Nữ Thần Đụng Phải Nữ Thần Kinh

chương 101

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khí thế của Khang Cẩm Hoa thật sự không thể che đậy. Thật ra Quý Ưu Trạch cũng rất sợ người này, luôn cảm thấy ông chính là con cọp lớn hóa thân thành.

Năm đó khi còn đi học, mỗi lần Quý Ưu Trạch hẹn Khang Tịch, đều sẽ vô tình hoặc cố ý tránh Khang Cẩm Hoa.

Khang Tịch đi rót ly nước cho ông: “Ba, sao đột nhiên ba lại đến đây? Còn đến muộn như vậy… làm con không có chút chuẩn bị nào.”

“Ba là ba con, tới thăm con chẳng lẽ còn phải được con đồng ý à?”

“Con không có ý đó, chẳng qua là cảm thấy bây giờ không chuẩn bị được gì, không thỏa đáng.” Khang Tịch nói xong xoay người lại, nhìn Quý Ưu Trạch làm biểu tình cam chịu số phận.

“Ba đến đây có chuyện, vừa giải quyết xong, muốn gặp con nên đến đây.” Khang Cẩm Hoa nói xong, lấy ra một cặp tài liệu nhỏ trong túi công văn.

Thấy cặp tài liệu nhỏ kia xuất hiện, trong lòng Khang Tịch có chút dự cảm không tốt.

“Mẹ con giao nhiệm vụ cho ba.” Khang Cẩm Hoa nói xong, lật cặp tài liệu kia ra, rồi đưa cho Khang Tịch.

“Sáng mai ba phải bay về, không có nhiều thời gian. Con tự xem những người đàn ông trong này đi, rồi lựa chọn.”

Vốn Quý Ưu Trạch còn muốn tìm cớ chuồn đi, thế nhưng vừa nhìn thấy cặp tài liệu kia, Quý Ưu Trạch ngồi bên cạnh trợn tròn mắt, không còn ý định đi.

Bên trong cặp tài liệu là một đống hồ sơ cá nhân.

Cảm giác giống như là đi xin việc thì viết sơ yếu lý lịch vậy. Chỉ có điều phong phú hơn nhiều so với cái kia.

Góc phải bên trêи là ảnh thẻ, xong rồi nội dung cụ thể là họ tên, tuổi tác, dân tộc, có phải đảng viên hay không, tình trạng nghề nghiệp, kinh nghiệm yêu đương, sở thích này nọ.

Hai người cả Quý Ưu Trạch và Khang Tịch vừa nhìn cái này, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Cảm giác đây là Khang Cẩm Hoa thay vợ đến đưa tập kén rể.

Những người đàn ông bên trong, có vẻ ngoài không đẹp nhìn bộ dạng cũng tàm tạm. Bối cảnh lai lịch và vân vân đều không tệ, trêи cơ bản thì về mặt công việc cũng có chút thành tựu. Ừm, còn có vài nhà từ thiện gì đó. Số tuổi chủ yếu tập trung từ ba mươi lăm đến bốn mươi tuổi. Không diễn biến như tiểu thuyết trong phim truyền hình, bên trong còn có vài ông cụ non rất quê mùa và vân vân.

Tuy nhiên, Khang Tịch không có một chút hứng thú nào với những thứ này.

Sau khi nàng lật vài cái tượng trưng xong, ngón tay khẽ vuốt cằm, ngước mắt lên, ho hai tiếng.

“Ba, chi bằng ba chọn cùng con đi?”

Quý Ưu Trạch nghe vậy, bộ dạng giống như bị sấm sét đánh trúng, vụng trộm véo bắp đùi Khang Tịch.

Cái véo đó, là cái véo rất mạnh mẽ, nhưng Khang Tịch vẫn tỏ ra bình tĩnh như gió, trêи mặt mỉm cười, như thể không đau chút nào.

Khang Cẩm Hoa nghe thế, có lẽ là không nghĩ rằng con gái mình sẽ nghe lời như vậy, có chút nghi ngờ mà gật đầu.

Khang Cẩm Hoa chỉ vào một người đàn ông chính trực đeo kính trêи mặt nói: “Bác sĩ Đường, ba mươi sáu tuổi, khoa ngoại. Cha mẹ khỏe mạnh, trong nhà có ba gian phòng nhỏ hai chiếc xe, không tệ, đúng không?”

“Dạ, thoạt nhìn điều kiện cũng rất tốt. Nhưng mà ba nhìn ngày sinh của anh ta kìa… Không phải trước đây có một thầy nói qua sao, con mang bát tự…”

Chẳng mấy chốc, hơn một giờ trôi qua, Khang Cẩm Hoa buồn ngủ không chịu được. Khang Tịch nói rõ hết từng người trong đó. Hoặc là người này tướng mặt không tốt, thầy tướng số trong sách có nói sẽ khắc vợ. Hoặc thông tin của người nào đó điền quá hoàn hảo, nhìn vào là biết thêu dệt bịa đặt để câu cá. Hoặc nếu không thì chính là bát tự Mệnh Bàn của người này tính ra không thích hợp, có thể ảnh hưởng đến việc kinh doanh của dòng họ.

Hơn nữa Khang Tịch nói rất có khuôn có mẫu có căn cứ lý lẽ, mà còn bắt đúng xương mềm của Khang Cẩm Hoa mà nói.

Mặc dù bây giờ đang chủ trương chống chế độ phong kiến và mê tín dị đoan. Nhưng phải nói thật, người trải qua sự đào tạo gian khổ hoặc công việc khó khăn trong đấu trường chính trị, hầu hết đều rất tin những thứ này. Lúc không có việc gì làm thì thích đi thờ Phật, có một số người thậm chí còn xin một pho tượng về nhà, thờ cúng mỗi ngày.

Khang Tịch làm đấu tranh dựa vào ba tất lưỡi không xương của mình, Khang Cẩm Hoa nghe cũng cảm thấy có lý, không thể bắt bẻ lại.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cuối cùng Khang Cẩm Hoa đỡ trán nói: “Đừng nói nữa, dù sao nhiệm vụ đưa đồ cho con ba đã hoàn thành rồi, về cũng có thể báo cáo kết quả được. Chuyện còn lại con nói với mẹ con đi.”

Cuối cùng Quý Ưu Trạch cũng hiểu. Khang Tịch ra chiêu này, chính là để quầng quanh ba cậu ấy. Mọi người nói chuyện rõ ràng yên lành, sau đó cậu ấy sẽ vô tình mà Pass tất cả những người này trước mặt ba mẹ cậu ấy.

Như vậy sẽ kết thúc mà không có chiến tranh không có khói thuốc súng, tốt hơn nhiều so với lấy đá chọi đá. Chỉ có điều là, bạn phải có một cái miệng như Khang Tịch.

Khi Khang Tịch nghe câu này, trong lòng có chút phức tạp.

Đưa cho Khang Tịch những thứ này, tất nhiên là nàng không thích. Nhưng thấy Khang Cẩm Hoa nghe lời của mẹ nàng như vậy, nàng lại cảm thấy, thật ra Khang Cẩm Hoa cũng không phải là một người lạnh lùng như vậy.

Mặc dù nghiêm khắc với thế hệ nhỏ tuổi hơn, nhưng ông vẫn rất biết nghe lời vợ mình. Chỉ có điều không phải loại rất nổi bật, chỉ là cuối cùng sẽ nhớ tới việc vợ mình giao cho. Rõ ràng lịch trình bận rộn, vẫn đi một chuyến đến đây.

Cuối cùng, Khang Tịch khép tập tài liệu kia lại: “Ba, buồn ngủ thì tắm rồi ngủ đi ạ.”

“Ừm, cháu thì sao?” Khang Cẩm Hoa gật đầu một cái, lại nhìn về phía Quý Ưu Trạch, hỏi: “Đã trễ thế này rồi cháu không về ngủ à?”

“Cháu, vậy? Vậy cháu về đây ạ.” Quý Ưu Trạch nói rồi đứng lên, lại lễ phép cúi chào Khang Cẩm Hoa một cái, sau đó đi ra cửa.

Khang Cẩm Hoa nhìn bóng lưng Quý Ưu Trạch, suy nghĩ một lúc, sau đó lại gọi một tiếng: “Quý Ưu Trạch.”

Quý Ưu Trạch vừa nghe thấy giọng nói mạnh mẽ kia đã sợ hãi. Vốn đã chạm đến cửa, cuối cùng lại xoay người lại, nói: “Có, có tiểu nhân!”

“Đi đường thì phải thẳng lưng lên cho chú! Đừng lén lén lút lút, rất khó coi!”

Lúc đó đầu óc Quý Ưu Trạch lại mơ hồ. Bình thường có khi nào mà cô không đi thẳng lưng chứ. Không phải là lúc thấy Khang Cẩm Hoa, mới ủ rũ sao.

“Ha ha, vâng vâng!” Quý Ưu Trạch xoay người, lau mồ hôi trêи trán, trong lòng gào thét nhanh thoát khỏi hố ma này thôi.

“Còn nữa, đừng gọi chú là lão gia tử. Cháu vừa gọi như thế, chú đã cảm thấy mình sẽ phải nhập mộ ngay lập tức vậy!” Khang Cẩm Hoa vừa nói vừa hướng tay phải xuống dưới, chỉ mặt đất.

Quý Ưu Trạch tiếp tục mơ hồ. Liên tục gật đầu, cười ngại ngùng lui ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, Quý Ưu Trạch mới phát hiện, hai chân mình vẫn còn đang run, vốn không có cách nào khống chế, cảm thấy thần kinh như bị rút sạch. Yếu đuối.

Sau khi nhìn Quý Ưu Trạch ra cửa, Khang Cẩm Hoa lại quay đầu nhìn Khang Tịch, nói: “Lớn vậy rồi, vẫn toàn chơi với mấy đứa bạn kỳ kỳ quái quái, không khá lên gì!”

Khang Tịch nghe vậy, bất đắc dĩ trả lời: “Ba, Quý Ưu Trạch cậu ấy không phải người kỳ kỳ quái quái như lời ba nói.”

“Nhìn đi, lớn vậy rồi, chỉ cần vừa dính đến chuyện của Quý Ưu Trạch con lại tranh cãi với ba!”

Khang Tịch nhìn cha mình, trong ánh mắt không hề né tránh: “Ba, lời này ba nói không đúng rồi. Chỉ là vì con đã trưởng thành, có suy nghĩ độc lập, cho nên con mới có can đảm bày tỏ ý kiến của mình lúc con với ba không thống nhất ý kiến thôi.”

Khang Cẩm Hoa giơ tay lên kéo cổ áo, chân mày nhíu chặt: “Không nói đến con bé nữa, mỗi lần nói đến nó con đều tranh cãi với ba đến ba ngày ba đêm.”

“Có thời gian thì về nhà thăm mẹ con đi. Mấy hôm trước ba đưa bà ấy đến bệnh viện. Bác sĩ nói, bà ấy có thể…”

Nghe thế, nội tâm Khang Tịch bỗng xốc lên. Có thể gì? Trong phim truyền hình, câu nói tiếp theo thường là: Có thể sống không được bao lâu.

Khang Cẩm Hoa thấy đột nhiên tay con gái mình nắm chặt, chân mày lại nhíu vào, nói: “Bác sĩ nói có lẽ bà ấy đè nén suy nghĩ quá lâu thành trầm cảm, tổn thương gan và lá lách. Bây giờ suốt ngày giống như rồng phun lửa, bắt bớ người khác nổi cáu. Bà ấy luôn luôn muốn gặp con, nhưng vừa say xe lại sợ máy bay. Nên nếu không có chuyện gì thì con về dành nhiều thời gian với bà ấy hơn. Con cũng đừng trách bà ấy trông chờ con nhanh kết hôn, bà ấy thực sự chỉ hy vọng sau khi con ổn định cuộc sống, con có thể rời khỏi giới giải trí, có nhiều thời gian với bà ấy.”

Khang Tịch nghe xong, gật đầu.

“Nhưng ba cũng hy vọng con có thể có được hạnh phúc thực sự của riêng con. Thật ra có một số thứ, thoạt nhìn không tệ, nhưng không thích hợp với bản thân, thì cũng không tốt, chẳng hạn như em gái con…” Khi nói đến đây, đột nhiên Khang Cẩm Hoa ngừng nói.

Khang Tịch cảm thấy trong lời này của cha mình dường như còn có gì đó, vậy nên hỏi ra miệng: “Chu Ngọc Liên? Nó làm sao vậy?”

“Không có gì. Ba đi nghỉ. Con cũng nghỉ ngơi đi.” Khang Cẩm Hoa nói xong, đứng lên.

Thật ra lúc sau tết năm ngoái, Khang Tịch đã cảm thấy có chút gì đó không thích hợp. Luôn cảm thấy hai vị phụ huynh quan tâm đến mình nhiều hơn so với lúc trước. Nhưng mà Khang Tịch cũng không hỏi đến.

Dù sao chuyện thế này, vốn không cách nào hỏi được.

Lúc đó Khang Tịch còn nghĩ, có thể là cha mẹ lớn tuổi. Bây giờ nghĩ lại, lại cảm thấy cũng có thể không chỉ có vậy. Thật ra nàng cũng đang cố gắng dành thời gian về nhà với hai người. Đợt trước rảnh rỗi cũng đã về một chuyến.

“Chẳng hạn như em gái con…”

Chẳng lẽ là ngoài mặt Chu Ngọc Liên lấy chồng nở mày nở mặt, nhưng thực tại không được tốt.

Chồng của Chu Ngọc Liên, thoạt nhìn bộ dáng văn vẻ lịch sự, nhưng chỉ cần vừa mở miệng nói chuyện, thì nói không hề xuôi tai. Bất cứ khi nào ở đâu đều khoe khoang kiến thức của mình học sâu biết rộng như đại dương ra sao.

Mặc kệ Khang Tịch nói điều gì, phạm vi nào, chồng Chu Ngọc Liên đều luôn bla bla nói rất nhiều về đề tài đó, nói rồi nói, anh ta sẽ hoàn toàn bắt bẻ lại quan điểm của Khang Tịch.

Như thể nơi nào anh ta cũng đều rất hiểu rõ, còn hiểu biết nhiều hơn người trong nghề.

Khúc sau trong lần trò chuyện cuối cùng, Khang Tịch chỉ nói một câu: “Rất nhiều thứ tôi thật sự không hiểu, dù sao thì tôi cũng không phải bách khoa toàn thư. Nhưng ít ra tôi hiểu được một việc. Đó là khi sự việc vẫn chưa xác định rõ ràng, tôi sẽ không phủ nhận hoặc khẳng định hoàn toàn, bởi vì tôi biết tôi không có chứng cứ. Không có chứng cứ, thì đại biểu cho tôi nói bậy không chịu trách nhiệm. Cũng như cậu nói Apollo lên mặt trăng nhất định là giả. Đúng, tôi cũng nghi ngờ là giả. Nhưng tôi không giống như cậu, không khẳng định nói đó hoàn toàn là giả.”

Những câu nói như vậy, khi nói xong sắc mặt chồng Chu Ngọc Liên lập tức biến thành đen. Bộ dạng đó, thoạt nhìn giống như là muốn tức giận đánh người.

Bộ điện ảnh Quý Ưu Trạch tham gia do Cao Tử Khê đạo diễn bắt đầu quay phim.

Nhưng cuối cùng Dương Tố Hoan vẫn không tham gia đóng phim.

Quý Ưu Trạch phát hiện ra rằng trong khoảng thời gian này, dường như Dương Tố Hoan lại không tìm đến mình, lại bốc hơi khỏi thế gian. Quý Ưu Trạch nghĩ, có thể tính cách của Dương Tố Hoan là như vậy.

Hơn nữa, các bài weibo của Dương Tố Hoan cũng đã bị xóa hết, có vẻ như đã quyết định rút khỏi tầm nhìn của công chúng.

Chỉ là vẫn không xóa người theo dõi. Dương Tố Hoan chỉ theo dõi có ba người. Một là weibo người quan tâm, một là của Quý Ưu Trạch, còn một cái là của Tiền Gia.

Đạo diễn Cao nói rằng Dương Tố Hoan đã đích thân đến nói xin lỗi, nói là cảm thấy mình vẫn không muốn đi con đường nghệ sĩ này, không muốn xuất hiện trêи màn ảnh lớn.

Dương Tố Hoan nói là sự thật. Ban đầu, cô đồng ý xuất hiện trong bộ phim này, là hướng đến Quý Ưu Trạch. Nhưng bây giờ, biết mình và Quý Ưu Trạch là hoàn toàn không thể, tất nhiên cô sẽ không tham gia đóng phim.

Chỉ là không tham gia diễn thì tham gia diễn, không liên lạc thì không liên lạc. Nhưng một đoạn tình cảm, làm sao có thể nói bỏ là hoàn toàn cắt đứt.

Vì vậy mỗi ngày cô đều trong trạng thái đi vào cõi thần tiên.

Những khi bận rộn, thì tốt hơn. Nhưng nếu rảnh rỗi, cô sẽ không ngăn được mình nhớ đến những chuyện từ lúc mình và Quý Ưu Trạch mới quen nhau cho đến bây giờ.

Mỗi lần nghĩ đến nội dung cuộc nói chuyện lần cuối cùng với Khang Tịch, sắc mặt Dương Tố Hoan sẽ trở nên ảm đạm.

Tiền Gia sẽ luôn nhín chút thời gian bận rộn tìm Dương Tố Hoan.

Phải nói là, lúc Dương Tố Hoan xóa trắng weibo của mình, có rất nhiều người hâm mộ của cô đến tìm Tiền Gia hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Một số người nói rằng Dương Tố Hoan và Tiền Gia thật sự bên nhau, nhưng đã chia tay, vì vậy Dương Tố Hoan để trống tất cả các tài khoản xã hội.

Thậm chí có người đồn đãi nói thực tế Dương Tố Hoan đã rời khỏi nơi đây đến chỗ khác. Nhưng mà loại đồn đãi này bị người ta nhìn thấu rất nhanh. Dù sao, quán của Dương Tố Hoan vẫn đang mở cửa, nếu các fan muốn gặp cô, đến quán dạo một vòng nói không chừng có thể gặp. Tuy rằng dẫu sao Dương Tố Hoan cũng không phải lúc nào cũng đứng ở quầy, nhưng thế nào thì thỉnh thoảng cũng xuất hiện.

Thật sự có fan chạy đến hỏi Dương Tố Hoan chuyện này, hỏi cô có phải cô đã chia tay với Tiền Gia không.

Dương Tố Hoan nghe vậy không hiểu ra sao.

“Chia tay? Từ trước đến giờ chúng tôi chỉ là bạn bè, chưa từng yêu nhau, sao lại nói chia tay?” Đối mặt với câu hỏi của từng người, Dương Tố Hoan đều sẽ nghiêm túc cẩn thận dùng hết tinh lực để giải thích.

Bởi vì cô nghĩ, chuyện như thế này không nên bị người ta hiểu lầm. Với lại cô nghĩ, nhất định Tiền Gia cũng không thích bị người khác hiểu lầm.

Nhưng cô không biết là, những lúc Tiền Gia rảnh rỗi, sẽ cười khúc khích lướt xem những video couple mà các dân mạng chế ra vì bọn họ. Nói chung là dùng ảnh chụp và video cắt nối biên tập mà thành, thêm vào âm nhạc và lời văn này nọ.

Nhìn cũng rất thú vị.

Tiền Gia cảm thấy, bị người khác hiểu lầm như vậy cũng không sao. Thậm chí còn có chút vui thích nho nhỏ, làm cô nghĩ, dường như mình thật sự đang cùng Dương Tố Hoan yêu nhau vậy.

Nhưng mà xem đến phần sau, phát hiện có người nói: “Mấy người đừng tưởng tượng nữa được không? Đừng tạo phiền phức cho người ta được không? Tố Hoan nói, từ trước đến giờ cô ấy và Tiền Gia chỉ là bạn bè, vốn không có loại quan hệ như các người tưởng tượng có được không.”

Một câu nói ấy, lập tức lay tỉnh kéo Tiền Gia về hiện thực.

Cũng vì Dương Tố Hoan, Tiền Gia đã bỏ đi không ít thói quen xấu của mình trong vô thức. Không đến hộp đêm nữa. Những đám bạn đó gọi cô thế nào cũng không đi.

Một người anh em tên là Háo Nhi có lần lắc đầu nói: “Tiền Gia, mày thay đổi rồi.”

Tiền Gia trêu chọc nói: “Thay đổi thành đẹp trai hay là xấu?”

Háo Nhi nói: “Không phải ý đó… nói thế nào đây. Tao cũng không biết loại thay đổi này là chuyện tốt hay chuyện xấu. Nhưng mà nói chung, hy vọng lần này mày có thể vì bản thân mà giữ lại trái tim, đừng khiến bản thân mình đầy thương tích là được. Làm bạn thân, tao chỉ có thể nói những điều này.”

Tiền Gia nghe vậy nở nụ cười. Cô là ai, có thể sẽ như lời Háo Nhi nói sao, vừa đụng chuyện tình cảm sẽ liên tục rơi xuống hố liên tục té nhào sao? Sao có thể được?

“Mày nhìn mày kia, thời gian này, mỗi lần đều như vậy. Mày không thấy mất mặt à, lúc mày muốn tìm Dương Tố Hoan, nếu như Dương Tố Hoan nói bận rộn không rảnh, mày lập tức nói không sao, rồi cúp máy. Nhưng mà nếu như Dương Tố Hoan vừa gọi điện hẹn mày, mày đó, cho dù trong tay có chuyện quan trọng, cũng có thể lập tức bỏ xuống chạy đi tìm cô ấy.”

Sau khi Háo Nhi nói xong, hắng giọng một cái, bắt chước theo dáng vẻ Tiền Gia nhận được điện thoại của Dương Tố Hoan, nói: “Không sao, mình ở bên này rảnh lắm, cậu ở đâu? Đợi mình nửa tiếng, mình đến đón cậu…”

“Được rồi.” Tiền Gia nói rồi vỗ vai Háo Nhi một cái. Vỗ đến nỗi Háo Nhi không đứng vững, xém loạng choạng ngã xuống đất.

Cô nghĩ, có thể chỉ vì mình trải qua một người cô đơn quá lâu. Nên gặp được Dương Tố Hoan, cũng chỉ là có nhiều thiện cảm hơn thôi. Chỉ một Dương Tố Hoan, sao có thể điều khiển được cô?

Tiền Gia cười lắc đầu, nói với Háo Nhi: “Buổi tối bọn họ chơi ở đâu? Dẫn tao đi.”

“Ôi, mày muốn đi à? Để tao nói với bọn họ một tiếng, mày đừng leo cây đó.”

Thời gian này, Háo Nhi bị Tiền Gia cho leo cây sắp phát sợ rồi. Mỗi lần đều nói được rồi muốn làm gì thì là, kết quả cuối cùng, Tiền Gia lại luôn vì Dương Tố Hoan tìm tới bất thình lình nên chạy mất ngay lập tức.

Thế cho nên mọi người đều đang bàn luận, nói Tiền Gia này, chỗ nào cũng tốt, chỉ có một điểm duy nhất không tốt, là quá trọng sắc khinh bạn.

Đúng lúc Háo Nhi lấy điện thoại ra, lúc quay số điện thoại, điện thoại Tiền Gia đột nhiên vang lên.

Tiền Gia cúi đầu nhìn, phát hiện là Dương Tố Hoan gọi tới, nhìn Háo Nhi, ho hai tiếng. Háo Nhi đã ngắt kết nối quay số nhưng đối phương vẫn không nhận điện thoại, đành nhún vai, ý bảo Tiền Gia nghe máy.

Tiền Gia cũng có chút ngại, cầm điện thoại ấp a ấp úng nói: “Thật là, dính tao thế đấy…”

Nhưng mà sau khi xoay người sang chỗ khác bắt máy, Tiền Gia lại bày ra vẻ mặt tươi cười như uống mật ong.

“Alo, gì vậy?”

“Hình như mình vào một cửa hàng rất lớn, trong này có rất nhiều thứ rất đẹp. Mình muốn mua hai phần, cậu một phần mình một phần, chỉ là không biết cậu thích cái gì. Mình gửi một vài tấm ảnh cho cậu, nhưng mà cậu không trả lời mình.”

Giọng nói của Dương Tố Hoan truyền tới, Tiền Gia vừa nghe thấy nụ cười kéo cả người cô bay lên trời.

“Được, để mình xem.” Tiền Gia nói rồi đi vòng qua bàn làm việc, vì động tác quá mạnh, cô còn đập vào cạnh bàn một cái. Đau đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhưng mà Tiền Gia lại không quan tâm đến nó xoa xoa rồi mở máy tính đang chờ, mở những hình ảnh Dương Tố Hoan gửi tới.

Nhìn vào trong hình ảnh, Dương Tố Hoan ở một nơi kỳ lạ. Bên trong nơi kỳ lạ này, bán rất rất nhiều đồ vật kỳ kỳ quái quái.

Cái gì mà nào ly nào chén đũa nào đồng hồ báo thức nào gối đầu, đều có cả.

Tiền Gia nhìn một lúc, nói với Dương Tố Hoan bên kia đầu điện thoại: “Nhiều thứ quá, nhìn hình có hơi khó chọn. Thôi hay vậy đi, cậu gửi địa chỉ cho mình, mình đến đó, chọn với cậu.”

Dương Tố Hoan hỏi một câu có lệ: “Bây giờ cậu không bận sao?”

“Rảnh.” Tiền Gia vừa nói vừa mở máy tính lên, nhanh chóng sửa sang lại phân công công việc, vừa nhận điện thoại vừa gửi bản biểu cho thư ký.

“Ừm. Để mình gửi cho cậu.” Dương Tố Hoan nói chuyện điện thoại xong, liền gửi địa chỉ qua.

Tiền Gia cầm điện thoại nhìn địa chỉ, tay phải nhẹ nhàng đặt trêи cằm, cười đến phải gọi là như gió xuân dạt dào.

Háo Nhi đứng bên cạnh đã liếc mấy cái nhìn khinh bỉ.

“Nhìn bộ dáng thiếu nữ hoài xuân của mày cũng đủ rồi.” Lúc Háo Nhi nói lại liếc mắt.

“Lần sau, lần sau tao mời mọi người đi chơi.” Lúc Tiền Gia nói chuyện, trong giọng nói tràn đầy vui thích.

“Được rồi, đến lúc đó gọi chị dâu qua luôn đó.”

“Gì, gì mà tẩu tử!” Tiền Gia nghe xong, vẻ mặt trở nên bối rối.

“Ôi, còn giả vờ à. Cố gắng lên, nắm chắc cô ấy! Tao thấy thời gian này cô ấy luôn tìm mày, chứng minh mày có hy vọng! Anh em đây cũng có chuyện cần làm, không ở đây chơi với mày nữa. Chuyện tao nói với mày trước đó, mày kiểm tra giúp một chút ha! Cám ơn ha! Tao đi đây!” Háo Nhi nói rồi đi ra hướng cửa phòng làm việc, thuận tiện vươn tay ra, đưa lưng về phía Tiền Gia vẫy vẫy làm động tác tạm biệt.

Tiền Gia nhìn Háo Nhi rời đi, ngồi vào chỗ ngồi, khoanh hai tay trước cằm, hồi tưởng lại hai chữ kia.

Chị dâu. Ha ha, chị dâu.Ở bên kia, Dương Tố Hoan đang dạo quanh cửa hàng.

Cô cũng không hiểu tại sao đột nhiên mình lại xuất hiện ở cửa hàng lớn này. Trông bề ngoài, những căn phòng đều là dựng tạm thời. Nghe mọi người nói, có vẻ như nơi này là do người nơi khác lập nên. Hơn nữa sẽ không bán lâu dài, sau một thời gian sẽ chuyển đến nơi khác để bán.

Dương Tố Hoa lỡ bước vào, nhưng sau khi nhìn thấy những thứ rất thú vị ở đây, thì không nhịn được muốn mua.

Ngay khi cô vòng tới vòng lui nhìn xung quanh, có hai cô gái xuất hiện ở phía trước.

Hai cô gái kia tay cầm tay, trông rất thân thiết. Từ cuộc hội thoại của họ, có lẽ hai người là bạn tốt lớn lên với nhau từ nhỏ.

Hai người nói rằng cho dù tương lai có kết hôn mua nhà cũng phải mua sát vách nhau, phải làm bạn tốt cả đời. Sau đó, Dương Tố Hoan vẫn luôn đi phía sau họ, lắng nghe họ trò chuyện

Người cao nói: “Đúng là đi dạo phố với bạn bè vẫn thoải mái nhất! Cậu không biết đâu, mình thực sự chúa ghét đi mua sắm với bạn trai đó, y như là có một con zombie không có suy nghĩ đi theo bên người vậy! Cho dù là món đồ gì, cầm lên hỏi ảnh nó dễ thương không, ảnh đều trưng ra kiểu em mua em quyết định, anh chỉ là zombie bình thường! Ôi!”

Sau đó, người lùn nói: “Đúng đó! Thật nhớ khoảng thời gian năm cấp ba, khi đó hai chúng ta ở bên nhau mỗi ngày! Với lại cho dù là món đồ gì cũng mua hai phần! Cậu một phần mình một phần, lúc đó mấy đứa trong lớp còn nói chúng ta như chị em sinh đôi vậy!”

Dương Tố Hoan đi theo sau lưng nghe, đột nhiên nghĩ đến cuộc sống của chính mình.

Phải nói là, dường như bản thân không có bất kỳ người bạn nào thân như vậy.

Dùng đồ giống nhau, mặc quần áo của nhau, vân vân. Tất cả những điều này, cô chưa bao giờ có. Đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối. Mình thực sự là quá không hòa nhập với cộng đồng rồi sao?

Nếu như có thể quay ngược thời gian, có thể làm lại tất cả một lần nữa, Dương Tố Hoan cũng muốn nếm thử cảm giác làm những chuyện đó cùng bạn bè.

Nhưng bây giờ…

Bên cạnh cô, ngoài Tiền Gia, còn có bạn bè nào khác đâu?

Dương Tố Hoan nghĩ đến đây, đột nhiên mắt sáng lên.

Dương Tố Hoan đứng đó, nắm tay phải, nhẹ nhàng đánh vào giữa lòng bàn tay trái, gọi một tiếng: “Bạn bè!”

Sau khi hai cô gái trước mặt nghe thấy, quay đầu lại, gương mặt có vẻ thắc mắc nhìn Dương Tố Hoan, thì thầm vài câu, cuối cùng bước nhanh hơn rời đi.

Dương Tố Hoan không quan tâm, chỉ lấy điện thoại của mình ra gọi điện cho Tiền Gia.

Sau khi biết Tiền Gia rảnh, gửi địa chỉ xong, Dương Tố Hoan lại bình tĩnh đứng đó. Cũng không nói đi xem những nơi khác. Vì cô sợ Tiền Gia đến đây không thể tìm thấy mình. Dù sao ở đây rộng như vậy. Nếu như là Quý Ưu Trạch, có thể thực sự không thể tìm thấy mình.

Vừa nghĩ như vậy, cô lại nhớ đến Quý Ưu Trạch.

Dương Tố Huân gục đầu xuống, đan các ngón tay vào nhau, rơi vào trầm tư.

Qua một hồi lâu, cuối cùng Tiền Gia cũng đến. Hôm nay, Tiền Gia mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình màu xám, tóc cũng làm xõa tung, thoạt nhìn rất khéo léo.

Sau khi Tiền Gia đến, đưa đồ uống cho Dương Tố Hoan: “Đợi lâu chưa?”

“Không lâu.” Dương Tố Hoan nhận đồ uống, lắc đầu, sau đó xoay người đến gần nơi hai cô gái từng dừng lại trong cửa hàng.

Tiền Gia đi bên cạnh hỏi: “Cậu muốn mua gì vậy?”

“Cái này, cái đó, còn cái kia nữa…” Dương Tố Hoan vừa nói vừa vươn tay ra, chỉ vào cái cốc, đồng hồ báo thức này nọ.

“Muốn mua hết?” Tiền Gia choáng váng trong chốc lát.

Nếu mua những thứ này, thì có nghĩa là có một số đồ gì đó cần đổi mới mua chứ?

Những thứ bán ở nơi này, mặt chất lượng có đảm bảo không?

Nhưng thấy Dương Tố Hoan thích như vậy, Tiền Gia cũng không quan tâm.

Sau cùng, Tiền Gia đi bên cạnh nói: “Thích thì cứ mua!”

Dương Tố Hoan cầm một cái cốc sứ hỏi Tiền Gia: “Cậu thích loại này, hay là loại này?”

Những cái cốc gốm sứ này đều tạo hình đặc biệt, cảm giác như là kết hợp cổ xưa với chibi phim hoạt hình. Tạo hình tổng thể lại mượt mà, Dương Tố Hoan ôm trong tay, đáng yêu không ngờ.

Cùng nhau mua một đống đồ lớn, sau khi xếp vào hai túi lớn, hai người mới đi ra ngoài.

Dương Tố Hoan nghĩ trong đầu. Bạn bè cũng cần được chăm sóc cẩn thận.

Trong đầu Tiền Gia lại nghĩ. Tại sao đột nhiên lại đối tốt với mình? Chẳng lẽ là, quanh đi quẩn lại một vòng lớn, cậu ta phát hiện ra rằng quả nhiên mình vẫn tốt nhất? Quả nhiên là vẫn thích mình nhất? Cái gì cũng mua giống nhau, chẳng khác nào, Dương Tố Hoan đang thổ lộ theo cách khác?

Bên trong cửa hàng lớn này, không chỉ bán các mặt hàng đồ dùng hàng ngày ở nhà, mà còn bán một số thứ khác, còn bán không ít đồ ăn vặt.

Người bán những thứ này, thoạt nhìn rất vui.

Đi đến nơi bán xiên thịt nướng, thấy thịt nướng vẫn còn bên trong vừa vỗ tay vừa nhảy múa, khuôn mặt đầy những nụ cười cực kỳ tươi sáng, nhưng cũng thích thú.

Lúc này, hai cô gái kia lại xuất hiện trước mặt Dương Tố Hoan.

Cả hai cũng cầm trong tay rất nhiều thứ. Hai cô gái đi đến quầy hàng thịt nướng phía trước, hỏi ông chủ: “Mười đồng ba xiên ạ?”

“Đúng vậy đúng vậy, rất ngon, cô gái, muốn mua mấy xiên?”

“Ba xiên là được rồi ạ.” Một nữ sinh trong đó nói xong, vừa thảo luận với một nữ sinh khác nói đừng mua nhiều quá, xung quanh còn rất nhiều đồ ăn khác, phải để bụng chứa những món ngon khác, sau đó đưa tiền cho ông chủ.

Sau khi Dương Tố Hoan nhìn thấy, cũng đi tới.

Tất nhiên Tiền Gia cũng đi theo.

Dương Tố Hoan đi đến đứng lại nói với ông chủ: “Tôi cũng mua ba xiên.”

Ông chủ hỏi: “Có ngay! Cần cay không?”

Dương Tố Hoan lắc đầu, sau đó cúi đầu lục túi mình: “Không cần.”

“Để mình trả.” Tiền Gia tiến lên, lấy ví tiền ra, sau đó đầu óc giống như bị súng bắn, rút ra một tấm thẻ ở bên trong, nói: “Thật ngại, không có tiền lẻ, có thể quẹt thẻ không?”

Ông chủ thịt nướng nghe vậy, sững sờ.

“Để mình.” May là còn có Dương Tố Hoan giải vây.

Đúng là xấu hổ không có chỗ chui.

Hai cô gái bên cạnh xoay người lại, lại nhìn thấy Dương Tố Hoan, còn nhìn thấy Tiền Gia, hai người lại bắt đầu thì thầm, nhưng lại mang theo nụ cười bí ẩn.

Sau một lái, xiên thịt của hai cô gái xong rồi, một trong hai người cầm lên, cắn một cái, giơ ngón tay cái lên điên cuồng gật đầu, nói: “Ha ha! Ăn ngon thật! Cậu cũng ăn thử đi!”

Một cô gái còn lại nghe vậy, gấp gáp muốn ăn, nhưng mà đồ trong tay quá nhiều, không thể tách ra.

Vì vậy cô gái cầm xiên thịt nướng trực tiếp cầm xâu thịt giơ lên.

Sau khi Dương Tố Hoan nhìn thấy, nhận được xâu thịt trong tay ông chú xong, cũng cúi đầu cắn một cái, gật đầu, nói: “Ha ha, ăn ngon thật.”

Lúc này, Tiền Gia vẫn chưa kịp phản ứng, thấy Dương Tố Hoan đột nhiên nhón chân lên, gương mặt tê liệt đưa xâu thịt tới bên mép miệng mình.

Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, không rõ thế giới này xảy ra chuyện gì. Nhưng mà trong lòng Tiền Gia lại mừng như điên.

Cô sờ môi mình, nhìn trái nhìn phải, kìm nén nụ cười sâu trong lòng lan ra trêи mặt, cắn một cái.

Đúng là rất thơm ngon.

Lúc sau, Dương Tố Hoan đưa một cây cho Tiền Gia.

Nhìn bóng lưng tự nhiên bay xa của Dương Tố Hoan, Tiền Gia còn cho là mình đang nằm mơ. Nhéo mình một cái, kết quả cực kỳ đau.Quý Ưu Trạch đi theo đoàn phim để quay bộ phim hài kia.

Đây là bộ phim hài cổ trang, vai mà cô đóng là nữ hiệp khách ngốc nghếch. Mặc trang phục trắng, tóc được tạo hình như một nữ đạo sĩ. Khi quay phim hài, Quý Ưu Trạch mới phát hiện phim hài thật sự rất khó quay. Khán giả thời đại này đều thành tinh, mắt nhìn cũng kén chọn hơn xưa rất nhiều. Thứ phim hài này, nếu như diễn tốt, chiếm được tiếng cười của công chúng, vậy thì tốt. Nếu như diễn hỏng không thể hiện được điểm gây cười, lại thêm diễn lố, khán giả sẽ nói: “Quá lố! Chán chết! Một mớ hỗn độn!”

Vào đoàn phim đã được một đoạn thời gian, mỗi ngày Quý Ưu Trạch đều ăn đất và bị đất ăn mà sống.

Nữ hiệp khách này, thuộc loại ngốc nghếch, tự xưng danh là thiên hạ đệ nhất, nhưng luôn luôn phát huy không xong.

Bình thường khi đánh nhau với kẻ thù sẽ có sai lầm ngớ ngẩn. Ví dụ như ngã từ trêи không xuống. Còn hãm hại hơn nữa là có một cảnh phim quay ở sa mạc. Không ăn đất thì còn có thể ăn gì?

Quý Ưu Trạch cảm thấy mình theo đoàn phim một tháng, cả người đen đi rất nhiều. Bây giờ, cô đen đen gầy gầy, không khác gì một người dân tị nạn.

Hơn nữa điều kiện nơi quay phim còn hạn chế, đủ loại gian nan. Bị muỗi đốt cũng quá bình thường, trêи hai chân có cả đống u.

Lúc đoàn phim thay đổi địa điểm, đến giữa khu rừng núi vắng vẻ ghi hình.

Trêи đường ghi hình, khát kinh khủng, nhưng việc vận chuyển nước đã bị kẹt ở ngoài, không theo kịp.

Quý Ưu Trạch leo lên núi cùng với nhóm, mệt mỏi không chịu được. Dọc theo đường đi cô có uống nước, càng về sau nước càng ít hơn.

Quý Ưu Trạch lắc lắc, thấy miệng Nghiên Nghiên đã khô bóc da, nên cô đưa cho Nghiên Nghiên, hơn nữa còn tỏ ra mình là lạc đà, trước đó đã dự trữ đủ nước.

Nhưng chuyện sấm sét giữa trời quang vẫn xảy ra.

Nghe nói rằng đội vận chuyển nước không chú ý, các thùng nước đều lăn xuống các bậc thang đá, chỉ có một ít nước vẫn may mắn còn sót lại, có cái trực tiếp bị đâm hỏng.

Cao Tử Khê nói tất cả mọi người không nên hoảng sợ, nói rằng anh ta sẽ liên hệ với những người bên dưới gửi đến lần nữa.

Dọc theo đường đi, Quý Ưu Trạch mệt mỏi không chịu được, ɭϊếʍ miệng dừng chân, đứng quan sát những ngọn núi ở đây.

Nếu đây là bộ phim truyền hình, nói không chừng có thể kéo tấm màn lên là quay được ngay, xong rồi để hậu kỳ đi ra ngoài quay phong cảnh kết hợp lại là được. Nhưng dù sao cũng là điện ảnh, hơn nữa Cao Tử Khê là một người rất tích cực, vì vậy nên nhất định lôi kéo tất cả mọi người đi ghi hình thực cảnh. Hơn nữa, Cao Tử Khê còn không muốn sử dụng nơi đã bị đại chúng quay nát, nhất định phải chạy đến nơi này.

Thật ra ở nơi này cũng là một địa điểm phong cảnh.

Dọc theo đường đi, có thể thấy có một số nơi dựng tạm thời để người dân giữ rừng. Nhìn xuyên qua các kẽ hở, bên trong còn có chăn gấp gọn.

Chỉ là con đường này rất khó để đi bộ. Đường này ban đầu đã có, là một ít bậc thang đá, nhưng có vẻ như đã được xây khoảng một trăm năm trước đây, đến bây giờ đã bị mài mòn nghiêm trọng, cạnh góc là những vết nứt cộng với lỗ hổng.

Thành phố có ý định biến nơi này thành điểm phong cảnh, nhưng chỉ bây giờ chỉ mới sửa chữa được một nửa, nhưng cũng không phải sửa chữa thềm đá, trừ bỏ nhìn đẹp hơn chút, nhưng vẫn khiến người ta mệt mỏi như cũ. Bên cạnh đúng là có cáp treo chuyên dụng thế nhưng vẫn chưa hoàn thành.

Đi bộ khoảng hai giờ, Quý Ưu Trạch đã chuyển đến giai đoạn đứng trêи mặt đất bằng phẳng để nghỉ tạm thì cảm giác trái tim sắp nhảy ra ngoài.

Mọi người cũng đã mệt mỏi khủng khϊế͙p͙.

Có ngã ba trêи đường núi, đi qua ngã ba đường có một cái đình nhỏ.

Sau khi Quý Ưu Trạch đi vào trong đình nhỏ đó, muốn gào thét thành tiếng, kết quả lại không có tinh thần để nói.

Từ trong đình nhìn ra ngoài, thấy ở phía bên phải sườn núi có một tảng đá trọc lớn, bên trêи không có cây mọc.

Trêи vách đá còn khảm một vài cửa sổ.

Đạo diễn nói: “Đây là những thứ tồn tại từ xã hội cũ. Khi đó, tại nơi này có rất nhiều thổ phỉ. Sau khi dựng nước đánh thổ phỉ, bên này cũng từng rất khốc liệt.”

Quý Ưu Trạch nghe xong, lúc bản thân đang đi vào cõi thần tiên, đột nhiên nghe thấy một người nói từ phía sau, tiểu thư nhà họ Cố lại lên cơn.

Vị tiểu thư nhà họ Cố là một cô gái tên là Cố Ngọc Nhu. Một người mà nhà đầu tư nhất định muốn nhét vào. Là một đại tiểu thư không thể chọn không thể thay đổi vai, bây giờ vẫn chưa tốt nghiệp đại học. Ban đầu Cao Tử Khê từ chối cho cô ấy tham gia, nhưng không có cách nào. Khi quay phim điện ảnh, người đầu tư mới là ông chủ.

Dọc theo đường đi Cố Ngọc Nhu cứ lẩm bẩm đây là cái nơi khỉ gì mà chim còn không thèm đếm xỉa tới, quay phim xong không bao giờ đến nữa.

Tất cả mọi người đều mệt mỏi, nghe cô lải nhải như thế, lại cảm thấy mệt hơn.

Vì vậy diễn viên chính Trịnh Dao chỉ nói một câu: “Quay phim chính là như vậy, phải có thể ăn được khổ. Cái đó còn tốt hơn nhiều so với tình huống trước đây tôi từng gặp phải.”

Cố Ngọc Nhu vừa nghe thấy đã không vui, nói: “Ý chị là tôi không thể chịu khổ có phải không?”

Trịnh Dao sửng sốt, lắc đầu nói: “Tôi không có ý đó. Chỉ muốn nói là, cái khổ trước mắt, vốn không tính là quá đắng.”

Cố Ngọc Nhu nào nghe lọt tai, nhìn Trịnh Dao vài lần, nói: “Cũng phải, số phận mỗi người không giống nhau. Sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, cũng không cần phải ăn nhiều khổ như vậy. Người bình thường đó, tất nhiên phải làm đến nơi đến chốn, ăn khổ một lần nữa.”

Cố Ngọc Nhu vừa thốt ra lời kia ra, thành công đạp trúng điểm mấu chốt của Trịnh Dao.

“Tôi không thấy lạ gì.” Sau khi Trịnh Dao nói xong, phối hợp đi tới.

Sau khi Cố Ngọc Nhu bị nghẹn, mặt đen như vừa mới nhảy vào chai mực lăn một vòng.

Quý Ưu Trạch nghe vậy, rất muốn đi đến giúp Trịnh Dao nói lại, nhưng Nghiên Nghiên lại giữ cô lại, lắc đầu một cái. Cuối cùng Quý Ưu Trạch mới ép buộc nuốt ngụm tức kia xuống.

Khoảng thời gian này trong đoàn phim, Quý Ưu Trạch và Trịnh Dao khá thân nhau, vì Trịnh Dao là người tốt, lại hiền lành. Mặc dù là một cái tên lớn trong điện ảnh, nhưng đến bây giờ cũng chưa từng kiêu ngạo, là một tiền bối tốt.

Nhưng thế giới này, mặc dù có một số việc rất ghê tởm, nhưng lại có tồn tại thật. Nói ví dụ như… có tiền hoặc là ông lớn.

Bối cảnh gia đình Cố Ngọc Nhu quá lớn, thậm chí Trịnh Dao có thể nổi tiếng như bây giờ, rất nhiều cơ hội đều là nhờ một vòng bạn làm ăn của ba Cố Ngọc Nhu cho.

Cho nên, mặc dù Trịnh Dao lăn lộn trong giới giải trí đã thành có tiếng, nhưng đối mặt với thiên kim đại tiểu thư tập đoàn họ Cố vẫn phải nhún nhường ba phần.

Quý Ưu Trạch suy nghĩ một hồi, cũng chỉ có thể như vậy. Dù sao lỡ như đi giúp đỡ ngược lại, vậy có thể không tốt lắm.

Đến đỉnh núi, cuối cùng Quý Ưu Trạch cũng hiểu vì sao đạo diễn nhất định muốn đến chỗ này quay phim. Bởi vì, phong cảnh nơi này thật sự đẹp đến không thể đẹp hơn.

Sắc trời đã gần tối, chỉ có điều có lẽ là vì không khí ở đây trong lành, nên tâm trạng của Quý Ưu Trạch vẫn khá khoan kɧօáϊ dễ chịu.

Chỉ có một điều không vui là vẫn không thể gọi video nói chuyện với Khang Tịch. Đừng nói là gọi video, gửi một tin nhắn thôi cũng không thể. Vừa nghĩ như vậy, Quý Ưu Trạch càng thêm khâm phục một số người vẫn sống ở nơi này đến bây giờ. Bình thường, rốt cuộc bọn họ sống như thế nào. Liên lạc với nhau toàn dựa vào đi bộ với hét rống.

Toàn bộ tổ nhân viên đều tự tìm nơi nghỉ ngơi một lúc, Quý Ưu Trạch liền phát hiện một vấn đề đặc biệt lớn!

Không có tín hiệu hả trời!

Mãi đến khi nhân viên bắt đầu dựng lều bạt, Quý Ưu Trạch vẫn chưa từ bỏ ý định cầm điện thoại tìm tín hiệu khắp nơi.

“Cái nơi chim còn không thèm đếm xỉa tới!” Cố Ngọc Nhu đi qua đi lại đá hai cái vào khúc gỗ mục nát, hai tay chống nạnh đứng đó tức giận đủ thứ.

Quý Ưu Trạch nhìn cô ta một cái, mặc kệ, giơ điện thoại lên chụp một tấm.

“Phiền quá à!” Cố Ngọc Nhu tiếp tục tức giận, hơn nữa thỉnh thoảng cầm điện thoại cau mày xoay xoay đủ hướng.

Có lẽ cô muốn tìm các chị em trò chuyện QQ trò chuyện Wechat, mạnh mẽ trút một chút bất mãn. Kết quả phát hiện bây giờ vốn không có cách nào trút hết.

Quý Ưu Trạch lại nhìn cô ta một cái, xoay người đi nơi khác.

Từng gặp người không có IQ lại còn tùy hứng lại nóng nảy, nhưng chưa từng thấy người không có IQ như thế. Đúng là bị làm hư từ nhỏ mà.

“Doãn Tuấn oppa~ em chỉ có thể thấy anh sau khi về thôi~ ôm chụt chụt!” Lúc này, Cố Ngọc Nhu lại hôn thật mạnh vào một nam diễn viên nào đó trêи màn hình điện thoại của mình.

Quý Ưu Trạch nghe thấy giọng nói của cô ta, cảm thấy toàn thân đều nổi da gà.

Vì tính tình Cố Ngọc Nhu tệ siêu cấp vô địch, thái độ không tốt, nên cơ bản không có mấy người sẵn lòng phản ứng với cô ta. Tất nhiên cũng có vài người sẵn lòng phản ứng với cô ta, ví dụ như mấy người sống dựa vào nịnh hót a dua.

Trịnh Dao đi đến bên cạnh Quý Ưu Trạch, khoanh tay thở dài.

Trịnh Dao quay đầu, hỏi Quý Ưu Trạch đang cầm điện thoại chụp hình tách tách: “Không có tín hiệu à?”

“Ừm.” Quý Ưu Trạch gật đầu, suy nghĩ một lúc, nói với Trịnh Dao: “Nào, chúng ta chụp một tấm.”

Trịnh Dao mỉm cười gật đầu, khoác cánh tay Quý Ưu Trạch, hơi dựa lại gần.

Lúc này, Trịnh Dao giật mình nói: “Ôi, mặt chị trông to quá!”

“Đâu có to?” Quý Ưu Trạch không thể hiểu được. Rõ ràng rất nhỏ mà. Nhưng mà lúc sau, khi tiếp tục chụp hình, Quý Ưu Trạch vẫn vô thức đi lên phía trước, để Trịnh Dao lui về phía sau.

“Ôi! Trời ạ! Địa phương rách nát gì vậy! Chân của tôi, trầy da cả rồi, phiền chết đi được!” Lúc này, giọng nói của Cố Ngọc Nhu lại truyền tới. Vừa rồi, cô ta không cẩn thận bị một cành cây bên cạnh quẹt vào làm bị thương da cổ chân.

Trịnh Dao đến gần Quý Ưu Trạch, nói nhỏ: “Có vị đại tiểu thư này tham gia, những ngày kế tiếp có thể không dễ chịu gì rồi.”

“Đừng quan tâm cô ta.” Quý Ưu Trạch cất điện thoại, hai người trò chuyện một lúc.

Lúc sau. Đến hồi phân chia thức ăn.

Ăn qua loa xong, mọi người bắt đầu chia lều bạt nghỉ ngơi. Dù sao leo núi quá mệt mỏi, không thể leo xong rồi lập tức quay phim.

Trong núi này, cho dù có nhà ở, nhưng không nhiều lắm. Quý Ưu Trạch còn nằm trong lều tự hỏi thường ngày bọn họ sống như thế nào, kết quả lều bạt bị người ta vén lên.

Quý Ưu Trạch hé mắt nhìn, phát hiện người tới là đại thiên kim nhà họ Cố.

Cố Ngọc Nhu hỏi: “Này, chị có sạc pin không?”

Quý Ưu Trạch nhắm mắt lại, làm bộ không nghe thấy.

Cố Ngọc Nhu nói: “Này, tôi đang nói chuyện với chị đó!”, rồi bò vào kéo ống quần Quý Ưu Trạch.

Quý Ưu Trạch bị làm phiền bực bội, phủi đất ngồi dậy, khoảng cách với Cố Ngọc Nhu bỗng gần hơn, gần như là chóp mũi đối chóp mũi. Con ngươi Cố Ngọc Nhu bỗng co rút lại.

Quý Ưu Trạch không sợ hãi chút nào, nhìn chằm chằm Cố Ngọc Nhu: “Có, vậy thì sao?”

“Người ta, điện thoại người ta hết pin rồi ấy.” Cố Ngọc Nhu lấy mánh khóe hờn mát thường hay dùng ra. “Đạo diễn nói có thể đến vùng lân cận người ta, nhưng mà người ta nào dám đâu. Xa như vậy, với lại đường lại khó đi nữa! Cổ chân người ta còn bị trầy da nữa!”

Quý Ưu Trạch nhìn cô ta với ánh mắt không kiên nhẫn, xoay người lục lọi trong túi xách lấy sạc pin ra, đưa cho Cố Ngọc Nhu. Đưa cho cô ta rồi, thầm nghĩ đuổi cô ta nhanh một chút.

“Thank you nhé!” Sau khi Cố Ngọc Nhu nhận được rồi, cắm vào điện thoại trêи tay, khẽ ngâm ca khúc trong video MV nam thần của cô ta. Nhưng lại vừa xem vừa phát ra tiếng cười.

Giữa chừng Cố Ngọc Nhu còn sờ mặt lắc lắc vai nói: “Doãn Tuấn oppa đẹp trai quá à!”

Quý Ưu Trạch lại ngồi xuống lần nữa, nhìn Cố Ngọc Nhu, ngón tay chỉ ra ngoài: “Tôi muốn nghỉ ngơi một lúc, cô ra ngoài xem được không?”

“Ờm. Đi thì đi.” Cố Ngọc Nhu nghe vậy, dọn dẹp đồ rồi đi ra ngoài.

Rốt cuộc là mụ điên từ đâu tới vậy.

Quý Ưu Trạch gãi đầu, ngã xuống mở miệng.

Bởi vì ở đây không nhiều người ở, nên sau khi đạo diễn trở về nói tìm thấy vài căn nhà, để con gái qua đó ở, nhưng mà chỉ được vài người nữ, Quý Ưu Trạch để cho Nghiên Nghiên đi.

Nghiên Nghiên kiên quyết tỏ rõ phải theo Quý Ưu Trạch. Nhưng mà Quý Ưu Trạch nói: “Nếu em không nghe lời, chị sẽ đuổi việc em, mời người khác. Dù sao chị cũng không cần nghe lời trợ lý.”

Nghiên Nghiên nghe vậy, không thể làm gì khác hơn đành phải đi.

May là đạo diễn vạch kế hoạch phần diễn chỉ quay tối đa ba ngày ở đây. Cố gắng giải quyết trong hai ngày, nếu không, cứ ở chỗ này, cô cũng cảm thấy khó chịu.

Để đảm bảo an toàn, đồng chí nam đều thay phiên canh giữ. Tuy rằng cảm giác ở đây tệ đến nỗi ăn trộm và tội phạm đều xem thường đến gần, nhưng mà có một số công việc vẫn phải làm cho tốt.

Ngày hôm sau, bắt đầu ghi hình. Tuy nói khó khăn trùng điệp, nhưng vẫn may là Cao Tử Khê để cho người ta mang theo máy phát điện ra ngoài trước. Cao Tử Khê nói đã từng đến đây một lần, biết ở đây có một cái hồ, chỉ là khoảng cách phải quay có hơi xa. Nhưng đây cũng không phải là điều quan trọng, dù sao Cao Tử Khê có thể giải quyết.

Quan trọng nhất là, không thể giải quyết chuyện nước uống. Bởi vì lý do tín hiệu, lúc trước khi Cao Tử Khê gọi điện với người bên dưới, tín hiệu không tốt, bị đứt quảng. Người bên dưới nghe không rõ, tưởng rằng nước bị thiếu một chút, chỉ đưa một ít lên, chỉ mang có một chút lên vốn không đủ cho mọi người uống.

Lúc sau Cao Tử Khê bảo người đi xuống núi liên hệ với người bên dưới. Nhưng mà cần phải chờ đợi. Thời gian chờ rất lâu.

Quay xong một cảnh diễn, thừa dịp đám người Trịnh Dao đang quay, Quý Ưu Trạch liền cùng với vài người khác trong đoàn phim đi đến lân cận xem có trái cây gì đó ăn không.

Kể từ lúc Cố Ngọc Nhu đến chỗ Quý Ưu Trạch mượn sạc pin một lần, liền thích dính Quý Ưu Trạch lúc rảnh rỗi. Mặc dù Quý Ưu Trạch tỏ vẻ trêи mặt nghiêm đến không thể nghiêm hơn, nhưng Cố Ngọc Nhu vẫn một kiểu cái gì tôi cũng không thấy dáng vẻ 'rộng lượng', cũng khiến người ta không biết làm sao.

Đi rồi đi, vô tình phát hiện thật sự có cây ăn quả. Hình như là quả khế dại.

Lúc Quý Ưu Trạch thấy, ánh mắt sáng lên.

“Quá tốt rồi! Để tôi đi hái!” Quý Ưu Trạch chính là một kiệt tướng leo cây. Không nói hai lời, chạy tới bắt đầu leo.

Leo rồi leo thì nghe thấy tiếng vù vù.

Quý Ưu Trạch còn tưởng mình bị ù tai, không để ý. Nhưng mà đang leo leo đột nhiên cảm thấy không thích hợp.

Quý Ưu Trạch nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện, trêи cây có một tổ ong vò vẽ!

Quý Ưu Trạch sợ chết khϊế͙p͙, hơn nữa những con ông vò vẽ đó đã ra khỏi tổ!

Quý Ưu Trạch sửng sốt, nhảy xuống tàng cây, xoay người bắt đầu chạy.

Cố Ngọc Nhu cũng ngớ ngẩn, hét lên đợi em với, cùng chạy theo Quý Ưu Trạch.

Chạy rồi chạy, trêи ʍôиɠ Quý Ưu Trạch bỗng đau xót, đau đến nỗi vẻ mặt cô rất dữ tợn.

“Đừng có chích ʍôиɠ tao chứ~~~!”

Quý Ưu Trạch hét lên, khiến mọi người sợ ngây người. Ngọn núi trống trải, tiếng gào đó cứ vậy mà vang vọng khắp núi từng hồi lại từng hồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio