Khi đọc đến chương này nếu mọi người có ý kiến gì xin cứ comment thoả thích! Mình sẽ trả lời nhiệt tình! Đây là tác phẩm đầu tay của mình nên mình không chắc có thể làm tốt không?
Hãy ủng hộ kẻ nghiệp dư này nhé! ^^
Aikaba Hikori
Mặc Lãnh Phong chết lặng, hai con ngươi trừng lớn, cả người nhất thời mất đi toàn bộ giác quan. Chỉ có một cảm xúc duy nhất là một bàn tay nhỏ bé kéo giật hắn lại về phía trước và một cái gì đó dán lên bờ môi của hắn....
Mà đó cũng là.... Một làn môi.
Một làn môi nhỏ nhẹ, phảng phất mùi hương bạc hà và mùi rượu Brandy miền Nam nước Pháp. Làn môi ấy vụng về chạm vào đôi môi của hắn. Không hề mang lại một chút kĩ thuật hay một cảm giác ngọt ngào, nhưng trái lại mát lạnh mà tinh tế, run rẩy tựa như những cánh hoa đầu mùa xuân.
Sự lạnh lẽo nơi ấy khiến Mặc Lãnh Phong choàng tỉnh.... Suy nghĩ bay xa....
Bao nhiêu năm qua gây dựng thế lực trên thương trường, rồi cả trong giới hắc đạo, ngay cả khi chinh phục trái tim của người phụ nữ hắn yêu nhất, chưa bao giờ hắn cho phép mình cúi đầu trước bất kì ai hay bất kì khó khăn gì. Tất cả những kẻ đối đầu với hắn đều bị chôn sống không toàn thây. Vậy mà lần đầu tiên trong đời, hắn lại bị cưỡng hôn... Mà nhục nhã hơn lại còn bị cưỡng hôn bởi một cô gái trông nhìn yếu đuối và xa lạ nữa cơ chứ!.......
Phỏng chừng cả giới hắc đạo mà biết được thì có lẽ tên tuổi của hắn sẽ bị nhấn chìm vĩnh viễn đi.....
Ý nghĩ này vụt sáng khiến ánh tím trong đôi mắt Mặc Lãnh Phong tràn ngập tia nhìn nguy hiểm. Có cái gì đó như sự tức giận,lại có cái gì đó mang đậm sự chống đối. Nhanh như chớp, đôi môi hắn mở lớn, nuốt trọn bờ môi đang dán trên khuôn mặt hắn, bàn tay theo đó cũng siết chặt khiến cho cả cơ thể mềm mại của cô gái trong lòng dán chặt lên người hắn.
Nhận thấy sự tấn công đột ngột của Mặc Lãnh Phong, thiếu nữ trong lòng thoáng run rẩy, khẽ “ Uhm” một tiếng. Nhưng chỉ làm cho người đàn ông trước mặt thêm điên cuồng hơn. Làn môi hắn dán chặt lên môi cô, đầu lưỡi hắn vươn tìm lưỡi cô như muốn nút hết sự ngọt ngào trong khoang miệng thơm tho của cô.
Lông mày Hạ Tuyết nhíu chặt, con ngươi thoáng lộ ra sự sợ hãi nhưng tất cả chỉ là một suy nghĩ thoáng qua. Bởi ngay sau đó đầu óc cô lập tức bị thay thế bởi hai thứ nơron thần kinh là “ chống đối” và “ương nghạnh” . Ý chí chiến đấu từ đó cũng phát ra khiến cho ngọn lửa trong lòng cô càng lúc càng bùng cháy dữ dội....
“ Không! Cô sẽ không thua... Cô sẽ không cúi đầu... Sẽ không cho phép mình bị khuất phục bởi người đàn ông này đâu...”
Sự háo thắng ấy khiến Hạ Tuyết quên đi nỗi lo lắng, cũng quên đi nỗi sợ hãi trong lòng. Bờ môi theo đó lại cúi xuống, cắn nút, miệt mài đáp trả lại hắn. Đầu lưỡi vươn ra tìm đến khoang miệng của hắn, quấn quýt không rời.
Họ cắn,họ nuốt, họ trừng phạt lẫn nhau. Mùi máu tanh trào dâng cộng với mùi thuốc lá và mùi bạc hà thoang thoảng như một chất gây nghiện. Bọn họ chính là hai đạo quân không cân sức và nụ hôn này chính là một chiến trường ác liệt. Không bên nào chịu thua như muốn chứng tỏ thực lực,như muốn nhấn chìm đối phương.... Thật bạo tàn .....nhưng....cũng thật quyến rũ!
......
Thời gian như ngưng đọng
.......
Không gian như quay cuồng
.......
Mãi cho đến khi những giọt mưa của đêm đầu mùa hạ bắt đầu rơi ào ạt ngoài khung cửa sổ, phá vỡ không khí chết lặng trong căn phòng. Hai người họ mới buông ra lẫn nhau.
Hạ Tuyết thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí nhưng ánh mắt vẫn ngời sáng lạ thường. Bàn tay cô giơ lên quẹt qua khoé miệng dính đầy máu và vết răng như muốn xoá nhoà đi một điều gì đó. Ánh mắt trong mấy chốc mà trở nên phiền muộn.
Đúng lúc ấy trên đỉnh Hạ Tuyết bỗng vang lên một giọng nói khàn khàn nhưng đầy tia rét lạnh:
“ Giờ.... Cô định thế nào?”
Hạ Tuyết nghe được giọng nói ấy thì bất giác ngẩng đầu. Đối diện với người đàn ông vừa có một màn kia với mình. Không nằm ngoài dự kiến, khuôn mặt hắn vẫn rất thản nhiên. Khoé môi lãnh đạm, lông mày hơi nhướn lên, để lộ ra đôi mắt sâu thẳm của ánh hoàng hôn ban chiều nhưng lại lại chất đầy sự cao ngạo và độc ác vốn có.
Chà!.... Đến cuối cùng thì đây vẫn là một con người không hề đơn giản.
Hạ Tuyết bất giác thở dài. Thôi! Đã lỡ rồi.... Vậy thì cho lỡ luôn đi!
Suy nghĩ được lập ra khiến Hạ Tuyết trở nên bình tĩnh lạ thường. Cô không tránh né nâng đôi mắt sương mù đầy thách thức nhìn vào đôi mắt màu hoàng hôn của người đàn ông trước mặt rồi cất giọng đáp:
“ Anh có muốn ngủ với tôi không?”
Nghe được câu hỏi của cô, Mặc Lãnh Phong hơi ngẩn ra, có gì rất nhanh xuất hiện nơi đáy mắt nhưng rồi lại trở nên tĩnh lặng. Một lúc sau hắn không do dự, nhanh chóng gật đầu.
“ Anh có nhà không?” Cô lại hỏi
Người đàn ông lần này cũng không từ chối,lại tiếp tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“ Anh có xe chứ vì tôi không đi bộ về nhà anh đâu?” Hạ Tuyết nhún vai, làm ra vẻ bất đắc dĩ.
Lần này thì Mặc Lãnh Phong giở khóc giở cười, chỉ biết ngồi ngây ngốc ở đó nhìn cô. Đầu lại tiếp tục gật nhẹ.
Nhìn thấy câu trả lời của hắn, khoé môi Hạ Tuyết hơi cong lên,một nụ cười chân thật và tuyệt đẹp xuất hiện như rơi vào khoảng không khiến cho Mặc Lãnh Phong hơi ngẩn người, không nói gì chỉ im lặng quan sát cô. Đến lúc định thần lại thì đã bị cô gái trước mặt lôi xềnh xệch về phía trước.Xuyên qua Lâm Nhã giờ đây đang đứng hình trên chiếc ghế sofa, lướt qua người phục vụ rồi nhanh tay mở tung cánh cửa.
Trong suốt chặng đường không một ánh mắt nào rời khỏi hai người bọn họ. Có ngạc nhiên, có kinh sợ,nhưng cũng có những ánh mắt chứa đầy sự ghen tị cùng uỷ khuất sâu sắc. Nhưng Hạ Tuyết chẳng mảy may để ý chỉ đến điều đó, chỉ một mực kéo tay người đàn ông đi về phía trước, khuất dạng vào bóng tối sau cánh cửa ngoài hành lang. Màu tối ấy cũng giống như màn đêm ngoài bầu trời kia.....
U tối và đầy bất trắc.