Nữ Quan Vận Sự

chương 279: ám dục 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thân thể Cố Khinh Âm và Ngụy Lãnh Nghiêu dán sát vào nhau, cách lớp trung y ướt đẫm, nàng có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim mạnh mẽ của hắn.

Cửa huyệt của nàng vẫn đang co rút, cơn nóng trong người còn chưa tan. Vì vừa qua cao trào nên dấu vết rung động vẫn kéo dài mãnh liệt trong cơ thể, khiến toàn thân nàng chẳng còn sức lực. Đến khi lý trí dần khôi phục, nàng cắn môi, không biết đối mặt với chính mình, đối mặt với hắn như thế nào.

"Muốn nhìn thử không?" Hắn nói nhỏ bên tai nàng, chất giọng từ tính trầm khàn như muốn mê hoặc người nghe.

Nàng ngẩng đầu lên, hừ nhẹ: "Hử?" Đôi mắt nàng lấp lánh nước nhìn thẳng vào hắn.

Nhìn vật màu xanh trong suốt đang nằm giữa răng môi Ngụy Lãnh Nghiêu, lúc này nàng mới nhận ra hóa ra hắn đã lấy ra từ lúc nào.

Nho? Sao lại là nho? Cái miệng nhỏ của nàng hơi há ra vì ngạc nhiên.

Nàng cứ tưởng hắn hạ xuân dược, vì dù sao nàng đã từng được lĩnh giáo thủ đoạn xấu xa của hắn. Nhưng lại chỉ là một quả nho? Khiến nàng không thể ngờ được.

Hắn cười nhạt, vẻ sắc lạnh trên mi tâm như tan đi, cắn quả nho ghé sát vào môi nàng, "Nếm thử không?"

Nàng giật mình há miệng, hắn dùng đầu lưỡi đẩy quả nho vào trong miệng nàng, trầm giọng nói: "Mùi vị của nàng cũng không tệ lắm."

Cố Khinh Âm thẫn thờ ngậm quả nho trong miệng, lúc này mới hoảng hốt nhớ ra lúc ăn trưa quả thực có nhìn thấy "nho Tây Vực tiến cống". Khi đó nàng bị Ngụy Lãnh Nghiêu dâm loạn, đâu còn tâm tư thưởng thức, không ngờ thứ quả đó lại bị hắn lấy ra làm công cụ để đùa giỡn nàng.

Nàng tức giận, nhả quả nho ra, chống người dậy nhìn hắn, hai mắt trợn lên, "Có phải Ngụy Tướng quân rất đắc ý vì đã trêu đùa được tôi đúng không?"

Dáng vẻ chất vấn của nàng lúc này chẳng có chút lực sát thương nào đối với Ngụy Lãnh Nghiêu chỉ vì khuôn mặt xinh xắn ngây thơ và giọng nói đặc biệt mềm mại sau cao trào.

Đôi mắt u lam của Ngụy Lãnh Nghiêu trầm tĩnh thâm sâu, "Nàng cảm thấy ta đang trêu nàng sao?"

Hắn chỉ thấy mùi vị của mấy quả nho đó không tệ, thấy nàng vội vàng rời tiệc, nên mới tiện tay mang hai quả theo. Đưa thứ quả đó vào trong cơ thể nàng cũng chỉ là hứng trí nhất thời, ai bảo nàng nhắc tới nam nhân khác trước mặt hắn. Hắn không nghĩ hành vi đó là trêu đùa nàng, mà phải nói là trừng phạt, nhưng đâu có nặng tay.

Cố Khinh Âm không đáp, rời mắt đi, nói: "Thả tôi đi."

Hắn đột nhiên ấn người nàng xuống, để vùng bụng mềm mại của nàng chạm vào nơi cứng rắn nóng rực của hắn. "Nàng muốn ta thả nàng đi như thế nào?"

Tim Cố Khinh Âm run lên, "Rõ ràng ngài đã đáp ứng......"

"Ta đồng ý lấy ra cho nàng." Hai tay hắn giữ chặt eo nàng, "Ta đã làm xong rồi. Bây giờ, ta muốn nàng."

Ngụy Lãnh Nghiêu nhìn nàng chăm chú, ánh mắt sắc bén, giống như nàng là con mồi sa vào lưới của hắn, không thể trốn thoát.

Hắn chậm rãi kéo thân thể của nàng xuống, thấp giọng nói: "Nàng chảy rất nhiều nước."

Mặt Cố Khinh Âm nóng bừng, rõ ràng tâm trí nàng muốn cự tuyệt, muốn phản kháng, nhưng chỉ vì một câu nói, một ánh mắt của hắn mà dao động. "Ngài, không được phép nói nữa!"

Vừa dứt lời, một cây gậy cứng rắn đã chống ngoài cửa huyệt của nàng. Nàng kinh sợ, vừa thở gấp một tiếng thì đỉnh chóp to lớn đã xâm nhập vào trong âm đ*o ẩm ướt.

"Ân ah......" Đỉnh chóp kia lấp đầy tiểu huyệt của nàng, cảm giác tê dại lần nữa lan ra toàn thân.

"Vừa mềm vừa ướt, ngay cả trong mộng ta cũng muốn nàng." Hắn hừ nhẹ, ngón tay cầm dây buộc trung y của nàng, kéo nhẹ một cái, chiếc áo mỏng manh ướt đẫm bị hắn cởi ra.

Làn da mượt mà đột ngột tiếp xúc với không khí lạnh, làm Cố Khinh Âm run lên. Lúc này nàng chỉ mặc độc một chiếc áo yếm thêu hoa màu vàng nhạt đã ngấm nước, dính chặt lấy bầu ngực nở nang, không thể che lấp hai điểm hồng trước ngực. Đúng là cảnh xuân vô tận.

Ánh mắt hắn lưu luyến trước ngực nàng, giống như muốn ăn sống nuốt tươi nàng luôn. "Ai bôi thuốc cho nàng?" Hắn đột nhiên hỏi, rồi cắn mạnh nụ hoa của nàng.

Cố Khinh Âm bị đau nhíu mày, liều mạng muốn đẩy ra hắn, "Đau quá, ngài, nói gì vậy?"

Hạ thân hắn khẽ động, quy đầu khai phá tầng tầng cách trở, đi sâu vào trong âm đ*o, mạnh mẽ nghiền ép: "Nơi này hình như từng dùng thuốc."

Cố Khinh Âm giật mình, không ngờ Ngụy Lãnh Nghiêu có thể nhận ra. Nàng thầm thấy may mắn vì sợ nguyệt sự đến sớm nên đã lấy túi xuân lộ ra. Nếu để hắn biết được, không biết nàng sẽ bị chế nhạo đến mức nào.

Nghĩ vậy, nàng hơi ngẩng đầu lên, nói: "Thuốc gì? Tôi không biết."

Hàng mày lưỡi mác của Ngụy Lãnh Nghiêu chau lại, "Không biết? Vậy là nàng càng được nam nhân yêu thương thì càng chặt khít?"

Hắn mút mạnh nụ hoa của nàng, cơn đau nhói khiến toàn thân nàng căng lên, càng thêm nhạy cảm.

"Ah, đau......" Móng tay nàng găm vào bả vai cơ bắp của hắn, âm đ*o cấp tốc co rút vì sự xâm chiếm bá đạo của hắn.

Thân thể nàng dần say mê, nhưng lý trí vẫn còn tỉnh táo, cảm giác thẹn thùng vẫn hiện hữu. Nàng thở gấp: "Ngài, câm miệng! Không được nói nữa......"

Ngũ quan tuấn tú của hắn chìm trong nhục dục trông càng thêm càn rỡ phóng túng, hơi thở nóng bỏng như phất qua trái tim nàng.

Nhìn khuôn mặt ửng hồng và dáng vẻ nhút nhát e lệ của Cố Khinh Âm, cuối cùng hắn cũng chịu bỏ qua cho nụ hoa của nàng. Hắn chuyển sang ngậm lấy cái yếm của nàng rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, yếm bị kéo ra, phơi bày bầu ngực đầy đặn trắng nõn của nàng.

Mắt hắn nheo lại, eo dùng lực thúc mạnh, vật nam tính to lớn lập tức vào hơn phân nửa, gần đến tử cung của nàng.

Hắn rên lên một tiếng, mặt vẫn không biểu cảm, chỉ có đôi mắt u lam là ánh lên dục vọng tham lam.

Cố Khinh Âm vừa qua một lần cao trào nên thân thể hết sức mẫn cảm, bây giờ lại được nam căn to gần bằng cánh tay lấp đầy, chỉ cảm thấy vô cùng sung sướng, dù có chút đau đớn, nhưng cũng bị khoái cảm gấp bội che mất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio