Hãn Kiện khó chịu len lỏi giữa dòng người đông đúc trong chợ đêm. Đang lúc nước sôi lửa bỏng vì kỳ thi đại học, tên nhóc kia lại nhởn nhơ ăn của gã, ở nhà gã, mỗi lần đám nhân viên trong nhà hàng xúm vào hỏi han thì lại bày ra bộ dáng thiếu niên chăm chỉ, quả là bực đến không chịu nổi.
Mới ăn cơm chiều xong, lại đột nhiên muốn đến chợ đêm ăn sinh tiên, còn nhất định là phải ở Dụ Nhớ. Cái ánh mắt châm chọc với biểu tình lãnh đạm của lão chủ khiến gã hận không thể lao lên chém cho ông ta một nhát.
Thời gian này quả là khiến gã mệt muốn chết.
Gã tức giận đẩy cửa bước vào, đứng dựa vào quầy thu ngân gọi món rồi chờ, trong lúc vô tình nhìn xung quanh, không nghĩ lại gặp được người không nên gặp…
Lại còn ngồi giữa hai cô gái? Hãn Kiện nhíu mày.
Nhớ rõ lần đầu tiên hai người gặp mặt hồi đại học, gã cảm thấy khuôn mặt Tiêu Thế rất không vừa mắt gã.
Vốn là Hãn Kiện vẫn luôn cho rằng bản thân là một mỹ nam tử, là người đẹp trai nhất, không ngờ đến khi gặp Tiêu Thế mới biết núi cao còn có núi cao hơn. Lúc đó gã rất căm tức, thậm chí đã có lúc còn muốn tặng cho Tiêu Thế một cốc axit sunfuric vào mặt.
Đương nhiên là loại tâm tình này lâu lắm rồi chưa hề xuất hiện, hôm nay lại đột nhiên quay về, cũng là do khuôn mặt tươi cười dâm đãng của tên kia.
Kỳ thật, nếu gã cẩn thận quan sát, sẽ nhận ra nụ cười của Tiêu Thế không phải là dâm đãng, mà là ngọt ngào.
Vị trí Tô Na chọn hơi khuất, trên cơ bản là chỉ nhìn thấy bóng ông chủ, không nhìn rõ khuôn mặt đáng sợ kia, Tiêu Thế cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Chọc viên sinh tiên bao trắng nõn bóng loáng trên đĩa, y không khỏi nghĩ đến hình ảnh lão thỏ lần đầu tiên ăn sinh tiên, không nghĩ là có nước canh phọt ra, ánh mắt khiếp sợ trợn tròn, biểu tình vô tội khi đó nhìn thì thấy buồn cười, giờ nghĩ lại thì thấy vô cùng đáng yêu.
Nghĩ đến người yêu, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, thật sự không thể trách y nụ cười của y được.
Hạ quyết tâm sẽ mang hai phần sinh tiên về cho lão thỏ, mấy thứ bát quái líu ríu bên tai y căn bản không thèm để ý tới, thế nến khi bên kia Tô Na kinh ngạc “A” lên, y vẫn còn đờ đẫn,
“Hanny ~~~”
Cùng với tiếng gọi thân thiết không kém phần ghê tởm, một bóng người lao đến, ôm chặt lấy Tiêu Thế.
Khuôn mặt tươi cười của Tiêu Thế run rẩy, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là khuôn mặt cười đến ghê tởm của Hãn Kiện.
Nếu người ngoài nhìn vào, sẽ cho là hai người đang chơi trò soi gương -_-|||
“Một mình?” – Tiêu Thế có phản xạ nhìn về phía sau gã, cũng không phải vì những lời chú Trần nói hôm trước mà cố ý trêu đùa gã, chính là từ sau khi thiếu niên kia xuất hiện, ít khi thấy Hãn Kiện một mình ra ngoài – “Lục Quá đâu?”
“Ở nhà chờ chim mẹ về, chắc đang há mỏ kêu chiêm chiếp.” – Hãn Kiện hừ hừ hai tiếng, không khách khí ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thế, cười với hai vị mỹ nữ đối diện – “Cô gái xinh đẹp này mình chưa từng gặp qua nha.”
Tô Na với Hãn Kiện về phương diện nào đó cũng có thể coi là thân thiết, cho nên lập tức cười hì hì giới thiệu: “Đây là Tiểu Anh.”
“~ Tiểu Anh….” – Hãn Kiện liếc mắt nhìn Tiêu Thế, ngoài cười nhưng trong không cười nói – “Vẹt con?”
“……..”
Tiểu Anh ngại ngùng, nụ cười cứng đờ lại.
“Là Tiểu Anh!” – Tô Na trừng mắt nhìn gã – “Tiện Tiện lại ngứa miệng?”
Hãn Kiện nhún vai: “Gần đây rất yêu thích chim chóc.”
Tô Na khinh bỉ nhìn gã, cầm tờ tạp chí trên bàn nói: “Tiểu Anh, không cần để ý tên đó, tiếp tục nói chuyện.”
Tờ quảng cáo lớn giữa tạp chí, là một ngôi sao nổi tiếng, mặc tây trang.
Dáng người cao gầy thon dài, vô cùng mê người, nhìn mặc tây trang rất có phong cách.
Đầu ngón tay Tô Na chọc chọc vào mặt vị soái ca đó, nói với Tiểu Anh: “Này, chỉ gặp may, nhờ vào một tiết mục trong chương trình tổng hợp mà được chú ý đến, quả tàn bạo nhỉ?”
Tiểu Anh chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình có một đôi mắt rực lửa chăm chăm nhìn vào, sợ đến mức không dám ngẩng lên, gật đầu: “Ừ.”
“Một lần gặp may?” – Hãn Kiện nhíu mày nhìn tờ tạp chí, cười nhạo nói – “Người ta nói một lần gặp may là đều là chỉ nữ nghệ sĩ, không nghĩ đến nam nghệ sĩ cũng có thể dùng.”
“………….”
Tiểu Anh hoàn toàn không nói gì.
Tô Na oán hận vẫy tay: “A Thế, mau đưa tên dở hơi kia đi!”
Tiêu Thế thì không thấy gì cả, dù sao từ trước đến giờ miệng Hãn Kiện vẫn tiện như thế, y đã quen rồi nên thấy bình thường, ở bên cạnh nghe mấy người nói, chỉ vào gói sinh tiên được để trên bàn: “Sinh tiên lạnh rồi, không sợ chim non không ăn được sao.”
“Chim non nhà tao dễ nuôi mà.” – Hãn Kiện hừ một cái, vỗ mông đứng lên, nhìn đầu Tiểu Anh, nhìn mặt Tô Na, vỗ vỗ vai Tiêu Thế – “Đi, tâm sự bạn bè chút.”
Tiêu Thế có chút kinh ngạc, rõ ràng hôm qua mới nói chuyện điện thoại, hôm nay còn muốn nói gì?
Mãi đến khi bị kéo ra ngoài, đứng trước một ngõ nhỏ, Hãn Kiện mới dừng lại, im lặng một hồi mới quay đầu nhìn Tiêu Thế.
Tiêu Thế bị khuôn mặt giận dữ dọa cho giật mình.
“….Mày đóng giả quỷ à?”
“Hừ hừ hừ.” – Hãn Kiện oán giận, tên quỷ phong lưu chết tiệt, bày ra bộ dạng nai tơ ngơ ngác làm gì, rõ ràng là cáo già.
Ở nhà đã có nam nhân rồi, vậy mà còn dây dưa với nữ nhân kia là sao?!
Gã tức giận nâng cằm: “Nói, mày muốn quay lại với Tô Na hay là có ý đồ thông đồng với con vẹt non kia?”
Tiêu Thế mãi mới hiểu vẹt con là chỉ ai, bất đắc dĩ nói: “Người ta là Tiểu Anh, không phải vẹt con….”
(鹦鹉 – yīngwǔ: Chim anh vũ, vẹt còn tên bạn nữ kia là英 nghĩa là hoa)
“Hừ! Không giống sao?!” – Hãn Kiện cả giận nói – “Trong mắt tao thì đều là chim cả!”
Nói xong mới nhớ đến người đợi ở nhà, liền sửa lại: “Không đúng, cũng không phải là chim!”
“……………”
Tiêu Thế thở dài: “Mày lại lên cơn à? Con gái nhà người ta rất tốt….”
Đúng vậy, ánh mắt như kiểu hận không thể lao lên ăn luôn.
Không phải đang ghen, mà là bênh vực kẻ yếu…. Ôm tâm tình đó, Hãn Kiện bĩu môi: “Nhà mày…. À, Tô tiên sinh đâu?”
“Mạch Ngôn?” – Nghĩ đến người yêu, trên mặt Tiêu Thế chợt nở nụ cười – “Hôm nay hắn vận động kịch liệt quá, ở nhà nghỉ ngơi rồi.”
Hãn Kiện đạp chân lên tường, tạo dáng kiểu lưu manh: “Cho nên mày liền đi ăn vụng?”
“Này….”
Tiêu Thế sầm mặt: “Đừng có nói lung tung, tao với con vẹt… nhầm, Tiểu Anh không có gì cả, vừa mới biết thôi, cũng chưa nói được mấy câu.”
“Thì ra là thế….. Vậy là muốn quay lại với Tô Na?”
“Ừ… Gì?” – Tiêu Thế nghe được câu “thì ra là thế” nghĩ là gã đã hiểu được tình cảm của mình dành cho Mạch Ngôn, nên “Ừ” theo phản xạ, nghe hết câu mới kịp phản ứng: “Ai muốn quay lại với cô ấy?”
Y đang hận không thể gả cô ấy đến Siberi đây.
Đột nhiên y có cảm giác, tâm lý của y không khác mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết là mấy -_-|||
Hãn Kiện không biết y đang nghĩ gì, chỉ sầm mặt nói: “Tao cảnh cáo, nếu hiện giờ đã quyết định với Tô tiên sinh, thì nên kiên định thanh thật mà sống, đừng có mà thay đổi xoành xoạch, rõ chưa?”
Tiêu Thế dở khóc dở cười, y là người thế nào mà gã lại không hiểu sao? Có khi nào thất thường đâu?
“Cho dù Tô tiên sinh không nói ra ngoài, nhưng tấm lòng với mày là thật, nếu thật sự không có gì, thì mày nên cách xa Tô Na một chút.”
Tô Na với y cũng vô tâm, có gần cũng chả làm gì được.
Tiêu Thế sờ sờ mũi.
“Tô tiên sinh, ông ấy…”
Đột nhiên sau lưng vang lên câu nghi vấn: “Tô tiên sinh là ai thế?”
“Vô nghĩa.” – Hãn Kiện không kiên nhẫn vẫy tay – “Là Tô Mạch Ngôn chứ….A….”
“…………”
Hãn Kiện cứng ngắc đầu quay lại, thấy Tô Na ngạc nhiên nhìn hai người.
Tiêu Thế trừng mắt nhìn gã.
“Ách… Tô Na….” – Hãn Kiện mở miệng – “Cái kia vừa rồi….”
Hai chữ “Vui đùa” chưa ra khỏi miệng, Tô Na đã mím môi rời đi.
Âm thanh cộp cộp của giày cao gót đạp lên vỉa hè dần dần đi xa, Hãn Kiện đầy hối hận nhìn Tiêu Thế.
Chỉ thấy đối phương cúi đầu, tóc rủ xuống che một bên mặt, hai tay đút túi.
“Ách…” – Hãn Kiện nghĩ mãi mà không biết nên mở lời thế nào, cuối cùng chỉ có thể suy sụp cúi đầu – “Tao xin lỗi….”
Một lúc lâu không có người trả lời.
Hãn Kiện bứt rứt vô cùng, thầm nghĩ mình không nên nhiều chuyện như thế. Đã sớm biết bản thân không có hi vọng, vậy mà thấy người này ở bên cạnh người khác vẫn không thể cầm lòng được.
Kết quả là làm hỏng chuyện của người ta.
Nghe được tiếng bước chân của người kia, Hãn Kiện căng thẳng, lập tức thẳng người nói: “Nếu khó chịu có thể đấm tao một… à không hai…. A?”
Chưa nói xong, cảm thấy hai má đau nhói.
Ngay sau đó, thấy được bàn tay người kia giữ chặt khuôn mặt gã, nâng lên.
Trước mặt là khuôn mặt đang vô cùng giận dữ.
Tiêu Thế bóp chặt tay, khuôn mặt u ám cười lạnh nói: “Mày cũng thật là phiền toái đấy…Ha…ni……..”