An Duệ tao nhã ngồi xuống đối diện Tô Mạch Ngôn, nhìn đối phương mặt không đổi sắc dùng cơm.
Tiêu Thế vò đầu bứt tai vặn vẹo ghé vào cửa sổ nhìn chằm chằm vào đôi mắt dâm đãng của tên kia – sớm biết thế thì làm cho hắn nguyên cả bữa tiệc Mãn Hãn, tốt hơn là để hắn cứ chằm chằm liếc mắt đưa tình với Tô Mạch Ngôn.
Tựa hồ cảm giác được tầm mắt bức người của y, An Duệ đang ngồi bỗng hơi nghiêng đầu, như có như không liếc qua phía y, sau đó mỉm cười vuốt cằm.
Thời gian rút lui mười phút.
An sắc lang nhìn rổ rau xanh được cho thêm, im lặng ba giây, bình tĩnh ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Kỳ thật tôi cũng không đói lắm.”
Mắt người bịt mặt lóe hàn quang.
Đối phương quét mắt về phía y, sau đó nhìn sang Tô Mạch Ngôn: “Người ta vẫn nói….. Tú sắc khả xan.”
Tú sắc khả xan: nhìn người đẹp khỏi cần ăn cơm.
Người bịt mặt đằng đằng sát khí.
An Duệ nhẹ nhàng cầm rổ rau trong tay, nho nhã vuốt cằm ý bảo: “Làm việc tốt nha.”
Tiêu Thế một bên tranh cãi một bên nhìn Tô Mạch Ngôn cúi đầu ăn cơm.
Gần đây hắn gầy đi rất nhiều, hai gò má hóp lại, sắc mặt cũng không tốt như lúc y vẫn còn ở nhà.
Không biết có phải là ảo giác không, nhưng mà y cảm thấy động tác của hắn có vẻ chậm chạp, nhai đồ ăn mà như nhai phải nhựa, làm cho người ngoài cũng thấy có chút khó chịu.
An Duệ cũng đã nhận ra, liền để bát canh đến trước mặt hắn, giục hắn uống mấy ngụm cho dễ nuốt.
Ánh mắt lo lắng kia không phải là giả vờ.
Tiêu Thế mím môi nhìn, trong lòng cảm giác phức tạp, lại không thể nào hiểu rõ được.
Thời gian nghỉ trưa đã đến, toàn bộ đồ ăn đã được bày ra, nhóm đầu bếp xong việc, cũng lục tục vào gian nghỉ, chỉ trường hợp nhân viên phục vụ bên ngoài bảo hết món nào đó, thì mới vào bếp nấu thêm.
Bình thường họ cũng nấu dư ra một chút, không muốn đang nghỉ lại phải đứng lên làm việc.
Từ điểm đó có thể thấy, Tiêu Thế tuyệt đối là quái thai.
Vì y chủ động đề nghị ra giúp đỡ nhân viên phục vụ bên ngoài.
Toàn bộ nhân viên nhà ăn có khoảng ba mươi người, làm việc luân phiên, mỗi ngày đầu bếp năm người, phục vụ mười người.
Tập đoàn Danh Thần cũng có mấy trăm người làm việc ở tòa cao ốc này, mỗi ngày đến bữa trưa đều như ong vỡ tổ tiến vào, có thể thêm một người, quả thật thoải mái không ít.
Tiêu Thế vẫn chăm chú nhìn hai người kia, bất ngờ có một bàn tay vỗ mạnh lên vai y.
Bả vai tí nữa thì trật khớp.
Tiêu Thế nhíu mày quay đầu, vội hít một hơi, ngay sau là khuôn mặt hung thần sát khí quái thú.
Y ổn định lại, hỏi: “Có việc sao?”
Đại sư phụ lão Tiền tuy rằng có bộ mặt dữ tợn, nhưng tâm địa rất tốt, chính là tính tình không được hợp lắm, nói chuyện luôn lệch hướng. Lão Tiền chăm chú nhìn y một hồi lâu, hỏi: “Trời nóng thế này còn đeo khẩu trang làm gì?”
Tiêu Thế thong thả nói: “Như vậy sẽ vệ sinh hơn.”
Lão Tiền nhìn y, chậc một tiếng, đến vị trí bên cạnh y, lật lật xếp xếp vài món sắp hết, thở than nói: “Hiện tại tuổi trẻ các cậu chỉ muốn làm con thiêu thân….. Vệ sinh? Tôi đây thèm vào! Thiên nhiên tinh khiết có gì không tốt?”
……..
Tiêu Thế囧囧 nhìn mấy giọt nước miếng của ông văng vào khay thức ăn, nghĩ rằng, về sau đồ của Tô Mạch Ngôn phải do chính tay mình làm lấy.
Hôn môi gián tiếp, phân tinh khiết thiên nhiên, virus của lão Tiền…… Tốt nhất là đem cho tên An Duệ kia.
Thấy y im lặng không nói gì, lão Tiền đưa tay lau mồ hôi, từng giọt bóng nhẫy theo ngón tay văng xuống bàn để thức ăn.
Ông quay về mấy người đang lục tục kéo ra phía sau, phân phó: “Ngày mai tất cả phải đeo khẩu trang, có thêu hoa, hình văn nhã thì càng tốt. Tốt xấu gì chúng ta cũng là đầu bếp canteen của tập đoàn Danh Thần cao cấp, biết chưa hả? Nhớ mua loại tốt nhất, tiền lương các cậu cao như thế, mua xong vẫn còn đủ ăn!”
……….
Tiêu Thế nhu nhu mi tâm, nghĩ rằng, bác cũng biết là tiền lương mua khẩu trang xong thì chỉ đủ để ăn cơ à?
Kì thật, không mua khẩu trang cũng chỉ đủ ăn cơm -_-|||
Tô Mạch Ngôn ăn như ăn thịt khô, mắt thấy nhiều người cũng đến ăn trưa, chỗ ngồi có vẻ sắp không đủ, liền buông đũa, liếc An Duệ một cái: “Cậu không đói?”
Khay cơm của An Duệ còn thừa hơn nửa, cái tên quái thai mới đến kia xới cho nhiều lắm.
An Duệ nhíu mày, nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Thân thể không thoải mái?”
Hai tuần nay An Duệ cảm thấy Tô Mạch Ngôn rất khác thường, ngày thường vốn đã cuồng công việc, hiện tại mức độ cuồng đã thăng cấp, ngoại trừ công việc ra thì không làm gì cả, kể cả nghỉ ngơi, ánh mắt cũng không thoải mái, người gầy đi nhiều.
“Không có việc gì.” – Tô Mạch Ngôn nhếch môi với hắn, xem như là cảm ơn vì đã quan tâm, sau đó đứng dậy – “Về tổ chức họp thông báo thôi.”
Xoay người, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, hắn vội dừng lại.
Ngón tay bám chặt lấy mép bàn, mới có thể miễn cưỡng mà đứng thẳng.
Thân hình hơi hơi loạng choạng, nhưng cũng không tính là rõ ràng.
An Duệ theo sau đỡ lấy hắn, thân thiết: “Trưởng phòng?”
Vài giây sau, cơ thể bình thường trở lại, hắn nhẹ nhàng thở ra, lắc lắc đầu: “Không việc gì, huyết áp thấp thôi.”
Sau đó hắn đẩy An Dật ra, đi thẳng như không có chuyện gì.
An Duệ bất đắc dĩ thở dài, nhanh chân đuổi theo.
……..
Ba giây sau.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn một người toàn thân trắng toát, chui lên từ gầm bàn bên cạnh đi ra.
“………….”
“…………”
Tiểu thư OL (Ofice Lady: Nữ nhân viên văn phòng) xinh đẹp bên canh khẩn trương nhỏ giọng nói: “A, biến thái!!!”
Đồng nghiệp nam có nghĩa vụ hộ hoa (Bảo vệ hoa – người đẹp) vội vàng trấn an: “Yên tâm, có bảo vệ rồi.”
Người bịt mặt hoàn toàn không để ý ánh mắt xung quanh nhìn mình như gặp quỷ, cau mày đau khổ suy tư: “Huyết áp thấp…….”
Vì thế, hôm sau Tô Mạch Ngôn tránh tủ kính của đồng chí người mới biến thái kia, khi đến tủ khác gọi cơm, ngẩng đầu lên thì thấy, tất cả mọi người trên mặt đều mang khẩu trang nhãn hiệu nhà có chó hoang siêu nổi bật.
“…………”
Tô Mạch Ngôn không nói gì, nhìn chằm chằm người nọ một lúc lâu.
“Muốn dùng món gì?”
Dáng người cao lớn, mang theo ý cười lấy lòng lại cố hạ thấp giọng, sống chết cũng không muốn cho đối phương thấy mặt mình.
Biến…….
Thái……
Thiếu chút nữa thì Tô Mạch Ngôn đã thốt ra.
Đồng chí Tiêu Thế vẫn hồn nhiên không biết mình đã bị xếp vào hàng ngũ biến thái, còn háo hức chờ người ta gọi món.
Hôm nay y nhiệt tình ôm hết một nửa số đồ ăn trong phòng bếp, làm cho mấy đầu bếp khác sợ đến mức khóc không ra nước mắt, lui hết về góc khe khẽ nói nhỏ, đoán rằng anh chàng mới đến còn muốn ôm hết cả việc trong nhà bếp.
Tâm tình của y thì rất sung sướng, còn thêm cả chút dược liệu vào thức ăn để bổ sung dinh dưỡng, làm cho lão Tiền ở bên cạnh không ngừng phỉ nhổ: “Dược liệu làm cái gì? Nước miếng là bổ nhất! Đừng có làm vẻ đạo mạo @%^$$^……..”
Tiêu Thế làm như không nghe thấy.
Y đã lên kế hoạch nuôi Tô Mạch Ngôn thành một chú heo vĩ đại.
Lòng gà xào tiêu, bổ huyết! Thực chất là chỉ có mề và gan gà, theo đông y Trung quốc thì gan gà có tác dụng bổ máu.
Trứng cá om, giảm stress!
Bắp bò kho đường phèn, kiện thể!
Vịt nấu gừng nấm tuyết, bổ hư!
Canh gà mầm lúa, tiết sữa!
Tô Mạch Ngôn nhìn qua bàn thức ăn, thản nhiên nói: “Cần tây, bồ câu hạnh nhân.”
“…………..”
Nụ cười Tiêu Thế cứng lại: “Sao?”
Vì sao lần nào cũng phải lặp lại? Người này bị lãng tai sao?
Tô Mạch Ngôn không tức giận, sắc mặt vẫn bất động: “Cần tây, bồ câu hạnh nhân.”
“Hôm nay vịt nấu gừng nấm không tệ.” – Thanh âm Tiêu Thế cách lớp “rọ mõm” có chút buồn bã – “Còn tốt cho cơ thể.”
Tô Mạch Ngôn hít một hơi thật sâu, lặp lại lần thứ ba: “Cần tây, bồ câu.”
Người bịt mặt thực uể oải, cúi đầu, cầm muôi, nhanh chóng lấy đồ ăn mà hắn chọn, còn nhịn không được thở dài: “Vịt nấu gừng nấm với trứng cá kho đều tốt mà.”
“…..Được rồi.”
Tô Mạch Ngôn nhu nhu huyệt thái dương, tôi không nói gì cho nên cậu trực tiếp đánh người đúng không?
Trên khay không phải là cần tây với chim bồ câu?
Một ít trứng cá om cùng với miếng thịt vịt nấu gừng nấm, bên cạnh còn có cả lòng gà xào tiêu.
Đại khái là trên người bịt mặt tỏa ra khí tràng ai oán, trên mặt mặc dù có khẩu trang nhưng vẫn có cảm giác sắp khóc.
Tô Mạch Ngôn không có cách nào, thở dài: “Quên đi.”
Cầm khay thức ăn rời đi.
Người bịt mặt nhìn theo bóng hắn, thản nhiên nở nụ cười: “Cứ như vậy, như vậy thôi cũng tốt rồi.”
Gặp mặt, chuyện này quá sức xấu hổ.
Không gặp mặt, lại thêm lo lắng.
Như vậy là tốt nhất.
Tô Mạch Ngôn một mình ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, không yên lòng chọc chọc miếng trứng cá trên khay, một miếng cũng không động đến.
Bình thường đều là An Duệ kéo mình đi ăn, nay phân ban rồi, bất luận giao tình có thế nào, vẫn có chút bận tâm.
Mà nhóm cấp dưới bên này đều sợ hắn, cho nên hắn đánh phải một mình đi ăn.
Gắp một miếng thịt vịt trắng nõn cho vào miệng, thịt mềm hòa với vị cay của gừng tạo thành hương vị rất tuyệt, cũng không còn mùi của thịt.
Tô Mạch Ngôn nheo mắt, hương vị thật không tồi, có thể khiến cho người ta thèm ăn.
Chính là người kia lại rất kỳ quái.
Nghĩ vậy, hắn gắp thêm một miếng trứng cá, đưa lên miệng. Không có vị của trứng cá bình thường, hương vị rất được, không có mùi tanh, lại đậm đà, vị ngon toát ra trên đầu lưỡi.
Vì thế, một miếng, hai miếng, rồi lại ba miếng………..
Tiêu Thế đứng một bên nhìn, trong lòng rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhàng.
An Duệ bê khay thức ăn cùng mấy đồng sự cấp dưới vừa cười vừa nói đi ra, nhìn thấy hắn ngồi một mình, liền kéo những người khác cùng đến.
Xoay người nhìn sang, nhịn không được cười nói: “Hôm nay thức ăn thật phong phú.”
Mấy người Ban Hai cũng không thân với Tô Mạch Ngôn lắm, nhưng là nghe nói Tô Mạch Ngôn không nhằm vào tác phong, vừa mới bắt đầu thì có chút khẩn trương, nhìn thấy trưởng phòng nhà mình nhàn nhã nói chuyện, mới yên tâm thêm chút, cũng theo qua đó ngồi.
“Thật phong phú.” – Ngồi bên người Tô Mạch Ngôn, Thẩm Doanh, cường nữ của Ban , ba mươi tuổi, tóc đen ngang vai, là một người già dăn, lúc này cười lên có vài phần dịu dàng – “Đãi ngộ của Tô trưởng phòng cao hơn chúng tôi rồi.”
Nhìn khay cơm của những người khác, thức ăn cũng phong phú, nhưng mà số lượng quả là chênh lệch kinh người.
Tô Mạch Ngôn hơi hơi nhăn mày: “Đại khái là tôi tới sớm.”
An Duệ tựa tiếu phi tiếu nhìn Thẩm Doanh, lại nhìn Tô Mạch Ngôn, không nói gì.
“Thật vậy sao?” – Thẩm Doanh lại không nhịn được mở miệng, mỉm cười nói – “Như vậy lần sau tôi với Tô trưởng phòng cùng đi được không?”
Bắp bò kho mật mía
Bồ câu hạnh nhân
Canh gà mầm lúa
Lòng gà xào tiêu
Trứng cá om
Vịt nấu gừng nấm