Trong căn phòng tắm, hơi nước vẫn bốc lên, như những đám mây dày bao phủ hai thân ảnh trong đó. Một mảnh yên lặng kéo dài bao trùm lên không gian nơi đây, đến ngay cả một cơn gió cũng không dám di chuyển.
Bên ngoài, bầu trời giống như một dải lụa đen tuyền, không một gợn mây, chỉ có thể thấy quả bóng trắng lơ lửng sáng rực giữa không trung, giống như đang thống trị cả một vùng trời tĩnh lặng. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, rọi vào căn phòng, chiếu lên hai khuôn mặt...
Tiểu Ngọc vẫn đứng đó, nhưng khuôn mặt đã biến sắc tự bao giờ, cô không thể ngờ được điện hạ vậy mà lại hỏi trực tiếp như vậy, lại ngay vào lúc này, rõ ràng người đã chuẩn bị từ trước, chờ khi chỉ có hai người thì hỏi, nhưng cô cũng đâu chuẩn bị trước, chẳng lẽ phải nói hết ra sự thật sao?!! Đang phân vân rối loạn, lại nhìn thấy vị "điện hạ" này của cô vẫn thản nhiên như vậy, hai ánh mắt trong ánh trăng nhìn nhau một hồi lâu. Rồi cô bỗng thấy người nọ mỉm cười:
"Chẳng lẽ Tiểu Ngọc không muốn nói cho ta biết tất cả sự thật sao?"
Đối với Tiểu Ngọc cô cũng không muốn bắt ép quá, chỉ là thật sự cảm thấy giữa cô và Tiểu Ngọc cũng không nên có mối ngăn cách này đi. Cô đương nhiên biết Tiểu Ngọc là một cô gái tốt, thế nên cô càng không thể để cho Tiểu Ngọc có chuyện gì giấu mình, rồi lại một mình giải quyết. Vả lại người trước mặt cô này chắc chắn biết gì đó về kẻ đã thực sự hại cô, chỉ là có thể mượn tay Tiểu Ngọc để làm chuyện xấu gì đó thôi. Tính tình cô từ trước đến nay đều như vậy, rất ích kỉ, nếu như có người thật lòng đối đãi cô, cô đương nhiên sẽ coi người đó như một người bạn mà tin tưởng, nhất là đối với Tiểu Anh và Tiểu Ngọc, cô đương nhiên sẽ không muốn họ phản bội mình, nhưng ngược lại, nếu có người đã có dụng ý xấu với cô, cô đương nhiên cũng sẽ không tha một cách dễ dàng cho họ.
"Nô... nô tì sẽ nói cho người biết hết tất cả những gì mà nô tì đã biết. Tuyệt không có nửa điểm giả dối!"
Cố nhìn sâu vào trong mắt đối phương, cô vẫn không thể hiểu nổi người nọ đang nghĩ cái gì. Vẫn là cái vẻ mặt đó, chỉ khác là đôi mắt phượng đỏ rực hình như đang lưu chuyển, rồi "điện hạ" không nhìn vào cô nữa, thay vào đó là một đôi mắt xa xăm đang nhìn vào một nơi nào đó ngoài ô cửa sổ, ánh trăng bắt gặp đôi mắt đỏ như gặp một người bạn cũ, làm cho đôi mắt như càng trở nên thâm u khó dò.
"Nói cho ta biết về địa vị của ta trong hoàng cung này"
Giọng nói thản nhiên nhưng cũng khiến cho người ta không cách nào phản kháng nổi, giống như đang ra một mệnh lệnh mà người nhận lệnh bắt buộc phải làm. Không chần chừ quá lâu, cô liền nói "hết tất cả" chop người nọ:
"Uhm...nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Như người đã biết thì điện hạ là một trong sáu đứa con của Hoàng Thượng-Ngũ hoàng tử-Minh Nguyệt. Hoàng Thượng có tất cả là bốn vị hoàng tử: Đại hoàng tử-Minh Liên; Tam hoàng tử-Cảnh Thục; và Lục hoàng tử-Thất Minh. Người còn có hai vị công chúa là Nhị công chúa-Phong Lan và Tứ công chúa-Lâm Băng. Trong hoàng cung này thì người có địa vị và quyền lực lớn nhất ngoài Hoàng Thượng ra thì chính là Đại hoàng tử và Tam hoàng tử, tiếp sau đó là đến Lục hoàng tử, còn các vị công chúa từ xưa đến nay đều không thể nắm quyền, đó là cấm kị, cũng bởi vậy mà mẫu thân của người mới bắt người phải..."
Kể đến đây thì dừng một lúc, cô lén nhìn lên thân ảnh phía trước, chỉ thấy người nọ vẫn ngồi im bất động, giống như đang lắng nghe một câu chuyện hoàn toàn không liên quan gì đến mình. Vì ở trong phòng tắm quá lâu mà rốt cuộc hơi nước nóng cũng đã dần tiêu tán hết. Đang không biết nói gì tiếp theo thì người đối diện lại hỏi:
"Ta giờ là "con" của ai?"
"Quý phi nương nương ạ, nhưng sau khi nương nương mang thai Lục hoàng tử thì đã không còn quan tâm gì đến điện hạ người nữa. Cũng bởi địa vị nhờ người mẹ mà Lục hoàng tử trong hoàng cung cũng được Hoàng Thượng ban cho không ít quyền lực, chỉ là vẫn không thể bằng được hai vị hoàng tử kia thôi. Nhưng Lục hoàng tử vẫn luôn đối xử tốt với người"
"Người hại ta là Quý phi nương nương?"
Bỗng nhiên giật mình, cô không ngờ điện hạ nhanh như vậy mà đã có thể đoán ra, thầm thán phục trong lòng, bất giác mở miệng hỏi:
"Điện hạ, người sao mà có thể biết được hay vậy?"
Chỉ thấy người phía trước nghiêng đầu về phía mình, đôi môi nở một nụ cười nhàn nhạt bắt đầu giải thích:
"Minh Liên và Cảnh Thục không thừa hơi, Thất Minh là người tốt, Quý phi nương nương là đáng nghi nhất, ta dù gì cũng là hoàng tử, đám đại thần sẽ không dám ra tay, mà Quý phi nương nương từ lâu đã đem ta là cái gai trong mắt chặn đương tài lộc của con trai mụ, nên tất nhiên muốn diệt khẩu ta, hoặc cũng có thể cho ta nằm liệt giường vài năm, trở thành một vị hoàng tử phế vật!"
Lời nói mang chút chế giễu, đôi môi lại càng như thêm mở rộng, mắt phượng như vừa chợt lóe lên một tia sát khí. Người trước mắt này của cô càng ngày lại càng cảm thấy cho cô thêm đáng sợ. Nói thẳng ra thì thôi đi, đằng này còn nói cả tục danh của mấy vị hoàng tử, còn dám nói Quý phi nương nương là "mụ", điện hạ này của cô không sợ trời không sợ đất thì thôi đi, chẳng lẽ người chưa bao giờ nghe qua câu"tai vách mách rừng" sao?!! Nhỡ mà chẳng may ai nghe thấy thì biết phải làm sao đây a?!!
- ---------------------------
Cảm ơn các bạn độc giả thời gian qua đã ủng hộ và theo dõi mình!
Còn đây là câu trả lời cho câu hỏi kì trước:
Nếu bạn chọn A: bạn là một cô gái hoạt bát, đáng yêu
B: bạn là một cô gái hay tự ti, bi quan, nhưng hãy cố lên
C: bạn là một cô gái mạnh mẽ, giàu sức sống
Các bạn đã chọn phương án nào? Bình luận ở phía dưới cho mình biết với nhé!