Anh ơi, em mong ước.
Tương lai chúng ta sẽ như tấm thủy tinh phản chiếu, đáp lại tình yêu bằng vầng hào quang rực rỡ.
Nguyện ước cuối cùng của người con gái....
Chính là nụ cười nhọ nhẹ, thế thôi anh...
_________....____..._____..____._____
“Ố ồ'
“- Kinya tặc lưỡi....-” Đàn em của cô sao Jasmenya? Hay của Evil_Kick nhỉ..... hay là Diệt? Hay là đen?”
Nhìn mọi người xoay đầu ngơ ngác, Kinya càng cười to...
Cứ như, đây là ngày hạnh phúc nhất trần.
“Các người, thua rồi!!!”
“Nhảm nhí!”- Jasmneya nâng giọng-” Xunini, gọi đám đàn em vào....”
“Đồng ý!”
Nhấc chân bước đi như kẻ thắng cuộc, Kinya hướng ánh mắt mỉa mai vào cô nàng và kìa gã- kẻ luôn lặng im ấy, đang mỉm cười tựa như sương mù đêm đen...
Lạnh, âm trầm và lắm ý niệm.
“Mày đang lên giọng sao, Vietkye???”- cô ả nhướn mi-” Tin tao đi, mày sẽ chết thật hoàn hảo! Một cái chết mà chẳng ai trên đời có thể mường tượng ra.... mày nghĩ sao về việc tứ chi phanh thây? Tao có vài con bạch tuộc đang thèm thịt đấy!”
“Ôi! Nghe sợ chết mất!”- tôi xua tay-” Cô đang nói đến mình đấy à???”
“Cứ nói đi khi mày.....”
“JASMENYA, LAYLYE... CHẠY MAU!”
Giọng nói của Xuini, cứ thế vang lên.
Trò chơi, bắt đầu.
Gã xô tôi vào một góc và tôi nhận ra mình đang đứng ngoài một cái lồng chụp bằng sắt mà phía trong kia, chính là Jasmenya, Laylye, Phong, Thiên, Minh cùng bang chủ bang 'Diệt', kẻ giấu mặt bang 'Đen'.
Gã cùng Kinya xô ba chúng tôi ra phía ngoài khi tấm lồng chụp bằng sắt kia rơi xuống, tạo nên cái âm vang thâm thúy chói tai.
Nhàn nhạt móc cây súng màu đen được giắt kĩ bên hông ra, mỉm cười.
“Chịu thua đi! Các người đã bị bắt!”
“Mẹ khiếp! Mày.... mày....”
Gã làm lơ, nháy mắt với Kinya và cậu chàng hô hào vài câu bằng một thứ ngôn ngữ mà tôi chẳng biết tên, tức thì, từng họng súng được chĩa thẳng ra sau những tiếng lên cò đều đến giòn giã.
“ Giơ tay lên! Kể từ giờ phút này, các người đã bị bắt!”
Lạnh lẽo và cứng ngắc.
Giọng gã vang lên như tiếng chuông giáng sinh, chẳng đem lại gì ngoài sự thức tỉnh, rằng con người thật luôn trốn kĩ kia đã lộ diện.
Một con người với tâm sâu, mưu trí kĩ càng và trái tim sắt đá.
Một con người, như được tạo ra chỉ từ kỉ luật.
“Buồn cười.... mày nghĩ mày là ai????”- Jasmenya xả súng và gã điêu luyện đến nhẹ nhàng né tránh.
“Nhắc lại, giơ tay lên!”- chấp hai tay phía sau đầy nghiêm cẩn như một kẻ cầm đầu uy quyền, gã nhàn nhạt lên tiếng.
“Mày.... cuối cùng mày là ai??”- Người đàn ông nom chừng phúc hậu mà nội tâm ngoan độc kia lên tiếng, rất hay rằng có câu nói khẩu phật tâm xà, ông ta là một ví dụ quá mức điển hình.
“Luis.....”
“Vâng!”- Kinya cúi đầu, môi khẽ mỉm đắc thắng, giơ ra một thứ gì đó mà từ góc độ của tôi chỉ là một tấm da màu đen thẫm.
“Nguyễn Tuyết Băng- Jasmenya; Mai Anh Thư- Laylye; Nguyễn Minh Lãnh Phong; Trần Anh Minh, Lê Vũ Thiên; Hoàng Minh Phúc... cùng bang chủ bang 'Đen'.. chúng tôi đến từ tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế INTERPOL, quyết định dùng lệnh bắt khẩn cấp các người với các tội danh: buôn bán hàng cấm, kinh doang trái phép, buôn lậu, rửa tiền, cố ý giết người, tổ chức đánh nhau phi pháp, lừa đảo qua mạng internet, có ý đồ ăn cắp thông tin chính phủ, che giấu tội phạm giết người, trộm cắp, bóc lột người lao động, bắt cóc, buôn nô lệ, giả mạo các chứng từ pháp lý, ngụy tạo bằng chứng, lợi dụng công ích xã hội, tham gia vào việc tổ chức đánh bạc phi pháp với quy mô lớn,.... với các xáo buộc và bằng chứng sẵn có, hy vọng các người ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng để được hưởng sự khoan hồng từ pháp luật!”
Một mảng, im lặng.
“Tick~~”
Tiếng ấn nhẹ vang lên, kéo theo một tiếng nổ ầm trời.
“Có kẻ trốn thoát!”
“Mau bắt lại!”
Tiếng bước chân đều vang lên nơi khói bụi mịt mù, đôi dụi dụi rồi cố mở đôi mắt kèm nhèm đỏ rực, cơ thể bị xô loạn, tiếng súng vang lên trong không gian mà ta chẳng nhận ra ai là bạn ai là thù.
Im lặng, im lặng lắng nghe mùi thuốc súng hòa vang cùng âm thanh chết chóc, thứ điểm xuyến duy nhất cho không gian nâu đặc kia là màu đỏ tươi của máu ngọc, giọt máu cuộc đời.
Rồi, lại im lặng....
Vấp ngã, loạng choạng và lạc lối, tôi đang mò mẫm trong không gian vô định, màu nâu của bụi mờ nay trở nên đen sẫm, cả cơ thể lửng lơ lạc lõng, các giác quan đình trệ.
Gã đâu?
Tại sao, lại quá dỗi im lặng?
“Anh....”
Tôi hỏi.
Anh đâu rồi???
Tiếng súng đã tắt, bụi tan để lại màn đen sâu hoắm.
Tôi nhìn tất cả, cảm giác như bị chôn vùi vào đáy đại dương hay nhuộm mình vào đại lục im ắng.
“Anh....”
“Anh ơi....”
Anh ở đâu???
Ấm áp, luồn khí ấm đến bên màn sương đêm lạnh lẽo quạnh quẽo ấy.
“Anh ở đây...”
Mùi hương của anh, sự ấm áp của anh ở đây....
Mãi mãi, chẳng lìa xa....
P/s: lâu quá k ra chương, xin lỗi mọi người, dạo này mình hơi bận tí việc!!
Mặt khác, bạn @QuincyVy bạn là thiên tài ;”
Truyện còn hai chap thôi, nhưng chưa bung lụa hết bí mật đâu, mọi người cứ từ từ nhé.
Xin lỗi vì sự chậm trễ và tệ hại ở chương này...
Cảm ơn mọi người đã xem. Tối ấm nhé!!!