Có thể xem đây là hình minh họa Dạ Hạo Nhiên ca ca
Tặng cho nàng @TieuVanK nàng đừng uy hiếp “ăn” ta nhoa
~=~=
_ “Alô''- Đầu dây bên kia cất giọng khàn khàn lên tiếng.
_ Xin lỗi đã làm phiền nhưng tối nay tiểu Tuyết sẽ không đến được điểm hẹn nên sẽ dời ngày lại- Anh nói một lèo không để người ở đầu dây bên kia chen miệng vào. Đâu đó ở căn phòng tối đen một người đàn ông điển trai đang tích cực giảm nhiệt độ căn phòng tới mức không thể lạnh hơn nửa.
_ Vậy thôi bye- Tịch ca của chúng ta rất ư là lịch sự mà cúp máy cái rụp. Người nghe điện thoại bên kia đầu đầy hắc tuyến đám thuộc hạ nhìn mà chạy mất dép. Giữ tính mạng quan trọng hơn tất cả!
'' Tút... Tút... Tút...''
_'' Haiz''- Cô thở dài cái tính nói chuyện không đầu không đuôi của anh từng gây họa nhiều lần
Vd: Lúc anh đưa thư tỉnh tò với cô thì ngại nên đưa cho nữ sát thủ giết anh mà nói có từ ''Chuyển'' mà nhỏ xíu khiến ả tưởng anh cho ả mà cười khiêu khích với cô, sau khi cô hỏi lại mới rõ; Lúc nói chuyện với ông chú già ''Đáng yêu'' của anh mà nói năng thì cộc lốc khiến ổng tức ói máu;... (Tg: Con troai ta đó mọi người di truyền từ mẹ đó các nàng!^^)
_ Tiểu bảo bối có ý kiến?- Anh nhìn gương mặt thở dài của cô tò mò hỏi.
_ Không... Em đi ngủ- Cô nhìn anh ngán ngẩm nói rồi bước lên lầu bỏ lại một con sói đội lốt cừu ngơ ngác.
Cạch
Tiếng cửa phòng đóng lại nhẹ nhàng cô lười biếng kéo rèm cửa lại rồi thiếp đi trên chiếc giường êm ái. Tới lúc cô mở mắt cũng đã tối ánh mắt mờ mịt nhìn cảnh đêm ngoài ban công. Bước ra ngoài ban công cô nghe thấy tiếng cãi vã dưới nhà. Tò mò leo xuống vườn hoa nhỏ cạnh phòng khách có cửa mở. Bên trong anh đang cãi vã với một nữ nhân với mái tóc màu tím ma mị. Thân hình hoàn hảo mặc bộ váy cắt xẻ đủ chỗ. Khuôn mặt trát đầy son phấn mùi nước hoa nồng nặc xông vào mũi khiến cô phát ốm nó thật thô tục! Khó chịu nhưng vẫn cố gắng nghe âm thanh bên trong.
_ Anh nhớ chúng ta có hôn ước không!?!- Cô ả cất giọng chanh chua đầy uy hiếp.
_ Một cái hôn ước mà trói buộc cả hai!?! Nực cười! Tôi không yêu cô mà bị trói buộc lại cũng chỉ thêm khó chịu cùng chán ghét cô hơn!!!- Anh khinh miệt nhìn cô ả đang ưỡn ngực tự đắc.
_ Anh phải biết tôi có đứa bé!!!- Ả tức giận quát tay nắm chặt cái bụng hơi trướng lên của mình.(Tg: Thật ra ả chuốc say anh nhưng chẳng có chút tin vui nên tìm trai bao có con rồi nói anh làm!^^)
Nghe tới đây mọi thứ xung quanh dường như im lặng không còn nghe bất cứ âm thanh nào. Kể cả câu anh sắp nói cô đột nhiên xông vào khuôn mặt xinh đẹp tối sầm lại đầy lạnh nhạt liếc nhìn anh. Ả thấy thế liền biết cô là người anh yêu liền giả vờ đau khổ bị hồ ly tinh van xin cô.
_ Làm ơn đừng... Huhu... Đừng bắt anh ấy... Huhu... Đi mà l... Làm ơn... Huhu... Tôi có con r... Huhuhu...- Cô ta khóc Lê hoa đoái vũ nhưng kết hợp với khuôn mặt đầy son phấn khiến người ta buồn nôn. Bước đến cạnh anh bàn tay giơ lên cao rồi hạ xuống thấp nắm chặt lại cười chua xót nói:
_ Chia tay đi- Lời nói hờ hững lạnh nhạt buông ra nhưng đầy sự đau khổ đôi mắt đỏ ngờ nghệch không tí cảm xúc.
_ A... Anh không c... Có làm gì mà... Đã bao năm anh đợi em... Làm ơn đ... Đừng chia tay- Anh đau khổ nói giọng điệu đức quãng khiến cô ả giật mình ả cứ ngỡ cô là tiểu tam không biết tự trọng nào đâu ả mới là thứ ả nghĩ về cô. Ánh mắt ngờ vực nhìn anh đang đau khổ nước mắt từ khóe mi trực trào ra ngoài. Cô vẫn vậy anh nhìn đau thương mang đậm trong con mắt đỏ thẳm kia. Giờ ả biết anh yêu cô đến chừng nào ả chưa bao giờ thấy anh rơi nước mắt dù chỉ động trong đáy mắt. Nơi hầm băng lạnh lẽo quanh năm ấy chưa bao giờ tan chảy đó khiến ả thèm khát được anh quan tâm.