Minh Đế đối với kế sách của Minh Nguyệt và Trạch Thiên cảm thấy hợp lí, liền cũng không có phản đối gì. Bất quá nếu làm theo kế hoạch đó thì bây giờ tiếp tục lòi ra hai vấn đề. Ai là người cai quản vận chuyển trực tiếp trợ cấp của Hoàng cung tới Lạc thành? Ai là người điều tra những tên tham quan đã ăn bớt xen ngân lượng trợ cấp?
Hiển nhiên ai cũng có thể thấy rõ mức độ dễ khó của hai công việc này. Tới cứu nạn Lạc Thành ư? Nằm mơ đi. Phải hiểu tình hình hiện giờ ở Lạc thành là vô cùng nguy hiểm. Vốn dĩ đó là nơi nghèo đói, giờ lại thêm dịch bệnh, chẳng ai dám chắc tới đó mình sẽ không bị nhiễm bệnh cả. Đó còn chưa kể đến Lạc thành có tới hàng nghìn người đang sống, cứu trợ muộn, thiếu trợ cấp, hay không chữa khỏi dịch bệnh, tất cả mọi tội lỗi đều sẽ chỉ có người cai quản vận chuyển gánh hết trách nhiệm.
Lạc thành cũng khổ đó, bệnh dịch rồi lại lũ lụt thiên tai, nhưng liên quan gì đến đám quan bọn họ? Bệnh có thể lan tới tận kinh thành à? Người đói chết ở Lạc thành có thể hóa ma oán bọn họ à? Chí ít bọn họ cũng phải biết lo cho cái mạng già của mình chứ, ai rảnh mà xung phong đi tới Lạc thành đầy nguy hiểm kia. Còn nếu không ai tới Lạc thành, vậy cứ để người dân nơi đó chết hết đi, bọn họ cũng chẳng muốn quản.
Ngược lại điều tra những tên quan đã ăn bớt xén ngân lượng trợ cấp thì dễ hơn nhiều. Vốn dĩ là đã có manh mối thông qua quá trình vận chuyển tới các địa phương để tới Lạc thành, chỉ cần tra xét lại lộ trình thông hành của trợ cấp là có thể dễ dàng tìm ra. Nếu những tên quan đó không chịu thừa nhận tội danh thì cứ bới tung cái phủ của họ ra, kiểu gì chẳng lòi đuôi.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, Minh Đế nghĩ được, đám triều thần đương nhiên cũng nghĩ được. Hiển nhiên bọn họ cũng hiểu nhiệm vụ điều tra kia sẽ đơn giản hơn. Thế là ai nấy trong lòng đều điên cuồng cầu mong nhiệm vụ đó sẽ được giao cho mình. Cũng tại dạo gần đây đất nước quá yên ổn, bọn họ mỗi ngày lên triều đứng vài giờ đồng hồ rồi lại trở về phủ, cuộc sống cứ như một cuộn băng được tua đi tua lại như vậy cũng chán lắm chứ. Với cả vụ Lạc thành này lớn, hiển nhiên công lao đóng góp vào sẽ có phần thưởng hậu hĩnh.
Nôn nóng là vậy, bất quá vẫn chưa ai có can đảm bước ra nhận nhiệm vụ. Không bao lâu sau, một thân ảnh bước ra khỏi hàng quan văn. Hắn cúi người, thanh âm bình ổn mà nói:
"Phụ hoàng, nhi thần nguyện tiến cử mình đi điều tra những tên quan tham kia, chắc chắn sẽ bắt hết chúng về cùng với số ngân lượng đã mất. Mong phụ hoàng suy xét"
Minh Đế trên cao nghe xong nhướng một bên lông mày, giọng điệu trầm thấp:"Hửm? Đại hoàng tử đây là đang làm gì? Trẫm nhớ mình đang hỏi có ai đi cứu trợ nạn Lạc thành không cơ mà?". Ánh mắt ông như lưỡi dao sắc bén mà nhắm thẳng xuống người nọ phía dưới, trong đôi mắt không rõ hỉ nộ, bất quá sâu trong con ngươi là sự chán ghét rõ ràng.
Minh Liên bị nhìn chằm chằm như vậy không khỏi cảm thấy lạnh gáy, dùng tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy được mà trở nên bối rối, ấp úng nói:"Nhi thần..."
Là do hắn quá nôn nóng cùng thiếu kiên nhẫn, bất quá cũng là do những sự việc gần đây khiến cho Minh Liên não có chút rối loạn. Tất cả đều là do sự xuất hiện của Ngũ hoàng tử Minh Nguyệt, khiến cho thế lực cùng thanh danh của hắn trong triều bị giảm sút rất nhiều. Mẫu thân cùng đệ đệ ngu ngốc bị cấm túc, dạo gần đây có một số tâm phúc bên cạnh hắn lại có chiều hướng về phe Minh Nguyệt, hắn cũng không phải là thằng ngốc, đương nhiên hiểu rõ tình hình hiện giờ. Nếu như lần này hắn có thể "lập công chuộc tội", phụ hoàng có thể đối với hắn hi vọng nhiều một chút, cũng có thể sẽ tha cho mẫu phi đệ đệ hắn.
Nhưng hành động "cầm đèn chạy trước ô tô" này của Minh Liên khiến cho Minh Đế có chút bất mãn với cậu. Bất quá ông cũng lười truy vấn, trong đầu ông biết rõ tên tiểu tử này là muốn có chút công danh để Thục phi cùng Cảnh Thục đang bị cấm túc được ra ngoài, có thế thế lực của hắn mới được ổn định như trước, dù sao thế lực của Thục phi cũng giống như cánh tay phải của Minh Liên.
Minh Đế hỏi lại:"Không biết có ái khanh nào muốn tới cứu trợ Lạc thành?"
Cả triều im lặng đến không nghe thấy một tiếng động nhỏ.
Minh Đế trong lòng cười lạnh. Hừ, đúng là một lũ tham sống sợ chết.
Đám triều thần ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, hai mắt đều là mong muốn có người nào đó bước ra đáp ứng. Minh Liên cũng có chút do dự, nhưng nghĩ lại tới Lạc thành nguy hiểm như vậy, hắn vẫn là có chút không muốn đi, dù sao mạng sống mới là quan trọng nhất.
Đương lúc Minh Đế định mắng cho đám đại thần chết nhát này của mình một trận, cũng là lúc một thanh âm kiên định lạnh lẽo phát ra.
"Phụ hoàng, Minh Nguyệt muốn đi tới Lạc thành cứu trợ. Không biết là có được hay không?". Cô kính cẩn cúi người nói, không dùng "nhi thần" như của Minh Liên mà là "Minh Nguyệt", tại bởi đối với người cha này, cô không cần cũng được.
Trong lòng các triều thần bây giờ đều là kinh hỉ. Hỉ vì vui mừng cuối cùng đã có người nhận nhiệm vụ này rồi, bọn họ không cần lo phải đâm đầu vào lửa nữa. Kinh cũng vì Minh Nguyệt thế mà lại nhận nhiệm vụ này. Có phải Ngũ điện hạ muốn tỏa sáng nên làm liều không vậy?
Có thể nói, tuy là lần đầu tiên thượng triều, nhưng là Minh Nguyệt đã chiếm hết sự chú ý của mọi người dành cho mình.
Minh Đế cười nhẹ, nói:"Đương nhiên được. Vậy ngày mai Ngũ hoàng tử Minh Nguyệt sẽ đảm nhiệm trọng trách vận chuyển trợ cấp Hoàng cung tới Lạc thành cứu nạn"
Minh Nguyệt cũng cười, nhưng là không có lan tới đáy mắt. Cô nói:"Đa tạ phụ hoàng. Minh Nguyệt tuyệt sẽ không phụ lòng tin của người"
Lý Thục từ nãy giờ vẫn chưa về hàng, ông lúc này cúi người, nói:"Hoàng thượng, vậy nhiệm vụ điều tra quan tham kia liền để cho Đại hoàng tử?". Nghĩ gì thì nghĩ, dù sao Minh Liên cũng là cháu ruột mình, không tìm về cho nó chút lợi ích thế lực thì chẳng phải lỗ vốn.
Minh Liên nghe vậy hai mắt lập tức sáng lên, trong đầu cẩn thận chọn lựa từ thích hợp sau đó hướng Minh Đế nói:"Xin phụ hoàng tin tưởng giao trách nhiệm này cho nhi thần!"
Đám triều thần dưới kia cũng tiếc lắm chứ, bọn họ cũng muốn làm nhiệm vụ điều tra kia a. Song nếu Đại hoàng tử đã lên tiếng, bọn họ nào còn có gan tranh giành?
Ngược lại Minh Đế khá là khó chịu cùng bất mãn. Thực chất ông cũng chẳng muốn gì cho cam. Nhưng Lý Thục kia đã ngỏ ý như vậy, ông dù muốn từ chối cũng không được. Tể tướng Lý Thục là người nắm nhiều trọng trách trong triều, quyền lực thì khỏi phải nói, ngoài ông cùng Trạch Thiên ra thì chính là người quyền cao chức trọng nhất trong đám quan rồi. Ông không muốn cho Minh Liên nhận nhiệm vụ này là vì không muốn thế lực của Thục gia ngày càng bành trướng, cũng là muốn kìm hãm thế lực của Đại hoàng tử lại.
Trong triều muốn ổn định quan trọng nhất phải có sự cân bằng giữa các phe phái thế lực. Nếu chiếc kiềng ba chân này gãy, tranh giành hoàng quyền tất sẽ nổ ra, đến lúc đó nhân gian sẽ là một trận gió tanh mưa máu.
Suy nghĩ một hồi, Minh Đế cuối cùng nhường một bước, thanh âm thanh lãnh vô tình nói:"Đại hoàng tử Minh Liên từ ngày mai bắt đầu điều tra đám quan đã ăn bớt xén ngân lượng trợ cấp của Hoàng cung"
Minh liên cuối cùng cũng được toại nguyện, hắn hí hửng đáp:"Dạ, phụ hoàng"
Minh Đế khinh thường hừ nhẹ một tiếng.
Lý tổng quản lại bước ra, hô nói:"Hữu sự bẩm tấu, vô sự bãi triều!". Lần bàn luận về vấn đề Lạc thành cũng đã tốn không ít thời gian rồi, lão để ý mặt trời cũng đã ngả trưa, nếu không còn chuyện gì nữa thì cứ để bãi triều đi, nhìn sắc mặt Minh Đế cũng không được tốt lắm.
Thật lâu không thấy có người lên tiếng, Lý tổng quản liền nói tiếp:"Bãi triều!"
Như chỉ trực chờ nghe được câu này, cả đám đại thần mới nãy còn im re bây giờ liền tay chân nhanh nhẹn quỳ xuống, chờ đến khi Minh Đế rời khỏi bảo tọa đi khuất thì mới dám đứng lên đi ra khỏi điện.
Minh Nguyệt chẳng ở lại làm gì, đương nhiên bình thản ra khỏi điện về Điện Ngũ hoàng tử của mình.
Vốn dĩ cô định như vậy, nhưng là chưa ra khỏi điện Lương Yên, bả vai bên trái đã bị một bàn tay níu lại.
Minh Nguyệt quay đầu nhìn, đập vào mắt cô là gương mặt tươi cười của Đại tướng quân Trạch Thiên. Biết rõ người nọ là ai, cô chán ghét nói:"Muốn gì?"
Trạch Thiên không tức giận, hắn nói:"Nga, Minh Nguyệt thật phũ phàng mà, rõ ràng chúng ta đã là đồng minh rồi đó". Hắn nói cũng rất có chừng mực, chỉ nói nhỏ cho một mình Minh Nguyệt nghe thấy, những tên quan khác đang đi bên cạnh căn bản không có biết được hai người họ là đang nói cái gì.
Minh Nguyệt nhướng một bên lông mày, đáp trả:"Thế thì làm sao?"
Trạch Thiên mặt dày tươi cười dù bị ghét bỏ vẫn cố chấp nói đến cùng:"Trời cũng trưa rồi"
Minh Nguyệt ngửa mặt nhìn trời:"Đúng vậy"
"Ta là có chút đói nha". Đại tướng quân nói.
Mơ hồ đã hiểu ra hắn là định có mục đích gì, song Minh Nguyệt vẫn nói:"Về phủ của ngươi mà ăn". Chẳng lẽ tên này còn muốn ăn trực nhà cô?
Lần này Trạch thiên trực tiếp không nói vòng vo nữa:"Ta muốn mời Minh Nguyệt đi ăn một bữa"
Vốn dĩ cô đang định tặng hắn chữ "cút", bất quá lời chưa ra khỏi mồm, nam nhân kia lại nói tiếp.
"Ta nhớ tửu lâu đó được trang trí toàn bộ một màu trắng, bên trong còn đặt dạ minh châu làm đèn...". Hắn vừa nói vừa nhìn người trước mắt.
Minh Nguyệt tuy vẻ ngoài vẫn là bộ mặt bình tĩnh, song hai con mắt lại vô cùng thành thật. Mắt phượng lúc này là đã phát sáng đến độ không còn gì sáng hơn, lấp lánh tha thiết phản ánh ba chữ "cho ta đi" rõ mồn một.
Trạch Thiên mỉm cười nhìn cô, biết rõ còn hỏi:"Đi không?"
Minh Nguyệt:"...". Đương nhiên đi! Nhiều màu trắng như vậy, đương nhiên phải đi! Không đi cô không còn là Minh Nguyệt nữa rồi!