Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & Beta: Su Bà Bà
Ngay cả trong phòng cũng rải đầy hoa anh đào, tuy không biết sao nhà hàng này lại có thể tìm được hoa anh đào mới mẻ trong mùa hè nóng bức nhưng không thể không nói, khắp nơi trong nhà hàng này đều đang biểu lộ ra hai chữ. “Quá giàu!”
Mặc kệ là về phương diện nào, ở trong mắt Chu Mẫn đều là sấp tiền nhân dân tệ trắng bong a!
Khi cửa phòng lại lần nữa mở ra thì có liên tiếp nhân viên bê đồ ăn lên nối liền không dứt. Ánh mắt Nguyễn Như sớm đã dính trên mấy món ăn ngon miệng được trang trí tinh xảo và quên mất đối diện mình là một người sống còn đang thở….
“Nhìn hình đồ ăn đã biết là rất tinh xảo nhưng khi tận mắt thấy, tớ mới biết được, đầu bếp ở đây có kỹ thuật xắt rau và tay nghề điêu khắc quá cao siêu. Nhà hàng này đang biến món ăn thành nghệ thuật a! Quá trâu bò…” Hai mắt hạt châu của Nguyễn Như đều sắp rớt xuống bàn. Chu Mẫn nhịn không được cười khẽ. Chỉ thấy Nguyễn Như đã tự động tự cầm lấy chiếc đũa rồi bắt đầu ăn.
“Hai vị tiểu thư, món ăn cuối cùng chính là một dĩa tempura thịt nguội thập cẩm đã được bưng lên. Còn về phần đồ ngọt thì phút sau, nhân viên sẽ lại bưng lên cho hai vị!” Người phục vụ lễ phép nói.
Thấy Nguyễn Như nhét dồ ăn đến mức quai hàm phình phình, Chu Mẫn cũng không dám nói lời nào, cô chỉ biết ngẩng đầu lên rồi gật gật đầu với người phục vụ.
Chu Mẫn vốn định thu hồi tầm mắt sau khi nhân viên phục vụ lui ra ngoài nhưng khi cửa chuẩn bị đóng thì khóe mắt cô nhìn thấy phòng đối diện bị một nhân viên phục vụ khác chậm rãi mở ra.
Cách trang trí ở lầu hai là một con đường chưa đủ một thước. Con đường chỉ có thể đủ để hai người đi qua hành lang làm bằng gỗ, hai bên trái phải đều là phòng ăn. Lúc cô xuyên thấu qua cửa phòng đang từ từ khép lại kia thì thấy cửa phòng đối diện chậm rãi mở ra, trong đó có một đám người ngồi xếp ngay ngắn. Cô thấy tư thế ngồi lười biếng của người đàn ông ở vị trí đầu có chút quen mắt!
Chu Mẫn nhịn không được nhíu mày nghiêng đầu, tranh thủ lúc cửa phòng bên kia sắp đóng lại nhìn nhiều thêm vài lần nhưng bởi vì người đàn ông ôm ngực ngồi dựa vào trên tường, ẩn ở chỗ tối ánh đèn, hơn nữa, người ngồi trong phòng quá nhiều, nhân viên phục vụ tiến vào lại thường thường chặn một ít thân ảnh khiến Chu Mẫn vẫn luôn nhìn không rõ lắm. Cho dù là vậy thì tư thế tùy ý lười biếng kia cộng thêm khí thế toàn thân ưu nhã nên khi người đàn ông chỉ làm một động tác đơn giản lại khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Dáng người này vừa thấy là có thể phát hiện ra khí thế bất phàm. Theo lý thuyết, dựa trên tính cách con mọt sách và trạch nữ không hay ra ngoài của Giang Mẫn thì hẳn là cô sẽ không quen biết người nào như vậy nhưng cô lại cứ cảm thấy có chút quen thuộc. Có đôi khi a ~ lòng hiếu kỳ quá nặng thì thật sự sẽ giảm thọ….
Chu Mẫn vươn nửa người ra bên ngoài cửa, nghiêng đầu sang trái phải muốn từ trong khe hở của người phục vụ ra ra vào vào để có thể nhìn rõ ràng người này rốt cuộc là ai?
Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên xong liền lập tức nối đuôi nhau ra ngoài. Khi người cuối cùng rời khỏi thì cũng là lúc cửa chậm rãi đóng lại, mà chính là lúc này, Chu Mẫn tập trung hai mắt nhìn về phía người đàn ông kia. Có lẽ là vì biết có người nhìn mình nên người đàn ông đẹp đẽ kia lập tức ngẩng đầu lên, thân thể nửa ngồi đứng thẳng chậm rãi thoát khỏi chỗ tối trong ánh đèn để lộ ra một khuôn mặt anh tuấn như đao tước rìu khắc.
Tóc mái thưa thớt tán loạn che phần trán không có một tia lôi thôi mà tăng thêm vài phần tùy tính, không đeo kính, ngẫu nhiên, khí thế có chút cao không thể với tới trên thân người đàn ông chuyển hóa thành ôn tồn lễ độ, môi mỏng mím chặt, phần cằm giống như được gọt dũa. Người đàn ông này là một soái ca có khí chất thanh tuấn lại ôn hòa ưu nhã, bộ dáng lại hào hoa phong nhã.
Có khí thế của một vài người không cần dùng một loại ngôn ngữ gì để phụ trợ nhưng cũng đủ để thắng hết tất cả những người khác! Khi nhìn người đàn ông ở trong tối, Chu Mẫn vốn liền cảm thấy có chút quen mắt. Lúc này, dưới ánh đèn sáng ngời phụ trợ, bóng dáng của người đàn ông kia càng thêm làm Chu Mẫn nghi hoặc. Ánh mắt cô càng không tự chủ được mà bị người đàn ông trẻ tuổi trẻ kia hấp dẫn, bởi vì quá quen thuộc! Thật sự là đã gặp qua ở đâu đó…
Ánh mắt của người đàn ông cũng thẳng tắp dừng ở trên người Chu Mẫn. Người đàn ông có hơi kinh ngạc nhưng ánh mắt lại nhanh chóng trở nên sâu không lường được, khóe miệng cong lên một nụ cười mĩm hoàn mỹ lễ phép lại khiến Chu Mẫn đột nhiên biến sắc mặt, bàn tay chống ở trên tường ngay lập tức mềm nhũn. Cô khép mạnh cửa phòng lại, nằm ụp xuống trên sàn nhà, cái trán đã treo đầy hắc tuyến! Đột nhiên, cô có loại cảm giác buồn bực dở khóc dở cười.
Chiếc đũa cũng rơi xuống theo động tác của Chu Mẫn. Tiếng vang thanh thúy làm Nguyễn Như đắm chìm ở trong mỹ thực phục hồi tinh thần lại. Thấy Chu Mẫn nằm rạp trên mặt đất, Nguyễn Như hỏi. “Tiểu Mẫn, cậu làm gì vậy? Trên mặt đất có thứ gì khiến cậu có hứng thú nghiên cứu như vậy?!”
Nguyễn Như chống đôi tay ở trên bàn, vói nửa người qua nhìn Chu Mẫn vẫn luôn nằm rạp trên mặt đất giả chết nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy Chu Mẫn có chút phản ứng nào.
Nguyễn Như buồn bực, liên tiếp kêu cô vài tiếng nhưng cô vẫn như cũ không có phản ứng gì. Nguyễn Như có chút lo lắng, đứng dậy đi đến bên người Chu Mẫn, duỗi tay nâng cô lên, “Tiểu Mẫn, cậu sao thế? Không thoải mái hả?”
Mới vừa nói xong lời này, Nguyễn Như cúi đầu liền thấy Chu Mẫn có biểu cảm hận không thể chọc mù hai mắt của mình, hơn nữa, còn thấy cô có bộ dáng mong thời gian dừng lại ngay lập tức. Thấy vậy, Nguyễn Như liền càng không hiểu ra sao.
Trong khi Nguyễn Như mê mang bởi vì biểu tình không thể hiểu được của Chu Mẫn thì người đàn ông ở phòng đối diện lại bởi vì biểu tình cuối cùng xấu hổ muốn chết của Chu Mẫn chọc cười!
Tâm tình vốn không kiên nhẫn và bực bội bởi vì phát hiện bị người nhìn chằm chằm ngay khi nhìn thấy người mình ngày nhớ đêm mong suốt một tuần đột nhiên xuất hiện, khóe miệng người đàn ông lộ ra ý cười nghiền ngẫm.
Căn phòng vốn bởi vì báo cáo bị phủ quyết, bầu không khí Đại Boss áp suất thấp dọa tất cả nhân viên công chức quản lý tầng cao cấp sợ tới mức không dám thở mạnh ngay lập tức bị phá vỡ bởi một nụ cười của ‘Đại biến thái’.
Tuy rằng tất cả mọi người không biết vì sao tâm tình luôn âm tình bất định của Đại Boss đột nhiên chuyển tốt nhưng nếu mỗi ngày có thể nhìn thấy một kỳ tích như vậy, bọn họ tình nguyện mất vài năm tuổi thọ!
Người đàn ông duỗi tay ngăn trở động tác sắp đóng lại cửa phòng của nhân viên phục vụ, hai mắt nhìn chằm chằm vào phòng đối diện, tâm tình càng thêm tốt vài phần. Nhớ tới biểu tình cuối cùng của Chu Mẫn, người đàn ông đứng lên rồi cất bước đi ra ngoài.
“Hội nghị hôm nay chỉ họp đến đây thôi! Mọi người quay về làm việc đi! Tôi hy vọng mấy chuyện như thế này đừng lặp lại lần nữa! Hẳn là ai cũng biết, tôi không bao giờ cần phế vật mà?!” Rõ ràng là giọng điệu ưu nhã trong sáng nhưng lại làm người ta cảm thấy giống như thân ở bên trong băng tuyết âm hàn, không rét mà run!
“Dạ vâng thưa Tiến sĩ!” Mọi người đồng thời đứng dậy. Rõ ràng là rắn độc tàn nhẫn trên thương trường trung nhưng lại thích mọi người kêu mình là Tiến sĩ, rõ ràng là nắm giữ toàn bộ mạch máu kinh tế ở Âu Mĩ và bao gồm cả nơi này nhưng lại không thích người ta kêu là Boss!
Sở thích kỳ quái khiến mọi người khó hiểu nhưng bọn họ cũng không dám mở miệng hỏi. Bởi vì rõ ràng thoạt nhìn chỉ là tuổi tác sinh viên nhưng chỉ có bọn họ biết, thủ đoạn của người thiếu niên trước mắt này có bao nhiêu sắc bén tàn nhẫn và biến thái cực đoan!
Người đàn ông gật gật đầu, thực vừa lòng vì đám người này nghe lời. “Cơm nước xong liền rời đi đi!” Được đến đáp án mình muốn và dặn dò xong xuôi hết, người đàn ông mới rời khỏi và cũng tự mình đóng lại cửa phòng.