còn là con lai. Vị mỹ nữ kia cũng mang theo địch ý nhìn cô.
Hàn Mai Mai chỉ muốn nói, mỹ nữ, tôi chỉ là vật hi sinh, cô thật sự đừng hiểu lầm!
"Tôi còn tưởng rằng là ai? Thì ra là anh Giai Duệ." Hứa Tu Kiệt không có ý tốt cười nói.
"Tu Kiệt, đã lâu không gặp." Lục Giai Duệ rất có giáo dục vươn tay chào hỏi.
Ánh mắt Hứa Tu Kiệt ái muội nhìn hai người...