Hôm nay, Tô Quỳ theo thường lệ vừa đi từ trong viện của lão phu nhân ra thì gặp được một nam tử ước chừng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi.
Hắn chăm chú, mắt nhìn thẳng nhanh chóng đi về phía trước. Trực tiếp lơ Tô Quỳ đang tiến về phía mình.
Tô Quỳ âm thầm cười khổ, nam tử trong phủ tầm tuổi này chỉ có mỗi mình Phùng Tranh - đại ca của cô. Không biết Phùng Yên Nhiên sống thế nào mà lại bị chính anh trai ruột của mình ghét bỏ.
Tuy vẻ mặt Phùng Tranh tỏ ra không để ý nhưng thật ra ánh mắt đã lặng lữ bay tới trên người muội muội mình bao nhiêu lần. Tuy hắn phiền chán tính cách âm dương quái khí của cô nhưng nói thế nào cũng là cùng một mẹ sinh ra, sao có thể không đau lòng được.
Chỉ là nếu hắn mở miệng hỏi thăm, không chừng lại sẽ bị cô châm chọc mỉa mai. Đang định vòng qua cô đi thỉnh an lão phu nhân thỉnh an, lại thấy cô bẹp miệng cười khổ, đôi mắt giống như muốn khóc.
Đột nhiên bước chân khựng lại, bàn chân giống như nặng nghìn cân làm hắn không thể bước tiếp.
Hắn bđắc dĩ thở dài, “Lại có chuyện gì vậy?"
Ánh mắt Tô Quỳ sáng lên, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp càng thêm tội nghiệp, giọng nói mang theo nức nở sợ sệt hỏi: “Ca ca…… Có phải ca ca ghét Nhiên Nhi lắm đúng không?"
Phùng Tranh chấn động, đã bao lâu Nhiên Nhi không gọi hắn là ca ca rồi?
“Muội……” Hắn vốn muốn an ủi nhưng đột nhiên lại nhớ tới những trò đùa dai trước kia của Phùng Yên Nhiên cùng với hành động cười nhạo của cô. Lời nói nghẹn lại trong cổ họng không cách nào thốt lên được.
Vì thế hắn quyết định im lặng lạnh mặt tiếp tục đi về phía Phúc Trăn viện.
Sắp đi ngang qua lại bị một bàn tay nhỏ nắm lấy vạt áo.
“Buông ra!”
“Ta không!” Vẻ mặt Tô Quỳ quật cường, “Hôm nay nếu ca ca không nói thật, ta tuyệt đối không buông tay!”
Nha hoàn cùng bà tử đứng bên cạnh đồng thời kêu rên trong lofnng, đại tiểu thư và đại thiếu gia lại giằng co!
Phùng Tranh phiền chán khi Phùng Yên Nhiên cứ vô cớ gây rối như vậy. Hắn xé vạt áo lạnh nhạt nói, “Đúng vậy! Ta chán ghét ngươi!”
Sau đó hắn không quay đầu lại rời đi, chỉ còn lại Tô Quỳ ngơ ngác nắm chặt mảnh vải bị xé xuống.
Sau một lúc lâu cô đột nhiên quay đầu hét lên với Phùng Tranh, “Đúng đúng đuang, ta chán ghét, ta làm người chán ghét, mẹ không còn nữa! Cha ghét bỏ ta! Bây giờ ngay cả ca ca cũng chán ghét ta! Ta còn sống làm gì nữa! Dứt khoát chết cho xong hết mọi chuyện!”
Cách Phúc Trăn viện không xa có một cái hồ sen, bây giờ đang ở đầu mùa hè, hoa sen trong hồ yểu điệu lượn lờ nở rộ.
Tô Quỳ đã sớm nhìn thấy cái ao này. Vừa nói xong cũng không cần người đẩy mà tự mình dùng tay đẩy xe tới gần.
Nha hoàn bà tử đồng thời hoảng hốt.
Cốc ma ma sợ tới mức khuôn mặt trở nên trắng bệch. Vừa lấy lại tinh thần lập tức ngăn cản, vẻ mặt như sắp khóc, “Đại tiểu thư! Đại tiểu thư của ta, ngài làm gì vậy, đừng nghĩ không thông suốt, đại thiếu gia chỉ tức giận nên mới nói như vậy thôi, ngài……"
Tô Quỳ cắt ngang lời nói của bà, cô khóc thở hổn hển, nước mắt rơi xuống như sợi trân châu đứt dây, “Cốc ma ma, ngươi đừng cản ta, thật ra ta đều biết hết, đại tiểu thư phủ Thái sư là một phế nhân đi đứng cũng không tốt. Bên ngoài không biết có bao nhiêu người đang chê cười cha và ca ca, ta dứt khoát chết đi, đỡ phải làm hỏng thanh danh phủ Thái sư!”
Tô Quỳ nỗ lực đẩy bánh xe về phía hồ hoa sen, Cốc ma ma liều mạng kéo về phía sau, tất cả những người khác đều choáng váng, phải làm gì đây?
“Để ta chết đi, Cốc ma ma, ngươi buông tay ra!”
Xe lăn đã tới cạnh ao, Tô Quỳ giả vờ định nhảy xuống, Cốc ma ma ôm chặt cô, tiếng khốc thê lương như khi heo bị cắt tiết, “Đại thiếu gia! Ngài tới đây nhanh lên, đại tiểu thư muốn tự sát!”