Nghe nữ tử nói như vậy, sao Cố Khinh Âm còn không rõ. Nàng suy tư một chút, rồi nói: "Chưởng sử đại nhân hiện ở nơi nào, tôi muốn gặp ngài ấy."
Nàng kia cười lạnh lùng, "Chưởng sử đại nhân không ở đây, cô có lời gì thì có thể nói với tôi, Cố đại nhân."
Cố Khinh Âm hơi kinh ngạc vì chưa từng gặp mặt nhưng đối phương đã biết thân phận của nàng. Xem thần thái giọng điệu này, có vẻ không phải là người dễ sống chung. Nàng cười, nói "Không cần phiền đại nhân, có việc tôi tự sẽ báo cáo chưởng sử. Đại nhân họ gì?"
Sắc mặt của nàng ấy chẳng chút thay đổi, nhìn Cố Khinh Âm, nói: "Họ Lâm."
"Thì ra là Lâm đại nhân, thất kính." Cố Khinh Âm chu toàn cấp bậc lễ nghĩa, cũng không muốn ở lại lâu nữa. Nàng chắp tay nói: "Ngày khác tôi lại đến thỉnh giáo Lâm đại nhân."
"Cố đại nhân chậm đã," Lâm Tố Viện kêu: "Những vụ án ngày trước thỉnh đại nhân mau chóng sửa sang lại thỏa đáng, chưởng sử đại nhân cần gấp."
Nàng ấy tùy tay lấy một sấp văn thư, để trước mặt Cố Khinh Âm.
Cố Khinh Âm đột nhiên nổi giận, nàng ta có thân phận gì, tư cách gì mà dám sai khiến nàng làm việc như vậy?!
"Chưởng sử đại nhân phân phó tôi làm cái gì, tự sẽ nói với ta, không nhọc Lâm đại nhân lo lắng!" Nói xong, nàng xoay người rời khỏi án phòng, không hề để ý tới Lâm Tố Viện.
Lúc trước nàng còn vài án lớn án nhỏ chưa giải quyết xong, nhưng cũng không cần nàng ta phải sai khiến.
Nghe nói Hạ Tử Ngang làm tuần án, Cố Khinh Âm hỏi thăm mấy người quen biết trong Ngự sử đài biết hắn là giám sát ở viện giám sát. Mấy người đó nói về Hạ Tử Ngang đều lắc đầu than thở, bộ dạng muốn nói lại thôi nên Cố Khinh Âm cũng không tiện hỏi lại.
Đến viện giám sát, nàng vừa vặn gặp Hạ Tử Ngang vừa từ bên ngoài về. Trông dáng vẻ hắn mỏi mệt vô cùng, khác hoàn toàn dáng vẻ bình tĩnh trầm ổn trước đây.
"Cố đại nhân, Cố Khinh Âm đại nhân, ai, cuối cùng cô cũng chịu về."
Hạ Tử Ngang dẫn nàng vào một gian phòng nhỏ, trong phòng có một cái bàn, xếp thêm mấy giá sách, có vẻ hơi chật chội.
Hắn rót trà, đưa đến trước mặt nàng, "Là loại thường, chỉ dùng để giải khát."
"Rốt cuộc sao lại thế này? Sao huynh lại phải đến làm ở viện giám sát, thật sự làm giám sát Ngự sử?" Cố Khinh Âm nâng chén trà, vội vàng hỏi.
Mấy ngày này Hạ Tử Ngang nghẹn một bụng ấm ức, không có người nói chuyện, thấy Cố Khinh Âm hỏi như vậy, liền kể lại hết những thay đổi trong Ngự sử đài kể từ khi Minh Tiểu Hạc đến đây cho nàng nghe.
"Cô không biết đấy thôi, Minh Tiểu Hạc này là người xảo quyệt, cứ tưởng hắn chỉ mở tửu lâu, không biết làm quan là gì, đến được vị trí này chỉ để ngồi cho vui, chẳng làm được chuyện lớn gì. Không nghĩ tới hắn vừa tới đã thay hết chủ bộ của ba viện, không cho tôi tiếp tục làm phó sử, giáng xuống hàm bát phẩm thì thôi, hắn lại còn không biết lấy từ đâu một nữ quan chuyên môn phụ tá hắn. Hiện tại toàn bộ người trong Ngự sử đài đều hoảng sợ." Hạ Tử Ngang căm giận nói một tràng dài, uống hết một cốc trà mới hòa hoãn đôi chút.
Cố Khinh Âm nghe xong thực sự khiếp sợ, "Chủ bộ của cả ba viện? Ba vị lão thần? Bọn họ nay..."
"Bọn họ còn có thể thế nào nữa? Lý đại nhân không chịu nổi đả kích, đã từ quan cáo lão hồi hương. Gì đại nhân còn ở lại điện viện, cả ngày viết tấu chương, không muốn cho Minh Tiểu Hạc được yên ổn. Trần đại nhân vẫn ổn, hiện tại thường xuyên cùng tôi đi ra ngoài thăm viếng."
Cố Khinh Âm nhìn hắn, tiếp tục hỏi: "Vậy huynh thật sự thành giám sát Ngự sử?"
"Có cách nào đâu, Minh Tiểu Hạc cho nữ nhân kia theo dõi tôi cả ngày, còn làm được gì nữa." Hạ Tử Ngang thở dài một hơi, chau mày, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Huynh cũng biết lai lịch của nữ quan kia?" Cố Khinh Âm hỏi.
"Cô nói Lâm Tố Viện? A, đúng là ít người biết lai lịch của nàng ta, dù sao nàng luôn đi theo Minh Tiểu Hạc. Còn Minh Tiểu Hạc hơn phân nửa thời gian không ở Ngự sử đài, nghiễm nhiên nàng ta thành chủ sự, bất luận kẻ nào muốn tìm Minh Tiểu Hạc, đều phải qua nàng ta." Hạ Tử Ngang lại rót một ly trà, uống một ngụm mới trả lời.
"Nàng ta có tư cách gì, chẳng lẽ Minh Tiểu Hạc còn muốn nâng nàng ta làm phó sử?"
Hạ Tử Ngang chưa kịp nuốt xong ngụm trà, thiếu chút nữa là phun hết ra, vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Cố Khinh Âm, "Sao tôi không nghĩ tới?! Minh Tiểu Hạc thực sự muốn nâng nàng ta lên làm phó sử!"
Cố Khinh Âm bị vẻ mặt của hắn làm bật cười, "Huynh đừng vội, tôi chỉ đoán thế thôi, không bằng huynh về quý phủ hỏi thăm xem."
Hạ Tử Ngang liên tục gật đầu đồng ý, lại chuyển đề tài, nói: "Nhưng, nói đến cũng lạ, luận về dung mạo, Lâm Tố Viện cực kỳ bình thường, tôi ngại nói là nàng ta xấu thôi. Hiện tại chức quan cũng chỉ là hàm lục phẩm, theo lý không có khả năng làm phụ tá cho chưởng sử, nhưng lại rất được lòng Minh Tiểu Hạc tâm, chậc chậc."
"Huynh đừng trông mặt mà bắt hình dong, nàng ta không thể hiện ra thì làm sao huynh thấy được." Cố Khinh Âm tùy ý nói, đương nhiên, nàng cũng không nhìn ra.
Hạ Tử Ngang vuốt cằm, thâm trầm nói: "Chỉ có thể nói, ánh mắt Minh Tiểu Hạc quá độc đáo, có lẽ hai người bọn họ..."
Mắt Cố Khinh Âm chợt lóe, "Huynh muốn nói cái gì?"
"Cố đại nhân, cô biết rõ còn giả bộ hồ đồ, cô cho là nữ quan nào cũng giống cô sao? Cả triều trên dưới có mấy người không được bao nuôi?"