“Khụ!” Triệu Dự hắng giọng, tay khoanh sau lưng bước tới trước mặt ta, đứng yên một lúc lâu rồi mới mở miệng: “Có phải ngươi thích ta?”
Hả?
Ta kinh ngạc, nhưng nhanh chóng hiểu ra.
Hành động như vậy, bị hiểu lầm thành thích hắn cũng là điều dễ hiểu.
“Ta...” Giờ phải giải thích sao đây?
Triệu Dự giơ tay lên, trầm giọng nói: “Không cần nhiều lời, giữa chúng ta là không thể nào.”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt, không cần phải giải thích nữa.
Triệu Dự không giữ ta lại lâu, sau khi tuyên bố câu “Chúng ta không thể” thì phất tay ra hiệu cho ta rời đi.
Lúc rời đi, ta ngoái lại nhìn, thấy các quan viên lần lượt vào báo cáo công việc, Triệu Dự bận rộn với đống việc trước mắt.
Chuyện này coi như đã qua?
Ta cảm thấy mình thật may mắn.
Chỉ là, đến tối hôm đó, một tên lính đến thông báo với ta.
Ta không cần phải ở trong ngục tù tối tăm này nữa.
Sau khi bọn quân địch chiếm đóng thị trấn ở biên giới này, huyện nha cũng đã trở thành sở chỉ huy của quân địch, hậu viện cũng có vài tướng lĩnh cao cấp của quân địch cư trú.
Ta được đưa vào một phòng khách ở hậu viện nha môn.
Nhìn bề ngoài, đây có vẻ là phòng riêng của tiểu thư nhà huyện lệnh, đầy đủ các vật dụng cần thiết cho cô nương.
Ta cảm thấy rất khó hiểu, tại sao chỉ trong một đêm mà đãi ngộ của ta lại thay đổi tốt đến vậy?
Ta không nghĩ rằng Nhiếp Chính Vương có ý gì đặc biệt với mình vì hắn đã nói rõ ràng rằng giữa ta và hắn không thể có gì rồi mà.
Nếu đã như vậy, là vì sao...
Ta vốn là người đơn giản, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, dù sao ở đây vẫn hơn. Mấy ngày ở phòng giam ta không ngày nào được ngon giấc, giờ đã có dịp bù lại.
Ta vào phòng và ngủ một mạch đến chiều hôm sau, bị cái bụng đói kêu "ục ục" đánh thức.
Không ai vào gọi ta dậy dùng bữa, ta đành tự ra ngoài tìm cái gì đó để ăn.
Tìm đồ ăn không thấy, nhưng lại phát hiện hậu viện chẳng có một ai.
Đúng vậy! Không sai! Thậm chí không có người nào canh gác.
Thế chẳng phải ta có thể bỏ trốn sao!
Nhưng khi ta còn đang lén lút tìm lối ra, thì bị một tên tướng lĩnh to béo bắt gặp.
Tên béo nồng nặc mùi rượu, nói năng lè nhè, nhưng lại rất nhanh nhẹn, lập tức chộp lấy gáy ta.
Ta thầm rủa một tiếng xui xẻo.
Tên béo nhìn ta một lúc lâu, sau đó đột nhiên nhấc bổng ta lên: “Là, là một mỹ nhân, đưa, đưa đến cho Nhiếp Chính Vương!”
Ta: “...” Ngươi nịnh hót thủ lĩnh thì cũng đừng lấy ta làm quà chứ!
Tên béo cao ít nhất phải 1m9, thực sự nhấc bổng ta lên, ta la hét giãy giụa cũng vô ích.
Khi thả ta xuống thì còn quá đáng hơn, hắn mạnh bạo ném ta vào một thứ gì đó.
May thay, sau một trận trời đất quay cuồng, ta ngã ra va vào một bức tường mềm mại... không đúng, không phải tường.
Ngước mắt lên, ta chạm ngay vào đôi mắt đen của Triệu Dự.
Tên béo loạng choạng cúi chào một cái, cười hề hề nói: “Vương, Vương gia, chúng ta ai cũng có cô nương phục vụ, ngài một mình thật cô đơn, mạt tướng tìm cho ngài một tuyệt, tuyệt sắc mỹ nhân...”
Lúc này ta mới nhận ra, trong phòng này toàn là những tướng lĩnh của quân địch đang tiệc tùng vui vẻ.
Những người khác ai cũng tay tay ôm ấp mỹ nhân, chỉ có Triệu Dự cô độc một mình ngồi ở vị trí trên cùng.
Ta nằm trong lòng Triệu Dự, mắt to trừng mắt nhỏ, cả hai dường như đều chưa kịp phản ứng.
Tên béo bên cạnh cười mờ ám, đến gần cúi chào Triệu Dự.
“Ngài từ từ thưởng thức, mạt tướng cáo lui.”