Nói với Hãn Kiện cũng vô ích, Tiêu Thế một tay lấy tiền, một tay cầm đồ ăn, bước ra ngoài.
Không hiểu vì sao, tâm tình đột nhiên trở nên phức tạp.
Tô Na được nghỉ về khiến y rất cao hứng, nhưng dù sao cũng chỉ có một tuần, rốt cuộc là nên tiếp tục ở cùng Tô Mạch Ngôn, hay là nhân cơ hội này về nhà, đây quả là một vấn đề nghiêm trọng.
Tuy rằng thời gian cũng không lâu, nhưng mà nam nhân này vẻ mặt thì nghiêm cẩn mà cuộc sống lại rất cần người khác chăm lo.
Nhưng mà mình cũng muốn cuộc sống ngọt ngào của hai vợ chồng.
Tiêu Thế phiền não vò đầu bứt tóc.
Chả mấy chốc đã đến tòa nhà trụ sở công ty của Tô Mạch Ngôn.
Vừa lúc đến giờ nghỉ trưa, nhưng cửa phòng của trưởng phòng vẫn đóng chặt, thư kí đang định đến gọi trưởng phòng đi ăn cơm, nhìn thấy Tiêu Thế, mỉm cười gật đầu: “Trưởng phòng ở bên trong.”
Cốc cốc.
Tiêu Thế nhẹ nhàng gõ hai tiếng.
Im lặng.
“Mạch Ngôn?” – Tiêu Thế nhẹ giọng gọi – “Đang làm việc sao?”
Thanh âm tất tất tác tác bên trong đột nhiên gián đoạn, sau đó là tiếng va chạm thân thể trầm đục.
Một lát sau, cửa mở, An Duệ nghiêng mặt, biểu tình không thay đổi, mỉm cười nói: “Đến đưa cơm trưa?”
Tiêu Thế nhìn đôi môi hơi sưng, có một chút tơ máu, nhất thời giật mình.
Tô Mạch Ngôn lãnh đạm nói: “Vào đi.”
An Duệ nghiêng người, tựa tiếu phi tiếu làm tư thế xin mời.
Tiêu Thế nhăn mặt, lách qua người hắn đi vào, còn tiện tay chốt cửa, cho hắn ở ngoài luôn.
Tô Mạch Ngôn ngồi ở bàn làm việc, khuôn mặt vẫn trầm ngâm như cũ, chỉ có vài sợi tóc trên trán hơi hỗn loạn, thản nhiên nhìn y: “Không làm việc sao?”
“Ách…..” – Ánh mắt Tiêu Thế có chút phức tạp – “Tôi nghỉ phép.”
Y không phải đồ ngốc, đương hiên đoán được hai người ở trong này vừa làm gì.
Nhưng trong lúc nhất thời, y không chắc được là hai người là lưỡng tình tương duyệt hay là An Duệ đơn phương ép buộc, giờ mà hỏi thì chỉ làm cho hai bên xấu hổ thêm mà thôi.
Nói đến đây, hắn là nhạc phụ y, cuộc sống tình cảm của hắn có lẽ y không nên xen vào quá sâu thì tốt hơn.
Tiêu Thế thả lỏng tâm tình, làm như không có việc gì, mỉm cười bày đồ ăn lên bàn: “Ta làm chút đồ ăn giải nhiệt, ngài thử xem có hợp khẩu vị không.”
Tô Mạch Ngôn cũng cảm thấy xấu hổ, có ý định giải thích, nhưng nhìn thấy biểu tình thản nhiên của y, cảm thấy có nói gì cũng vô nghĩa.
Thật là buồn cười.
Chỉ là vài ngày ở chung hòa hợp mà thôi, vậy mà đã quên đi thân phận của mình.
Nhìn mấy món ăn tinh xảo trước mặt, y rũ mắt: “Cám ơn.”
Tiêu Thế cười rộ lên, tự nhiên vươn tay sửa lại đám tóc rối loạn trên trán hắn: “Không cần khách khí với tôi như thế.”
“……”
Có lẽ vì thêm nhiều tương, Tô Mạch Ngôn cảm thấy khó chịu, hốc mắt cũng hơi hơi phiếm hồng, cổ họng hắn cứng nhắc gật gật: “Ừ.”
Đại khái là vì việc vợ sắp về mà buồn bực, nhìn Tô Mạch Ngôn ăn, tâm tình Tiêu Thế tốt lên không ít, tay chân nhanh nhẹn chuyển các món đến trước mặt hắn, còn ôn hòa bảo ăn nhiều hơn.
Tô Mạch Ngôn lại rất hợp tác, Tiêu Thế bảo ăn gì liền ăn nấy, chính là trán lại nhăn lại không ít, khác hẳn với thường ngày.
Tiêu Thế cũng nhận ra, vội vàng nói cho hắn tin tức tốt: “Đúng rồi, Na Na nói ba ngày sau sẽ về.”
……..
Tô Mạch Ngôn đột nhiên mở to mắt, lập tức lại khôi phục bình thản, nhưng mà cảm giác không còn muốn ăn thêm gì nữa.
“Tôi đã biết.” – Rút tờ giấy lau miệng, hắn ngẩng đầu, con ngươi đen láy chăm chú nhìn Tiêu Thế, thản nhiên hỏi – “Vậy cậu muốn chuyển đi sao?”
Tiêu Thế nhất thời đơ người.
Y không nghĩ tới Tô Mạch Ngôn sẽ hỏi thế, nhưng là nghĩ đi nghĩ lại thì cũng thấy đó là điều đương nhiên – con gái đã về, không còn lý do gì để tiếp tục ở lại nhà nhạc phụ tiếp tục bị giám thị.
Đang định nói đồng ý, nhưng không hiểu sao lời đi ra lại là: “Không cần, cô ấy chỉ ở lại một tuần.”
Ta kháo kháo kháo kháo kháo kháo kháo kháo! Ta là lợn sao?!
Trong lòng Tiêu Thế đã khóc đến mức nước mắt chảy thành sông, nhưng bên ngoài thì vẫn tươi cười như gió xuân: “Ngài cũng rất nhớ Na Na đúng không? Cũng không mấy khi có cơ hội để hiếu thuận.”
Tô Mạch Ngôn trầm ngâm một lúc lâu sau, thản nhiên nói: “Được.”
Chủ nhât, sân bay rất đông, Tô Na đeo khẩu trang, lại thêm một cái kính râm, kéo theo một vali to dùng tiến vào.
Cam Túc đang có bão cát, mùa hè lại khô, với người từ nhỏ lớn nên ở vùng sông nước Giang Nam như cô quả là gian nan. Tranh thủ cơ hội giáo sư muốn tìm hiểu thêm một số thông tin mà lén lút chuồn êm về nhà.
Chuyến bay sớm nhất về thành phố N chỉ có loại máy bay nhỏ, mỗi bên chỉ có hai chỗ ngồi. Tô Na nhét túi xách lên kệ rồi ngồi xuống ghế.
Bên cạnh là một nữ nhân trung tuổi, ngũ quan tinh tế, hồi trẻ chắc chắn là một mỹ nhân.
So với vẻ đẹp của mấy nữ tiếp viên hàng không thì mấy nữ tiếp viên cũng chỉ là mấy cô nhóc mới lớn mà thôi.
Tựa hồ nhận ra được ánh mắt kinh ngạc của Tô Na, người phụ nữ liếc mắt nhìn cô, khẽ hất mái tóc xoăn, cười rộ lên : “Về thành phố N?”
Tô Na với trưởng bối luôn là một cô gái nhu thuận, mỉm cười lộ ra má lúm đồng tiền: “Vâng, cô cũng thế sao?”
“Ngẫu nhiên thôi.” – Người phụ nữ cười, ngắm chiếc nhẫn trên ngón áp út của Tô Na, hơi kinh ngạc – “Cháu vẫn là học sinh sao? Kết hôn rồi?”
“Đúng vậy, cháu học xong thì kết hôn.” – Tô Na nhún vai – “Lão công nhà cháu mị lực rất lớn.”
Người phụ nữ nhìn cô, có chút hâm mộ, lại khẽ thở dài: “Hôn nhân là mồ chôn tình yêu.”
“……”
Lòng Tô Na khẽ động, khóe miệng run rẩy, thầm nghĩ đừng nói bà cô này là miệng quạ đen nha.
Có vẻ người phụ nữ cũng nhận ra được mình thất thố, mỉm cười: “Đấy là cô nói cô thôi.”
Sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Tiêu Thế lái xe chở Tô Mạch Ngôn đến sân bay, từ xa đã nhìn thấy Tô Na mặc áo phông rộng thùng thình, quần bò bạc, làn da sậm màu nhờ phơi nắng, trông như là dân tị nạn vui mừng vẫy tay: “Chồng ơi ~ Cha~”
Tiêu Thế mỉm cười, bước đến hôn cô: “Giống như là đệ tử cái bang vậy.”
Tô Na nhăn mặt cắn y một cái, nhân lúc y đang đau thì chạy đến chỗ Tô lão cha: “Cha! Cha cũng đến đón con sao! Ông trời ngốc rồi sao?!”
“………”
Tô Mạch Ngôn nghe thế nhíu mày, vừa định nói gì thì người đã lao vào lòng mình, liền vội vàng ôm lấy để cả hai khỏi ngã: “Đừng nháo nữa.”
Tô Na cười hắc hắc cọ cọ vào vai hắn.
Lão cha mặt than bày ra biểu tình nhu hòa, sờ sờ khuôn mặt có vài phần giống mình, nhíu mày nói: “Cháy da rồi.”
Tô Na chun mũi: “Không sao, chồng con không chê là được.”
Nói xong quay đầu nhìn Tiêu Thế, ngây ngô cười.”
Tiêu Thế dở khóc dở cười xoa đầu cô: “Em đắc ý cái gì thế.”
Nhà của Tô Mạch Ngôn có thêm người, đột nhiên có vẻ chật chội lại ồn ào.
Tô Na đã sắp đói lả, ở bên ngoài cũng không được ăn ngon, tuy rằng không phải là kén ăn nhưng mà đồ ăn bên ngoài đúng là không ngon bằng đồ ăn của lão công nhà mình.
Cả buổi chiều bám dính sau lưng Tiêu Thế, chờ y chuẩn bị đồ ăn, len lén ăn vụng vài miếng.
Tô Mạch Ngôn đờ đẫn ngồi ở phòng khách xem tivi, không có người nào nhớ đến hắn, mà hắn cũng không biết nên nói gì.
Bữa tối, các món ăn nóng hổi được bê lên.
Lớp dầu ớt dày không thể che được màu trắng của thịt, đậu hũ ma bà đỏ tươi, mềm nhuyễn, bánh gạo nhân thịt hấp, bên trên còn có rắc hạt tiêu, lươn xào với nhiều gia vị, nước dùng thơm ngon, thêm một chút ớt bột, thử một miếng thấy cay tê đầu lưỡi.
Thanh niên thường thích ăn cay, Tô Na cũng không ngoại lệ.
Tô Mạch Ngôn lại quen ăn nhạt, cắn được hai miếng đã thấy nóng rát cả cổ họng, cảm giác dạ dày khó chịu như muốn chết đến nơi rồi.
Nhưng nhìn hai vợ chồng con gái hòa thuận vui vẻ, cũng không muốn làm cả hai mất hứng, thế nên cố gắng chịu đựng ăn thêm mấy miếng.
Hắn thấy bản thân mình thật vô vị, vì thế lại càng cố gắng làm cho cảm giác về sự tồn tại của bản thân biến mất.
Tiêu Thế chăm chú nghe Tô Na kể chuyện phong tục và những phát hiện ở Cam Túc, khóe môi lộ ra nụ cười ôn nhu và sủng nịch, thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn vào bát cô, giục cô ăn không đói bụng.
Tô Na cũng không để ý gì đến hình tượng bản thân lúc này, vừa ăn vừa nói: “Oa, chồng à, đồ ăn của anh làm quả là tuyệt vời, đồ ăn của em ở đó như cám lợn vậy…”
Tiêu Thế múc cho cô một chén canh: “Ăn từ từ thôi, hạt tiêu rất cay, cẩn thận không bỏng miệng.”
Dừng một chút, ánh mắt y đảo về phía Tô Mạch Ngôn nãy giờ vẫn im lặng, trong lòng không khỏi giật mình.
Xong rồi! Xong rồi!
Tô Na về làm y hưng phấn, thế nên quên khuấy mất vị nhạc phụ đại nhân này.
Tiêu Thế vội vàng múc tiếp một chén canh để đến trước mặt Tô Mạch Ngôn, bí đao và tôm đầy tràn, nhẹ nhàng nói: “Mạch Ngôn cũng ăn nhiều một chút.”
Tô Na cắn chân gà, chớp chớp mắt, nhìn bát cơm vẫn còn phân nửa trước mặt hắn, lo lắng nói: “Cha, cha lại kén ăn.”
“Cha không đói.” – Tô Mạch Ngôn thản nhiên nói, đầu lưỡi vẫn còn tê tê vì hạt tiêu cay, cầm lấy bát, uống một ngụm canh – “Hai đứa cứ ăn đi.”
Không cần để ý đến hắn, hắn sẽ không biết phải làm gì.
Bàn tay hắn ở dưới gầm bàn đã nắm chặt.
“A, là không hợp khẩu vị sao?” – Mấy ngày ở chung, Tiêu Thế về cơ bản cũng biết một chút – “Để tôi đi làm mấy món thanh đạm chút.”
Tô Mạch Ngôn vội vàng: “Không cần.”
“Nhưng mà……”
“Tối nay ta có hẹn.” – Tô Mạch Ngôn thản nhiên uống canh – “Cho nên hai đứa cứ ăn đi.”
Có hẹn?
Tiêu Thế nhăn mày.
Tô Mạch Ngôn cũng không hay đi tụ tập bạn bè, gần đây hay đi cùng nhất chỉ có…. Cái tên sắc lang kia.
“Cái đó, là hẹn với An tiên sinh?”
Tô Mạch Ngôn nghe nói vậy hơi run người, cứng nhắc gật đầu, trì độn mấy giây mới nói được: “Ừ, là cậu ấy.”
Nguyên lai thực sự đã muốn bắt đầu.
Mạch Ngôn đã ở một mình cũng khá lâu rồi, cho dù có lựa chọn nam nhân làm bạn lữ, cũng khá hơn là một thân một mình…..Tuy rằng nghĩ thế, nhưng trong lòng y vẫn có lợn cợn gì đó không yên.
“An tiên sinh?” – Tô Na tò mò – “Là An Duệ?”
“Ừ.” – Tô Mạch Ngôn vẫn thản nhiên như trước.
“Anh ta……” – Tiêu Thế định nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì.
Tô Mạch Ngôn cũng không cho y cơ hội nói tiếp, đứng dậy, cầm theo tây trang vắt ở lưng ghế: “Ta đi chắc tối mới về, hai đứa….. Nghỉ ngơi sớm đi.”