Hôm nay là ngày kỷ niệm trường, nên tất cả các học sinh đang bận rộn làm hết việc này tới việc nọ, người thì bày bán các mặt hàng thủ công lớn nhỏ, người thì dựng sạp bán đồ ăn, người thì làm ra các trò chơi mới lạ...vv.
--------- ' ở club kịch '-----------
" Nè cái này phải để ở đây."
" Nè đồ đã chuẩn bị xong chưa."
" Nè dựng cảnh okey rồi chứ."
" Các nhân vật đâu, tập hợp lại hết đi."
.........................................
Ở trong cũng không khác gì ở ngoài cho lắm, mọi người phải sửa hết cái này đến cái kìa, phải xem xét lại hết thứ này đến thứ kia.
" Thoại Liên, Tiểu Băng vẫn chưa đến sao, cả cậu bạn kia cũng vậy."
" Vâng em vẫ chưa thấy, chắc là họ có chuyện gì bận đó, Lập ca anh đừng lo quá, kìa mới nhắc là cậu ấy tới rồi kìa."
" Xin lỗi tụi mình tới trễ."
" Cậu bạn kia đâu, còn đây là ai."
" À quên nói với anh đây là Mẫn Hạ đó."
" Mẫn Hạ? Là cậu bạn trông ngố ngố ấy hả."
" Vâng đúng rồi anh, thế nào anh nhận xét xem."
" Ừm nhìn trông được đấy, đem mặt này ra ngoài không biết sẽ gặp họa gì đâu, nhưng mà...."
" Nhưng mà gì anh?."
" Nhưng....."
Cô làm vẻ mặt mong đợi về lời nhận xét.
" Nhưng??."
" Nhưng mà chưa đẹp bằng anh muhahahah."
Mắt cô trợn lên, miệng giật giật liên hồi, nhìn tên này tự kỷ bỗng cô nhớ tới ai đó cũng có biệt tài này, nói về tự kỷ thì Nghiêm Lập vẫn còn thua tên đó nhiều.
-------------- Ở một bệnh viện nào đó------
Hắt Xì
" Ngứa mũi quá, không biết là bệnh cảm hay có ai đang nói xấu mình nữa, hay là Vật nhỏ đang nhớ tới mình ta, cũng lâu rồi không gặp em ấy, nhưng mà không sao, đã nói là em sẽ không thoát khỏi mình đâu mà." Hắt Xì
_______________________________________
Trở lại trường học.
" Nè mọi người chuẩn bị đi, tới giờ rồi đó."
Ngoài kháng đài mọi người đã tập chung rất đông đúc, vì họ đang chờ đợi vở kịch mà club kịch làm ra.
Một bạn nam cầm micro bước lên sân khấu, cất giọng to rõ nói.
" Xin chào các bạn mình là người dẫn chương trình hôm nay, sẽ không đợi mọi người mong chờ lâu, sau đây là vở kịch 'CHIẾC GIÀY CỦA HOÀNG TỬ VÀ MỤ PHÙ THỦY NGỦ TRONG RỪNG.'
Bộp bộp
Tiếng vỗ tay rầm rầm như sấm vang lên, sau đó không gian chiềm vào im lặng.
Lời của người mở đầu vang lên.
" Ngày xửa, ngày xưa, xưa khoảng cách đây mấy ngày trước, à không nhầm cách đây khoảng nhiều giờ trước( HB:" Anh thật tỉnh." )
Có một vương quốc được người người tôn sùng và thờ kính, trong vương quốc đó có một vị hoàng tử được người ta gọi là Ê Thị Mo Gia Bánh Bèo.
Và hôm nay chính là lần sinh nhật lần thứ của cậu, mọi người đều tất bật chuẩn bị mọi thứ, trong phòng của Hoàng tử."Ánh đèn sân khấu bật lên màng che vén lên, hiện ra hình ảnh của chàng hoàng tử, và người đóng vai hoàng tử đó không ai khác chính là Nghiêm Lập, mọi người ở dưới nhất là bọn con gái đều hét lên.
" Nghiêm Lập, Nghiêm Lập."
Anh ta giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, cất giọng nói.
" Hừm xin chào các thần dần của ta, cảm ơn vì hôm nay các người đã có mặt đầy đủ, Vú nuôi của ta đâu."
Cô mặt một bộ đồ lòe loẹt, mặt thì bối đầy son phấn từ trong bước ra, cất giọng 'Thánh thót' của mình nói.
" Dạ~~ Vú nuôi đây ạ."
" Ừm bà nói cho ta biết, chuẩn bị bú chưa."
" Hả???."
khục khục
" Ta nhầm ý ta muốn hỏi là chuẩn bị đủ chưa."
" Thì ra là voạy~~ Hoàng tử làm ta hết hồn à, tưởng hoàng tử đòi bú, tà làm gì có sữa cho người."
Mọi người ở dưới cười ầm lên, có người nhịn không nổi mà nằm bệt xuống đất.
" Dạ mọi thứ đã xong hết rồi thưa hoàng tử kính mến, à còn nữa đây là chiếc giày mà thần mới giặc hôm qua xin hoàng tử mang vào chân ạ."
" Cái gì thế này? , ngươi đang đùa ta sao, mau lấy giày khác cho ta."
" Thừa hoàng tử mấy ngày trước hoàng cũng lũ lụt, có mỗi đối này là khô nhất rồi ạ."
" Hừ đồ láo téo."
" Láo tóe thưa hoàng tử."
" Ừ thì láo tóa."
" Đã bảo là láo tóe mà, người sai lỗi phát âm rồi."
" Bây giờ ta mặt kệ láo gì gì hết, rõ ràng là mấy ngày trước trời trong xanh gió mát, làm gì có bão."
" Tại Hoàng tử không biết, ngài còn nhớ không, vào lúc h trưa ngày trước ngài nổi hứng cá độ đá banh bỏ vợ với cha ngài, tưởng đâu ngài thua, ai ngờ thu thật, nên mấy ái phi của hoàng tử biết được nên họ khóc lên khóc xuống, bọn họ thấy nước mắt của họ không thể nào cho hoàng tử thấy được, nên họ làm liều bịt đường nước lại, không cho nước thông qua, hôm đó hoàng cung lũ lụt, tại hoàng tử đi dã ngoại nên không biết thôi."
" Thì ra là vậy, không ngờ ngẫm lại ta thấy mình thật là đẹp trai."
" Có liên quan gê."
" Ý ta là vì ta đẹp trai nên bọn họ mới không nỡ bỏ ta mà đi thui."
" Vâng chắc vậy ạ"
" Vậy thôi người lui đi."
" Vâng thưa hoàng tử a~~."
Sau khi Bà vú rời khỏi, Hoàng tử úp mặt vào ghế khóc thút thít.
" Huhu sao số ta khổ thế này, có một đôi giày cũng không có để đi sinh nhật."
Bỗng một giọng nói từ trong vọng ra.
" Hú hú ại ao on óc." ( hú hú tại sao con khóc)
Hoàng tử thấy làm lạ quay qua quay lại không thấy ai." Con gì kêu âý nghỉ."
" On ái ỳ a à bòa yên."( Con cái gì ta là bà tiên).
Chỉ thấy một người mặt đồ màu trắng muốt từ trên xuống dưới bước ra, nếu nhìn kỷ có thể thấy đây chính là Thoại Liên, Hoàng tử bất ngờ hét lên.
" Á bà điên. "
" ên ái ầu ưi."( điên cái đầu ngươi.")
" Tại sao bà nói gì ta không hiểu hết vậy."
" Ại a ị ọng ên ới ỳ." ( tại ta bị ngọng nên mới kỳ. )
" Người đâu làm ơn vào dịch từ dùm ta cái, không lẻ bây giờ ta phải đem từ điển ra dò từ nữa hả."
" Cho truyền đại đội trưởng vào."
" Dạ có thần."
Mẫn Hạ bước ra vẻ mặt bị tô đen, cả người mặt một cái áo giáp dài cồng kềnh lệt xuệch lết trên khán đài.
" Thư.... thưa ..... hoàn....... Hoàng ...... tư...... tư..... tử..... Co........ Co..... có ..... gì.... gì căn dặn ạ."
" Trời ạ trong hoàng cung này hết người rồi hay sao mà kêu một tên cà lâm lên nói vậy, thật là tức chết ta."
Bỗng nhiên cô từ đâu chui ra nói.
" Hoàng tử bớt giận ạ."
Nghiêm Lập gé sát người cô thủ thỉ.
" Nè sao vậy đây đâu phải cảnh của em đâu, còn chưa tới mà."
" Tại hồi nãy trược chân té, nên ra đại thui chứ em biết làm sao bây giờ."
Cô quay sang Mẫn Hạ thủ thỉ.
" Nè tôi nhớ vai này cậu có đóng nhận vật cà lâm đâu. "
" Tại tui hồi hợp quá, lần đầu tiên được diễn mà."
Cậu ta quay qua Thoại Liên thủ thỉ.
" Trời ơi làm sao đây, Thoại Liên."
" Ai biết diễn đại đi, tới cảnh của bà phù thủy xuất hiện rồi."
Nghiêm Lập hằng giọng.
" Hừm bây giờ ta không cần biết như thế nào bây giờ ta chỉ muốn giày của ta thôi, Các ngươi phải kiếm được cho ta một đối giày ân ý."
Thoại Liên miểm cười nói.
" a ó oen ột ười ạn ó ể íup ươi."
" Dạ thưa. ..... thưa..... hoàn. .... Hoàng. ... tử...... tử.... bà.... bà.... ấy .... ấy..... nói..... nói..... là.... là..... có quen..... quen. ... một người..... có .... có thể giúp.... giúp..... người...... người."
" Đợi ngươi nói xong là ta hiểu rồi, vậy cho truyền người đó."
s .... s.... s.... trôi qua mà vẫn chưa thấy nhận vật tiếp theo ra, cô nhìn vào trong sân khấu, thì thấy họ ra hiệu là người đóng vai đó không có mặt, cô bắt đầu rối trí cô lấy hết can đảm suy nghỉ' làm đại thôi chứ biết sao bây giờ.'
Cô nhảy ra khỏi sân khấu cười to.
" Hahahahah chắc các người muốn biết ta là ai chứ gì, vậy ta không ngại mà thật lòng khai báo, ta là người xinh đẹp bảo vệ hòa bình tên ta là đôre.... à nhầm ta là phù thủy người cái quản địa cầu này hahaha."
Nghiêm Lập, Thoại Liên, Mẫn Hạ nhìn cô ngơ ra, thấy mắt cô cứ nhấy nhấy ra hiệu, họ chợt hiểu ra gì đó.
" ôi ọa oa, âu ồi ông ặp."( ôi bạn ta lâu rồi không gặp.)
" Dạ thưa.... bà .... bà .... ấy.... ấy.... nó.... nói... là......"
" Thôi ngươi khỏi cần nói nữa bọn
ta hiểu mà."
" Vâng vậy thì thần không nói nữa ạ."
Nghiêm Lập làm ra vẻ mặt khổ sở, cầu xin nói.
" Xin bà đấy phù thủy hãy giúp ta."
" Được thôi nhìn người thành tâm như vậy ta sẽ cố hết sức nhưng phải làm cho ta một điều kiện. "
" Điều kiện gì cũng được, chỉ cần giúp được ta."
" Vậy ta đưa địa chỉ người tới lấy đi."
Cô mốc trong túi ra cái tớ giấy đưa cho anh ta.
" Ủa đây chả phải là cửa hàng tiện lợi hả?."
" Ừ thì nó đó."
" Vậy đưa ta cái này làm gì?."
" Thì địa chỉ đó tới mà mua đi, không lẽ làm hoàng tử mà có một đôi giày thôi cũng mua không được, bây giờ thời buổi nào mà còn tin chuyện có phép màu nữa vậy ba, tưởng phù phép là có à, nếu mà như vậy được thì giờ này ta ở đây làm gì bây giờ ta đã lên cũng trăng chơi với chị Hằng rồi."
Nghiêm Lập Đen mặt
Thoại Liên không nói nên lời
Mẫn Hạ bình tỉnh, bình tỉnh tới nổi không thể nào bình tỉnh hơn được nữa
Mọi người hiểu ra được một định lý mới trong cuộc sống
" Nhìn gì mà nhìn, bà tiên đưa ta cái khăn lau mặt coi."
Thoại Liên móc trong túi ra cái gì đó, cô còn chưa kịp nhìn ra đó là cái gì liền nhanh chóng đem lau lên mặt.
Thoại Liên trợn mắt, la lên.
" Khoan đó là......"
Rầm
Cô sau khi lau xong mặt, liền té xuống bất tỉnh nhân sự.
" Tớ còn chưa nói đó là cái vớ mấy tháng chưa giặc của tớ mà."
" Và thế là hoàng tử đã không có được đôi giày đi dự tiệc sinh nhật, bà phù thủy cũng không có ai đánh thức bằng một nụ hôn vì quá xấu, đó chính là kết cục có hậu nhất trong lịch sử con người."
................................................
Xin lỗi mọi người vì ta ra chap mới trễ a~~ ta định hôm qua ra chap rồi nhưng ta lại không có mạng ngây lúc ấy chớ, ta thật lòng rất xin lỗi, chap sau sẽ có nhận vật mà mọi người mong đợi a~~ chắc ai cũng biết nhưng đoán thứ xem nhoa. mơn mọi người nhìu a~~ .