Type: cỏ mộc
Trình Việt bị thương không nặng lắm, dù sao cũng trong khu vực sầm uất nhất, tài xế không được lái xe quá nhanh, nhưng chủ yếu là do Vụ Mang Mang xuất hiện quá đột ngột, lại vượt đèn đỏ nên được Trình Việt lao tới đẩy cô ra.
Lúc tài xế xuống xe, chân đã run rẩy, đúng là tai họa bất ngờ, đến khi nhìn rõ vết thương của Trình Việt thì anh ta mới hơi yên lòng một chút.
Đến khi anh ta bình tĩnh lại, tài xế bắt đầu nổi nóng, hôm nay đúng là xui xẻo, cặp tình nhân cãi nhau, cô nàng kia giả vờ giả vịt lao ra ngoài, vượt đèn đỏ, anh chàng kia lại cứ diễn cảnh thâm tình cứu người yêu, không đâm chết đôi nam nữ này là do kiếp trước họ thắp đủ nhang rồi, may mà anh ta lái xe không nhanh lắm.
Ngoài phòng cấp cứu, Vụ Mang Mang bần thần, hoang mang ngồi trên ghế, cơn lạnh buốt toát ra từ sống lưng khiến cô run lẩy bẩy mãi.
“Cậu ta không sao đâu, Mang Mang.” Lộ Tùy lại gần, nhẹ nhàng xoa lưng Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang lại nhảy dựng lên như bị điện giật, lùi lại một bước thật dài, quay ngoắt đi không muốn nhìn thấy Lộ Tùy.
Lộ Tùy thực sự đã đánh giá cao trạng thái tinh thần của Vụ Mang Mang.
Tuy cô vô thức ôm lấy Trình Việt khi anh ngã xuống, nhưng người này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hoặc người này đang làm gì, thì trong đầu cô không có ấn tượng gì đặc biệt.
Bây giờ trong đầu Vụ Mang Mang giống như đang bùng nổ, đầy ắp tiếng thắng xe chói tai, tiếng bàn luận xôn xao, “Chết rồi chết rồi”, tiếng còi xe cảnh sát và cấp cứu…
Vụ Mang Mang chỉ thấy đầu đau như muốn vỡ ra, cô chống tay lên tường, chầm chậm trượt ngồi xuống ghế, hai tay ôm lấy đầu, ám thị bản thân hết lần này tới lần khác, chuyện xảy ra lúc nãy không phải là thật, tất cả là diễn kịch, cô chỉ cần ngủ một giấc, tỉnh dậy thì mọi thứ sẽ qua đi.
Nhưng một giọng nói khác đang nói rằng, đừng trốn tránh nữa, đó là thật, Trình Việt đã trở về.
Còn Lộ Tùy chắc chắn cũng biết mọi chuyện đã từng xảy ra với cô.
Tuy anh biết cô từng vào bệnh viện tâm thần, nhưng anh không hề biết rõ lúc đó cô điên cuồng, đáng sợ thế nào.
Anh cũng không biết lúc đó cô tự ti, yếu đuối quỳ xuống chân Trình Việt ở sân bay, để anh đừng dời bỏ cô.
Thực ra cô không hề tốt đẹp, không ưu tú như cô thể hiện, cô chỉ là một người bị rất nhiều người chê bai, bỏ rơi.
Mà sẽ có ngày, anh cũng tỉnh ngộ, cô vốn không xứng với người ưu tú như anh, anh sẽ còn có những điều tốt hơn cần theo đuổi.
Vụ Mang Mang ôm đầu, tuyệt vọng nghĩ, hóa ra cô luôn lừa dối bản thân, dối mình dối người vô cùng đáng thương, lại vô cùng yếu đuối, những chuyện cô từng cho là ác mộng hóa ra đã thực sự xảy ra.
Lúc này Vụ Mang Mang đang chìm đắm trong thế giới riêng mình, tự oán trách bản thân, nhưng cô lại không biết trạng thái này của bản thân lại cho Lộ Tùy một tín hiệu gì đó.
Mối tình đầu trở về, mối tình đầu vì cứu cô mà nằm trong bệnh viện, trong mắt cô không còn nhìn thấy bất cứ người nào nữa.
Ngay cả anh chạm vào mà cũng không thể chịu đựng được sao?
Đương nhiên Lộ Tùy biết Trình Việt là ai, cũng biết Trình Việt là gút mắc trong lòng Vụ Mang Mang, biết rằng mọi chuyện trong quá khứ của cô đều liên quan đến anh chàng đó.
Chỉ là Lộ Tùy không ngờ rằng hôm nay, sau chín năm trời mà sức ảnh hưởng của Trình Việt đối với Vụ Mang Mang vẫn lớn đến thế, chỉ là gặp mặt thôi đã khiến cho cô hoàn toàn suy sụp.
“Vụ Mang Mang, em nhìn bộ dạng bây giờ của em thế nào?” Lộ Tùy là người mạnh mẽ, gần đây tuy anh đã gắng sức khéo léo nhã nhặn nhưng anh không phải người không có cảm xúc, “Chỉ vì một Trình Việt mà em…”
Vụ Mang Mang bị Lộ Tùy nắm vai, bắt cô nhìn anh.
Vụ Mang Mang nhìn vào mắt Lộ Tùy, phẫn nộ, thất vọng trong đó, cô đều nhìn thấy hết.
Lúc nghe hai chữ Trình Việt, giọng nói trong đầu Vụ Mang Mang lập tức hét lên: Nhìn đi, Lộ Tùy biết hết, chuyện gì anh ấy cũng biết.
Vụ Mang Mang bỗng cảm thấy cô không thể thở nổi.
Thế giới xung quanh trong chốc lát trở nên yên tĩnh, cô không nhìn thấy gì, không ghe thấy gì, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Vụ Mang Mang run lẩy bẩy đứng lên, loạng choạng đẩy Lộ Tùy ra, cổ như bị ai bóp chặt, nghẹt thở đến mức đau không muốn sống.
Vụ Mang Mang chạy vào nhà vệ sinh, gần như nôn ra hết dịch vị trong dạ dày, chỉ cảm thấy bản thân vừa bẩn vừa hôi.
Cảnh tượng sau này lướt nhanh như trong phim, đến khi Vụ Mang Mang hơi tỉnh lại thì đã nằm trên giường của mình trong nhà Lộ Tùy.
“Có thể là chứng khủng hoảng tâm lý”, Ngô Dụng nghe Lộ Tùy miêu tả trong điện thoại xong đã nói, “Nhưng tôi cũng không dám khẳng định, bây giờ tôi đến chỗ anh vậy.”
Lộ Tùy đặt điện thoại xuống, quay đầu sang hỏi Anne, “Mang Mang ngủ chưa?”
Anne gật đầu.
Lộ Tùy đứng dậy lên lầu, anh đẩy cửa phòng ngủ của Vụ Mang Mang, không nhìn thấy cô trên giường, tìm một vòng cũng chẳng thấy bóng dáng cô đâu.
Anne đi sau lưng Lộ Tùy, căng thẳng nói: “Tôi thề là tôi thấy tiểu thư ngủ rồi mới xuống lầu mà.”
“Bảo lão Petter mang camera giám sát lại đây”, Lộ Tùy ra lệnh.
Màn hình hiển thị Vụ Mang Mang không hề ra khỏi phòng ngủ, Lộ Tùy cụp mắt, đi thẳng vào phòng thay đồ của cô.
Mở cánh cửa tủ quần áo ra, Vụ Mang Mang quả nhiên đang co rúm trong góc, khi ánh sáng chiếu vào, cô giờ tay lên che mắt theo phản xạ.
“Vụ Mang Mang”, Lộ Tùy mở toang cửa tủ ra.
Người mạnh mẽ thường có một nhược điểm, đó là rất ghét những kẻ bất tài hễ gặp chuyện là trốn tránh, Lộ Tùy bình thường chuyện gì cũng có thể chiều theo Vụ Mang Mang, nhưng chuyện hôm nay thì không thể.
Thế nên anh không hề nương tình kéo Vụ Mang Mang ra khỏi góc tối mà Vụ Mang Mang cho là an toàn.
Vụ Mang Mang đi chân trần, tóc tai rũ rượi đứng trước mặt Lộ Tùy, bị anh kéo đến trước gương, “Em nhìn bộ dạng bây giờ của em đi, Mang Mang, hiện tại em đã hai mươi bảy tuổi, không còn là mười bảy nữa.”
Vụ Mang Mang bây giờ ghét nhất là bộ dạng của bản thân, cô rơi nước mắt, nhón chân lên bịt miệng Lộ Tùy, khóc lóc: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa.”
Lộ Tùy nhìn Vụ Mang Mang, thật sự tức giận, anh ôm cô vào lòng, xoa đầu cô: “Mang Mang, đừng sợ, chuyện gì cũng có anh ở cạnh, dù em quyết định thế nào anh cũng sẽ nghe theo em. Bây giờ em bệnh rồi, chúng ta đi khám bệnh được không?”
Vụ Mang Mang nghe xong lại xuất hiện tình trạng tim đập nhanh, toát mồ hôi, khó thở. Cô khó nhọc hô hấp, hất mạnh đầu, “Em không bệnh, em không bệnh, em không muốn đi bệnh viện tâm thần, em không muốn đi bệnh viện tâm thần…”
Thực ra Vụ Mang Mang bây giờ không thể phân biệt quá khứ và hiện tại, đại não của cô đã không thể nào xử lý những caerm xúc của cô như bình thường được nữa.
Lúc Ngô Dụng đến nhà Lộ Tùy cũng không cách nào trò chuyện được với Vụ Mang Mang, chỉ có thể tiêm cho cô một mũi, rồi lại kê một tuần thuốc đưa cho Lộ Tùy.
Lộ Tùy nói với Ngô Dụng: “Lúc nãy cô ấy lại nôn thêm mấy lần nữa.”
Ngô Dụng gật đầu, “Tôi kê trước một tuần thuốc cho cô ấy, đợi cảm xúc ổn định lại sẽ điều trị tiếp.”
Lộ Tùy gật đầu.
Ngô Dụng vẫn không an tâm về Vụ Mang Mang, lúc xuống lầu đã nói nhỏ với Lộ Tùy: “Mang Mang hiện giờ rất yếu đuối, anh nên kiên nhẫn một chút, cô ấy nhất định sẽ khá hơn, điều cô ấy cần nhất hiện tại chính là sự an ủi của anh.”
Lộ Tùy lặng lẽ nhìn Ngô Dụng một lúc, không nói gì.
Có người từng nói: Ngày mai, tất cả sẽ tốt đẹp hơn.
Hôm sau, Vụ Mang Mang mở mắt ra, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, thời tiết rất đẹp, có thể thấy một lúc nữa chắc chắn sẽ là bầu trời xanh trong bao la, ánh nắng chan hòa.
Ánh mặt trời mùa đông lúc nào cũng khiến cho tâm trạng con người vui vẻ.
Hiếm khi Lộ Tùy giờ này vẫn còn đang ngủ, Vụ Mang Mang nhẹ nhàng lay cánh tay anh: “Dậy thôi, ông chú gan nhiễm mỡ.”
Rèm mi của Lộ Tùy động đậy, rồi nhanh chóng mở bừng mắt.
“Mau dậy đi, chúng ta phải đi chạy bộ rồi.” Vụ Mang Mang nói xong trở mình xuống giường, bấm nút mở màn cửa sổ ra.
Lộ Tùy chống hai tay ngồi dậy, nhìn Vụ Mang Mang rồi suy nghĩ giây lát, “Hôm nay không chạy bộ, ăn sáng xong chúng ta cùng đến bệnh viện.”
Vụ Mang Mang quay lại, nói với vẻ hoang mang: “Tại sao phải đi bệnh viện? Ai bệnh ư?”
Lộ Tùy im lặng rồi thở dài bất lực: “Trình Việt đang nằm viện.”
“Trình Việt là ai vậy?” Vụ Mang Mang cười hỏi.
Không ai lại mất trí nhớ vô duyên vô cớ được, biểu hiện của Vụ Mang Mang lại càng chỉ khiến cho Lộ Tùy thêm lo lắng, anh nhắm mắt rồi lại mở mắt ra: “Mang Mang, đừng trốn tránh sự thật, không có hố sâu nào không thể nhảy qua, phải xem em có muốn đối mặt với nó hay không.”
Vụ Mang Mang cuối cùng thu lại nụ cười, quay đi, không nhìn Lộ Tùy: “Em không hề trốn tránh sự thật, anh đang nói gì em hoàn toàn không hiểu.”
Lộ Tùy lấy thuốc mà Ngô Dụng kê đơn từ hộc tủ kế bên giường ra, đưa cho Vụ Mang Mang, “Thuốc Ngô Dụng kê cho em đây.”
Vụ Mang Mang lùi lại một bước dài, lắc đầu nói: “Em không uống thuốc, em rất khỏe, tự em có thể điều chỉnh lại, trước đây em có thể, bây giờ cũng có thể.”
“Anh tin em.” Lộ Tùy bước đến trước mặt Vụ Mang Mang, nhét thuốc vào tay cô, “Nhưng bây giờ em cần được giúp đỡ.”
Nước mắt lại tuôn ra, tay Vụ Mang Mang run run, cô nghĩ quá khứ của cô sẽ trở thành ác mộng cả đời này.
Lộ Tùy đương nhiên là thích cô, nhưng có ai có thể chấp nhận được một người bạn gái bị bệnh tâm thần cả.
Giống như bố mẹ cô ban đầu vì không thể chấp nhận bệnh của cô nên đã đưa cô đến bệnh viện tâm thần rất xa, hận không thể xóa luôn sự tồn tại của cô.
Vụ Mang Mang lấy thuốc từ trong túi giấy ra, cô không ngừng lau nước mắt, không muốn khóc nữa, không mốn tỏ ra yếu đuối vô dụng, cô đặt thuốc vào miệng, đón lấy ly nước từ tay Lộ Tùy, cô rất muốn nắm lấy tay anh, cầu xin anh đừng đưa cô đi.
Nhưng Vụ Mang Mang mươi bảy tuổi đã biết rằng, khi một người sắp ra đi, cho dù bạn có quỳ gối, nhảy lầu van xin anh ta, thì anh ta cũng sẽ quay đi không chút lưu luyến.
“Em sẽ uống thuốc mà.” Vụ Mang Mang cúi đầu, nói.
Lộ Tùy khẽ xoa đầu Vụ Mang Mang, hôn lên trán cô, “Anh đi tắm đây.”
“Dạ”, Vụ Mang Mang cúi đầu đáp, lúc Lộ Tùy đến cửa nhà tắm, sắp đóng cửa lại thì thấy Vụ Mang Mang đổ hết sáu viên thuốc còn lại ra tay, nhét vào miệng.
Lộ Tùy chạy nhanh lại, bóp miệng Vụ Mang Mang, “Nhả ra ngay!”
“Xin lỗi, em chỉ muốn nhanh chóng khỏe lại!” Vụ Mang Mang sợ hãi òa khóc trước ánh mắt của Lộ Tùy.
Cô bị bệnh, nhưng không phải ngốc, Vụ Mang Mang có thể nhận ra sự mất kiên nhẫn trong thái độ của Lộ Tùy.
Cô muốn giải cứu bản thân ra khỏi mớ hỗn độn này thật nhanh hơn ai hết.
Nút thắt nào cũng phải gỡ.
Vụ Mang Mang ăn sáng xong liền bị Lộ Tùy đưa đến bệnh viện.
“Cần anh vào cùng em không?” Lộ Tùy hỏi.
“Không cần”, Vụ Mang Mang lặng lẽ nói, cảm xúc của cô bây giờ tốt hơn hôm qua rất nhiều, chí ít là có thể suy nghĩ và trò chuyện bình thường.
Vụ Mang Mang đứng trước cửa phòng bệnh, lần này cô mới nhìn rõ Trình Việt sau chín năm xa cách.
Làn da anh rất trắng, là kiểu trắng hồng của danh sĩ Ngụy Tấn trong sách viết.
Mà dáng vẻ anh vẫn y hệt trước đây, cao dáo thẳng tắp như cây tùng, cho dù đang ngồi cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng đẹp trai.
Và học lực lẫn sự từng trải đã mang cho anh ma lực lớn nhất của đàn ông.
Vụ Mang Mang thầm nghĩ, Trình Việt thế này ở nước ngoài chắc chắn cũng được phụ nữ yêu thích nhiều.
“Em đến rồi”, Trình Việt cười với Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang gật đầu, mẹ Trình Việt lúc này cũng đứng lên, “Mang Mang, lại đây ngồi đi.”
Vụ Mang Mang đã từng gặp mẹ Trình Việt, những năm đó cô đã từng ăn cơm nhiều lần ở nhà họ, thức ăn mẹ Trình Việt nấu rất thơm ngon, là mùi vị của mẹ mà Vụ Mang Mang thích.
“Bác gái, lâu quá không gặp.” Vụ Mang Mang cười khẽ.
“Ngồi đi, hai đứa nói chuyện nhé, bác đi lấy nước pha trà cho cháu.” Mẹ Trình vừa nói, vừa đi ra ngoài, không quên đóng cửa lại.
“Em vẫn ổn chứ?” Trình Việt hỏi Vụ Mang Mang.
“Xin lỗi, hôm qua chắc làm anh sợ lắm?” Vụ Mang Mang nói.
Trình Việt không sợ hãi, nhưng đúng là bị chấn động, anh từng mơ tưởng vô số lần cảnh tượng gặp lại Vụ Mang Mang.
Có lẽ sẽ khách sáo chào hỏi, có thể sẽ lạnh nhạt với nhau, có lẽ sẽ xem như không nhìn thấy, thậm chí có thể chạy tới đánh anh, nhưng Trình Việt chưa từng nghĩ rằng Vụ Mang Mang kji nhìn thấy anh lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy.
Trình Việt càng nhớ lại càng thấy đau lòng, nhưng lại sung sướng.
Đau lòng vì Vụ Mang Mang bị anh làm tổn thương quá sâu, nhưng lại vui vì trong lòng cô còn nhớ đến anh, thậm chí vẫn còn thích anh.
Trình Việt và Vụ Mang Mang ở bên nhau sáu năm, đương nhiên anh biết rõ tình yêu của cô đối với anh chân thành và nồng nhiệt thế nào, cho nên anh mới có dũng khí xa rời cô nhiều năm như thế, vì anh biết sau này họ nhất định sẽ lại ở bên nhau.
Trình Việt đưa tay phải không bị gãy ra, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Vụ Mang Mang khẽ nói: “Mang Mang, anh về rồi, lần này anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.”
Vụ Mang Mang nhìn tay phải của Trình Việt, không nói gì.
Tay anh vẫn còn vết sẹo để lại khi bị thương năm nào, tuy đã rất mờ nhạt nhưng vẫn có thể thấy rõ.
“Lúc anh ra khỏi sân bay ở Mỹ đã thấy hối hận rồi, Mang Mang à.” Trình Việt nói.
Anh hối hận muốn điên, anh sợ mình đã làm tổn thương Vụ Mang Mang quá nặng, nhưng lúc đó anh thậm chí không có tiền để mua vé quay về.
Hoặc là, anh biết rằng dù anh trở về cũng chỉ đến thế mà thôi, tương lai của anh và Vụ Mang Mang sẽ không thể vượt qua nổi hố sâu đó.
“Anh gọi điện cho em, em không nghe máy. Anh viết rất nhiều thư cho em, em không trả lời, anh nhắn tin QQ cho em, em cũng không đáp lại, anh biết em thật sự giận anh. Xin lỗiem, Mang Mang.” Trình Việt nói.
Vụ Mang Mang nhìn Trình Việt, những cú điện thoại, thư từ, tin nhắn đó, cô đều không nhận được, vì lúc đó cô đã suy sụp rồi, rồi sau đó cô đã xem quãng thời gian đó như một bộ phim cũ, giam cầm trong chiếc đĩa.
“Em tha thứ cho anh được không, Mang Mang?” Trình Việt nhẹ nhàng ve vuốt mu bàn tay Vụ Mang Mang, tay cô không đeo nhẫn, cũng không có dấu nhẫn, “Mang Mang, lời hứa anh từng hứa với em, em cho phép anh tiếp tục hoàn thành nó không?”
Vụ Mang Mang nhìn Trình Việt, đây là người cô từng yêu nhất trên đời, người luôn ở sâu trong tim cô, anh vẫn hoàn mỹ vô khuyết.
Mà chỉ cần anh nói, cô sẽ lại tin tưởng.
Vì anh là Trình Việt mà! Người cô từng yêu hết mình, tuyệt đối sẽ không kém cỏi.
Trình Việt không đợi câu trả lời của cô, sau chín năm anh đã là người đàn ông trưởng thành, trước khi Vụ Mang Mang trả lời, anh bắt buộc phải đi quân bài quyết định.
“Mấy năm nay anh chưa từng có người phụ nữ nào khác. Trong lòng anh luôn chỉ có em, chỉ có tương lai của em và anh.” Trình Việt nói.
Tay phải của anh ra sức nắm chặt tay Vụ Mang Mang, nhưng vẫn rất yếu ớt.
Nước mắt Vụ Mang Mang gần như đốt cháy mu bàn tay của cô, “Em không xứng với anh.” Vụ Mang Mang nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Trình Việt.
Trình Việt lại cười, lần này nụ cười của anh còn khó coi hơn cả khóc, “Anh biết quay về như vậy, chắc chắn em sẽ không tha thứ cho anh. Nhưng anh sẽ cho em nhìn thấy quyết tâm của anh, Mang Mang.”
“Em chưa bao giờ là không xứng đáng với anh cả, anh luôn cảm ơn ông trời đã để anh gặp em, cảm kích vì anh đã có được tình yêu của em.” Trình Việt nói.
Vụ Mang Mang hoảng loạn đứng lên, “Xin lỗi, em không đến để nghe những điều này, em đến để cảm ơn hôm qua anh đã cứu em. Bây giờ em đã có bạn trai rồi, bọn em rất ổn.”
Trình Việt không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn theo bóng Vụ Mang Mang rời khỏi phòng bệnh.
Vụ Mang Mang vừa mở cửa thì nhìn thấy bà Trình không kịp tránh đi.
Trên mặt bà vừa ngượng ngập lại vừa lo âu, bà gọi sau lưng Vụ Mang Mang: “Mang Mang, chúng ta có thể nói chuyện không?”
Sau năm phút, Vụ Mang Mang và bà Trình đã ngồi trong vườn hoa bệnh viện.
“Bao năm nay không gặp, cháu càng lúc càng xinh đẹp.” Trình Tuệ Vân nói.
Người tih tế chắc cũng nhận ra, Trình Việt theo họ mẹ, bố anh đã bỏ rơi mẹ anh lúc anh chưa chào đời, Trình Việt do một tay mẹ anh nuôi nấng lên người, vì anh, Trình Tuệ Vân chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tái hôn.
“Cảm ơn bác”, Vụ Mang Mang thực sự không biết phải đáp lời Trình Tuệ Vân thế nào.
“Bác đã nhìn thấy bạn trai cháu, một người rất xuất sắc.” Trình Tuệ Vân nói.
Vụ Mang Mang lặng thing.
Trình Tuệ Vân lại nói tiếp: “Thằng bé Trình Việt này xưa nay luôn che dấu những suy nghĩ thật trong lòng, những lời nó không nói được, bác là mẹ nó nên rất muốn nói giúp nó.” Bà Trình nói thẳng vào vấn đề.
Vụ Mang Mang gật đầu.
“Trình Việt năm đó rời xa cháu là do bác cầu xin nó, là người mẹ này đã kề dao vào cổ ép nó phải đi”, Trình Tuệ Vân kể.
“Bác là mẹ, bác đau lòng khi nhìn thấy nó bị chịu sỉ nhục của cha mẹ cháu, vì cháu mà nó dừng trước cổng nhà cháu một ngày một đêm liền, mắc một trận mưa to rồi bị viêm phổi. Bác cầu xin nó, nó cũng không chịu đi, nó nói nó từng hứa hẹn với cháu, nó nói cháu là tác phẩm bằng sứ đẹp đẽ nhất, tinh xảo nhất trên thế gian, đụng vào là vỡ, nó sợ mất cháu rồi nó không thể nào bù đắp lại nữa.”
Nước mắt của Vụ Mang Mang lập tức tuôn trào.
Câu này là lúc hai người họ yêu nhau nồng nhiệt nhất, Trình Việt từng nói với cô, khi đó cô còn cười bảo anh dừng sợ, chỉ cần có anh thì cô sẽ không vỡ nát.
Cô nói cô không mong manh như vậy, lại đùa bảo, nếu anh sợ thì sau này cô lên đại học sẽ học ngành phục chế đồ gốm sứ.
Chuyện cũ lật lại trước mắt, những lời ngọt ngào đó bây giờ nghe lại thấy khó chịu.
“Bác không thể nhìn thằng con trai kiêu ngạo của bác sống như vậy, bác cũng không thể nhìn nó từ bỏ ý tưởng, chỉ cần cháu ở cạnh nó thì nó sẽ mãi mãi không bay lên được.” Trình Tuệ Vân nói.
Bà hơi kích động, đưa tay lau nước mắt, Vụ Mang Mang lặng lẽ đưa khăn tay cho bà.
“Cảm ơn”, Trình Tuệ Vân lau mắt, “Nhưng Mang Mang này, bác hối hận rồi, bây giờ bác vô cùng hối hận.”
Vụ Mang Mang không hiểu nỗi hối hận của bà, nhưng cô đã trưởng thành, đủ chín chắn để hiểu được sự lựa chọn ban đầu của bà.
“Bác gái, bác đừng buồn, cháu có thể hiểu suy nghĩ lúc đó của bác.” Vụ Mang Mang khẽ nắm tay bà Trình Tuệ Vân.
“Cháu không hiểu đâu.” Trình Tuệ Vân lắc đầu, “Trình Việt từ hôm rời xa cháu thì chẳng bao giờ vui vẻ. Chắc cháu không biết là trước khi tốt nghiệp đại học nó từng quay về đây một lần. Lúc đó nó được mời về làm việc ở một công ty rất tốt ở Mỹ, nó trở về để cầu hôn cháu.”
“Bác thật lòng vui mừng thay hai đứa. Nhưng hôm đó Trình Việt sung sương đi tìm cháu, lúc về nhà lại rất đau khổ. Nó nói cháu có bạn trai mới, quan hệ rất tốt, lại nói nó không xứng với cháu, chẳng trách cháu không hề đáp lại bất cứ tin tức nào của nó.”
Vụ Mang Mang lặng lẽ lắng nghe, thời đại học đúng là cô từng quen mấy người bạn trai, chỉ là cô không ngờ Trình Việt lại từng quay về.
“Về sau thì sao ạ?” Vụ Mang Mang hỏi.
Về sau Trình Việt bỏ cuộc ư?
Trình Tuệ Vân nói, “Về sau, không sau thì Trình Việt bị tai nạn xe.”
Vụ Mang Mang mở to mắt bàng hoàng.
“Nó hôn mê hơn hai tháng, tỉnh dậy thì phải tập vật lý trị liệu ba năm mới có thể nói chuyện, đi đứng, sinh hoạt bình thường như bây giờ. Trong quãng thời gian khó khăn đó, nó chưa từng bỏ cuộc, tuy nó không nói nhưng bác biết, nó làm đều vì cháu cả. Trong ví của nó luôn có hình của cháu, mỗi lần nó đau khổ đến mức muốn bỏ cuộc, nó lại lấy hình của cháu ra ngắm.”
“Lúc đó bác rất hận cháu, nhưng lại cảm kích cháu, không có cháu thì Trình Việt chắc chắn không đứng dậy nổi.” Nước mắt Trình Tuệ Vân chan hòa.
“Nó không chịu để bác đi tìm cháu, nó nói cháu nhìn thấy bộ dạng của nó thì nhất định sẽ thương hại, quay về bên nó, nhưng nó không muốn. Về sau cuối cùng Trình Việt cũng đã hồi phục, quay về Mỹ hoàn thành việc học, bây giờ cũng đã có sự nghiệp riêng, nên nó lại trở về.” Trình Tuệ Vân nhìn vào mắt Vụ Mang Mang, “Mang Mang, cháu có thể cho Trình Việt một cơ hội nữa không?”