Quần áo của Cố Khinh Âm bị tuột một nữa, yếm bị vén lên, quần lót bị kéo đến mắt cá chân. Thân thể nàng bị nâng lên, dựa lưng vào thân cây, hai chân mở lớn, cẳng chân đặt trong khuỷu tay Ngụy Lãnh Nghiêu, đung đưa qua lại. Dưới thân thừa nhận từng đợt tấn công mãnh liệt của hắn.
"Không muốn... Tướng quân... A..." Lưng nàng áp vào thân cây thô ráp cứng rắn, tóc mây tán loạn, đôi mắt sáng khép hờ. Hai bầu vú đầy đặn lộ ra khỏi yếm, nhũ hoa phấn hồng run lên theo tiết tấu của hắn. Trong tiểu huyệt sưng đỏ có một gậy thịt to lớn tím đen đang rút cắm mãnh liệt. Tiếng nước lả lướt, chất lỏng tung tóe.
Đêm qua Cố Khinh Âm bị Ngụy Lãnh Nghiêu ép buộc đến nửa đêm, đợi mãi hắn mới chịu tận tình phóng xuất vào trong cơ thể nàng, tinh dịch nóng rực lại một lần nữa đưa nàng lên cực lạc. Trong cơn choáng váng điên cuồng, nàng mê man, không biết chuyện gì nữa. Nàng ngủ tận đến trưa hôm sau mới dậy, ai ngờ vừa muốn đứng lên thì cả người nghiêng ngả té nhào xuống đất, hai đùi run lên, không còn sức lực.
Nàng vốn định tốt thông báo với quản sự một tiếng, nói mình không khoẻ. Nhưng lại nhìn thấy gã sai vặt hôm qua, nói là tướng quân bảo hôm nay nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt, không cần làm gì. Vừa đúng ý nàng, vì thế nàng lại nằm xuống, ngủ mê mệt, tích chút thể lực, đến hoàng hôn mới dậy.
Một ngày chưa ăn cơm, khiến bụng đói kêu vang, nàng đi xuyên qua hoa viên nhỏ, về phía phòng bếp nhỏ, nhưng lại tình cờ gặp Ngụy Lãnh Nghiêu đang đi đến.
Nàng hoảng sợ, theo bản năng muốn trốn đi, nhưng thân thể bủn rủn không chịu phối hợp, đi đường cũng chậm hơn trước vài phần. Nàng đành phải cúi đầu, tiến lên hai bước hành lễ.
Nhìn thấy Ngụy Lãnh Nghiêu, nàng không thể bình tĩnh nổi. Làm sao hắn có thể làm chuyện đó với nàng? Cho dù hắn không biết thân phận của nàng, chỉ coi nàng là một tỳ nữ... Hắn cũng không thể... nửa đêm lấy nàng ra tiết dục.
Trong đầu nàng lại nhớ lại chuyện đêm qua, nàng đón ý nói hùa dưới thân thân, uyển chuyển cầu xin tha thứ... Gương mặt thanh lệ của nàng bỗng dưng đỏ lên.
Nàng thừa nhận thân thể mình ngày càng dâm đãng, nàng đã không thể khống chế được nữa. Cứ đến nửa đêm là thân thể nàng lại khô nóng khó chịu, khiến nàng hoàn toàn vô lực phản kháng khi bị nam nhân xâm phạm. Dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng thân thể của nàng thích loại cảm giác này, thích được lấp đầy.
"Nghĩ cái gì?" Hắn nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn thẳng vào mình. Đôi mắt băng lãnh nhìn kỹ từng biểu cảm của nàng, vừa tìm tòi nghiên cứu vừa cường ngạnh.
Cố Khinh Âm nhìn hắn, không hề trốn tránh, trả lời: "Nghĩ đến tướng quân."
Hắn không nói lời nào, con ngươi u lam sáng ngời, hiển nhiên chờ nàng nói tiếp.
"Đêm qua tướng quân tận tình như thế, không sợ để lại trong bụng nô tỳ một đứa trẻ sao?" Nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn. Đây cũng là chuyện nàng lo lắng. Đêm qua hắn phóng ra hai lần trong cơ thể nàng, kinh nguyệt của nàng lại chưa đến, khiến nàng không thể không nghĩ như vậy.
Khuôn mặt hắn băng lãnh như phủ sương tuyết, hắn trầm giọng nói: "Bất cứ nữ nhân nào cũng đều không có khả năng có hài tử của ta, dù các nàng có muốn..." Hắn cúi đầu gần sát nàng, hơi thở nóng rực phất qua mũi miệng nàng.
Đôi mắt trong trẻo của Cố Khinh Âm nhìn thẳng vào hắn, "Thỉnh tướng quân ban thuốc tránh thai."
Khuôn mặt Ngụy Lãnh Nghiêu thanh lãnh, môi mỏng nhẹ kéo, "Không cần."
Nàng còn muốn tranh cãi nữa nhưng lại bị hắn mút lấy môi, hôn dồn dập.
Đầu lưỡi nóng rực của hắn xâm nhập vào trong miệng nàng, cuồng loạn triền miên quấn lấy đầu lưỡi nàng, gặm nhấm cánh môi hồng mê người của nàng, nuốt hết tất cả tiếng rên rỉ và mật dịch trong miệng nàng...
Hơi thở của nàng như đều bị cướp đi, đầu óc mơ màng, thân thể không tự chủ được nữa. Đến lúc nàng nhận ra hắn đang làm gì thì thân thể nàng đã bị hắn áp lên thân cây, hoan ái không ngừng.
Gậy thịt thô dài hơi rời khỏi, lại đâm vào thật sâu như nghiền nát muốn nghiền nát tiểu huyệt của nàng. Quy đầu to lớn nhiều lần đỉnh đến tận miệng tử cung, điên cuồng ma sát vào lớp thịt mềm mẫn cảm, khiến chỗ sâu trong thân thể nàng ngứa ngáy. Tiểu huyệt điên cuồng co rút, dâm.thủy trào ra không ngừng. Chỗ ái ân của hai người ướt đẫm, dâm thủy như những sợi chỉ bạc cực mảnh rơi xuống dưới, đọng lại trên bùn đất dưới chân hai người.
Cánh tay Cố Khinh Âm vô lực khoác lên đầu vai hắn, nàng dồn dập thở dốc, khuôn mặt đỏ ửng như dặm phấn. Nàng lắc lư thân thể, yêu kiều cầu xin: "Đừng ở trong này... Sẽ có người... A... Quá sâu..."
Con ngươi u lam của Ngụy Lãnh Nghiêu thâm trầm nhìn nàng, hai tay đang nâng bắp đùi của nàng đột nhiên buông ra. Trong nháy mắt mất đi chống đỡ khiến nàng hoảng sợ la lên, tiểu huyệt gắt gao co rút lại, xoắn chặt lấy nam căn của hắn. Thần sắc của hắn biến đổi, thiếu chút nữa buông vũ khí đầu hàng.
"Tướng quân... Không cần... A..." Tim Cố Khinh Âm đập vừa nhanh vừa mạnh, nàng vòng tay ôm lấy vai hắn theo bản năng. Lúc nhìn xuống dưới thân, chỉ thấy một cây gậy thô dài đang ra vào trong tiểu huyệt phấn nộn của nàng, thân gậy nổi đầy gân xanh, dính đầy dâm thủy.