" Mình làm thử quả ngoại truyện cho đỡ bí văn.
Aikaba Hikori "
Mặc Lãnh Phong ngồi trước lò sưởi hồng, ánh sáng bập bùng lúc ẩn lúc hiện nhảy nhót trên sườn mặt nghiêm nghị của hắn. Khẽ rít từng điếu thuốc mỏng hắn lại nghĩ về những điều xa xăm khiến cho vẻ đẹp lạnh lẽo kia lại càng giá lạnh hơn nữa.
" Ông già, anh lại nghĩ gì vậy? "
Mặc Lãnh Phong cúi đầu, quan sát cô gái đang cuộn tròn trên đầu gối mình. Dương Hạ Tuyết đang mặc áo ngủ của hắn, mái tóc hai màu buông thả phủ kín cả bàn chân hắn. Trông cô nửa thực nửa hư như một vật thể không thuộc về thế giới này vậy.
" Tỉnh rồi sao? " Hắn hỏi
Hạ Tuyết dụi mắt:
" Được một lúc thôi, giờ nói cho tôi anh đang nghĩ chuyện gì mà đăm chiêu vậy? "
" Không nói " Hắn đáp thẳng thắn.
" Hứ, không thì thôi, tôi không thèm " Hạ Tuyết làm bộ dỗi dỗi rồi lại nhắm tịt mắt, một chút cũng không chú ý tới hắn nữa. Mặc Lãnh Phong kệ cô giận dỗi, tay chỉ chăm chú vào nghịch mái tóc của cô. Mái tóc quăn dài nhưng lại vô cùng mượt mà, xuyên qua tay hắn như những làn lụa mỏng. Mặc Lãnh Phong cảm thấy Dương Hạ Tuyết không quá xinh đẹp là sự thật, nhưng từng đường nét trên cơ thể cô lại hoàn hảo một cách khác. Nhất là mái tóc bạc màu này, rất tự nhiên không phải là giả. Nghĩ đến đây hắn vội nói:
" Mái tóc này, thật lạ! "
Hạ Tuyết mở mắt, mờ mịt nhìn y:
" Ý anh là màu tóc của tôi sao? Do ba tôi cả đấy, ông đẹp lắm nên tôi mới được thừa hưởng vẻ đẹp của ông đó! "
Hạ Tuyết đắc ý kể với hắn, Mặc Lãnh Phong vẫn không xúc cảm vuốt mái tóc óng ánh bạc của cô. Những sợi tóc mỏng nhẹ như ánh trăng, không qua nhuộm màu mà hoàn toàn tự nhiên đến kì lạ. Nguyên do có lẽ chúng là những sợi vàng nhưng do cấu trúc gen đặc biệt nên mới chuyển thành trắng tuyết như thế này. Mặc Lãnh Phong từng nhớ những người mang dòng máu Bắc Âu lâu đời sẽ thừa hưởng màu tóc hiếm có này. Có thể nói màu tóc của Hạ Tuyết với màu mắt của hắn cũng là kì trân dị bảo, một món quà hiếm có của di truyền gen.
Mặc Lãnh Phong vẫn đặt tay lên tóc cô rồi nói:
" Màu tóc hiếm có như vậy là lần đầu tiên tôi được thấy. Về điểm này cô quả vượt trội những người phụ nữ mà tôi từng thưởng thức"
Hạ Tuyết cụp mắt, con ngươi có chút uỷ khuất:
" Vậy anh đi mà tìm mấy cô nàng đó đi, thả tôi ra! "
Mặc Lãnh Phong lại vươn tay giữ cô lại, kéo cô lên người mình, mặc cho Hạ Tuyết cố gắng giằng ra hắn cũng không bỏ. Hạ Tuyết bấu tay hắn mãi hắn cũng không thả, bèn chán chường nằm ườn lên người ngắn. Mặc Lãnh Phong quàng tay ôm lấy cô rồi hỏi:
" Ghen rồi! "
" Không!!! " Cô đáp thẳng thắn
Mặc Lãnh Phong lại cười, tay lại chạm vào màu tóc đen còn lại của cô. Mãi mới quay lại vấn đề:
" Còn bên tóc này? Sao cô chọn kiểu đầu lạ vậy? "
Hạ Tuyết biết hắn lại hỏi về mái tóc của mình. Nghĩ đến chuyện xưa thì lại phì cười một chút. Thấy cô đang giận bỗng cao hứng, Mặc Lãnh Phong thấy lạ bèn hỏi cô:
" Làm sao vậy? "
" Bây giờ tôi nghĩ lại từ khi gặp anh cuộc sống của tôi cái gì cũng thay đổi, kể cả mái tóc này! "
" Dương Hạ Tuyết cô lại ở nháo gì vậy! "
Hạ Tuyết nằm trên vòm ngực rộng lớn của hắn, tay dê lên trên khuôn ngực màu kiều mạch nảy nở kia mà nhớ lại truyện cũ:
Daisy nhìn Hạ Tuyết nãy giờ vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay cô vuốt ve trước bụng Hạ Tuyết rồi giật tay về khi chạm phải những cử động nhỏ nhất:
" Quậy quá, chắc chắn là con trai rồi "
Hạ Tuyết lắc đầu nói:
" Chị lại thích con gái cơ, con gái mới không quậy! "
Daisy cau có nói:
" Tỷ làm sao mà biết được, em trước đây đoán chưa bao giờ sai. Cháu của em chắc là cháu trai! "
Hạ Tuyết lại hất hàm:
" Ngày xưa mẹ chị nói sinh chị ra cũng quậy như vậy. Nhất định sẽ là một tiểu cô nương, không phải là con trai đâu! "
Daisy tiếp lời:
" Vậy sao tỷ và em không cá cược với nhau đi? Em muốn một cháu trai cơ! "
" Ha, vậy thì chị sẽ đi nhuộm cả tóc nếu là con trai đó. "
" Hả, tỷ tỷ dám cá thế ko? Nếu là con trai tỷ phải nhuộm tóc thành màu đen, tỷ thấy sao? "
" Được, nhất ngôn cửu đỉnh. Tỷ chưa bao giờ cá thua ai bao giờ! "
" Nhất ngôn cửu đỉnh! "
" Nhất ngôn cửu đỉnh! "
Thế rồi cái hôm vượt cạn kia Daisy ôm cả hai đứa trẻ vào lòng rồi tặc lưỡi:
" Giờ sao đây tỷ tỷ. Sinh đôi thì tóc tỷ thế nào? "
Hạ Tuyết thở dài, nghĩ ngợi một lúc rồi tặc lưỡi:
" Vậy thì tỷ nhuộm nửa đầu vậy! "
Hạ Tuyết vừa nghĩ lại vừa khúc khích. Ánh mắt cô sáng như sao nhìn Mặc Lãnh Phong.
" Mà anh cũng thật khéo làm cho tôi vừa thắng vừa thua, cuối cùng sinh ra Lam Thiên và Tử Y nên mới lại thành thế này đây! "
Mặc Lãnh Phong nhìn cô cao hứng:
" Vậy là cô đang trách tôi sao? "
" Chứ còn gì nữa, giới tính của con % là do cha, hôm đấy không phải anh thì tôi khéo vẫn giữ được mái tóc bạc đẹp đẽ của mình à! "
" Vậy lần sau đi! " Hắn đáp thẳng thắn rồi đứng dậy về phía thư phòng. Hạ Tuyết nghe mà trừng mắt nhìn hắn, ngơ ngác ngồi trên ghế sa lông một lúc mới đứng dậy. Chân trần chạy theo y nói:
" Này, anh nói vậy là có ý gì Mặc Lãnh Phong? "
Mặc Lãnh Phong không trả lời cô mà chỉ cười thần bí.