Kể từ khi mắt cá chân của Khang Tịch bị chấn thương, chỉ cần không có thông báo hoặc là phim cần quay, Quý Ưu Trạch sẽ chạy đến chỗ Khang Tịch, chen chúc ở với nàng.
Hoàn toàn phù hợp khi lấy danh ngôn của ba Quý dùng hình dung hai cô lúc còn đi học: “Hai con mặc quần liền đũng à?”
Cũng bởi vì mắt cá chân của Khang Tịch bị chấn thương, nên Quý Ưu Trạch đã ôm tất cả mọi việc trong nhà nàng bao hết.
Áo khoác áo váy quần, lấy, ném vào trong máy giặt! Quần áo trong bít tất cũng lấy, giặt tay!
Sàn phòng khách sàn phòng ngủ sàn phòng tắm, dọn! Dọn dẹp xong còn phun chút hương nước hoa nhàn nhạt!
Tủ quần áo ti vi tường bàn trà bàn ăn giá sách, xếp ngăn nắp, lau sạch, làm đến nỗi cực kỳ sáng bóng mới tinh đến mức có thể soi gương!
Ban đầu Khang Tịch nói, không sao, để dì làm cho.
Nhưng mà Quý Ưu Trạch khăng khăng muốn tự làm, nói là như thế có thể rèn luyện thân thể. Khang Tịch nghe vậy, lại nghĩ đến lúc trước vô tình nhìn thấy trong ví tiền Quý Ưu Trạch kẹp một thẻ VIP phòng tập thể hình, nghĩ là cô chỉ nói cho có thôi, vậy nên tùy cô.
Chỉ có điều là, Quý Ưu Trạch chăm sóc người, ngược lại thật sự không qua loa chút nào. Cảm giác ngày thường quên trước quên sau cũng không có. Chỉ là trận chiến đó, có hơi dọa người.
Khang Tịch khát nước, muốn uống ly nước. Vừa định đứng dậy, thì nghe thấy một tiếng: “Bỏ cái ly xuống, để cho mình…!”
Một giây tiếp theo, cái ly trong tay Khang Tịch bị Quý Ưu Trạch đoạt lấy. Vừa mới quay đầu lại, thì thấy Quý Ưu Trạch quỳ một chân dưới máy nước uống, lưng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc.
“Được rồi, cho cậu! Có cần gì, làm ơn nhất định phải lập tức kêu mình!” Sau khi xem cái ly trong tay như bảo vật trịnh trọng giao cho Khang Tịch, Quý Ưu Trạch đi cho cún ăn.
Khang Tịch cầm cái ly sửng sốt một lúc lâu. Nàng chuyển động cái cổ, lại nhìn về máy nước uống lần nữa, sau đó chậm rãi vươn tay, chạm vào thùng nước của máy nước uống… rõ ràng khoảng cách của nàng với máy nước uống chỉ chưa tới một mét, nàng hoàn toàn có thể tự làm. Dù sao, máy nước uống chỉ để trêи chiếc ghế bên cạnh ghế sô pha…
Khang Tịch đói bụng, định gọt táo. Nhưng mà vừa mới nghĩ đi lấy táo và dao gọt trái cây, với lại mới nghiêng người, thì nghe thấy một tiếng: “Bỏ xuống, để đó cho mình…!”
Mấy giây tiếp theo, Quý Ưu Trạch ngồi xuống bên cạnh Khang Tịch, tay phải cầm táo, tay trái cầm dao nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc.
“Chỉ là gọt táo thôi mà, cái này dùng tay là được, không có liên quan đến chân.” Khang Tịch suy nghĩ một hồi, vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Không, gọt táo có nghĩa là vỏ táo rất có thể rơi ra bên ngoài thùng rác, lúc rơi xuống, cơ thể con người sẽ vô thức cúi xuống nhặt vỏ táo trêи mặt đất. Tuyệt đối không nên xem nhẹ động tác này, bởi vì nó sẽ dẫn đến phần eo và mắt cá chân đồng thời dùng sức… ¥…&%¥ “
Thật ra Khang Tịch rất muốn nói, thật sự không sao cả. Mấy hôm nay, tuy là vết thương của nàng ở chân, nhưng mà công việc vẫn đang tiếp tục mà? Chẳng qua là cân nhắc một chút, cũng không phải hoàn toàn ngừng công việc. Cho nên, gọt trái táo mà thôi, thật ra không có phiền phức như vậy.
Nhưng mà không ngờ là, Quý Ưu Trạch nói khiến cho nàng không thể phản bác.
Một phút sau, Quý Ưu Trạch giành được thắng lợi, cầm dao gọt trái cây bắt đầu gọt táo. Lý do tại sao không nên gọt táo, thật ra còn có một nguyên nhân khác.
Lần trước làm cơm ở nhà Khang Tịch, đồ cô gọt ra thật sự là xấu đến nỗi khiến người ta không biết thứ đó là giống gì. Ánh mắt Khang Tịch lúc đó thật sự khiến cả đời này cô cũng không có cách nào quên. Vì vậy sau đó, cô bắt đầu khi không có chuyện gì làm thì luyện đao.
Trước kia, khi cô ăn táo chỉ rửa vài lần rồi gặm trực tiếp. Nhưng mà sau lúc đó, cô đều dùng táo đã gọt. Hơn nữa, kỹ thuật ngày càng tốt. Nên lần này nắm lấy cơ hội, tất nhiên cô muốn thể hiện kỹ năng gọt táo mới.
Nhưng vì trong lòng cô vẫn luôn muốn thể hiện thật xuất sắc, không thể giống như lần trước gọt vỏ khoai tây quá dày được.
Dưới áp lực mình tự tăng, Quý Ưu Trạch càng gọt càng hoảng, kết quả, xẹt một tiếng, dao nhỏ cắt vào giữa lòng bàn tay ngón tay cái!
Dao nhỏ dừng lại, máu bắn tung tóe nhảy nhót ra ngoài, con ngươi Quý Ưu Trạch chuyển động, liếc nhìn Khang Tịch. Thầm nghĩ, đừng nhìn thấy đừng nhìn thấy tuyệt đối đừng thấy.
Kết quả, một giây sau, Khang Tịch hơi quay đầu, nhìn vẻ mặt của cô, lại nhìn tay cô.
“Cắt trúng rồi?” Khang Tịch hỏi.
“Không có.” Quý Ưu Trạch lắc đầu.
“Vậy thứ màu đỏ chảy ra đó là gì?” Khang Tịch lại hỏi.
“Tương cà chua!” Quý Ưu Trạch trả lời ngay.
“Cậu đóng phim đến hỏng đầu óc luôn rồi hả?” Khang Tịch không nói nữa nắm lấy cổ tay Quý Ưu Trạch, lấy dao và táo ra, vứt xuống bàn trà.
“Không sao, vết thương nhỏ…” Lời Quý Ưu Trạch còn chưa nói hết, tay đã bị Khang Tịch kéo qua.
Khang Tịch cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ngậm ngón tay cô ʍút̼ vào.
Cho dù biết đây là cách cầm máu kinh điển, nhưng mà…
Lúc Khang Tịch ʍút̼ vào, Quý Ưu Trạch cảm thấy da ngón tay mình hơi bị chèn ép, bốn phía ấm áp ướt át lại mềm mềm. Cảm giác thật đến sắp bay lên.
Sau một lát, Khang Tịch kéo ngăn kéo dưới bàn ra, lấy một hộp nhỏ màu hồng nhạt, lại lấy băng dán cá nhân Kitty màu hồng ở bên trong ra. Xé mở, sau đó nghiêm túc quấn lên đầu ngón tay Quý Ưu Trạch.
Khang Tịch dán băng cá nhân rất tốt, giống như là có kỹ xảo đặc biệt gì đó, cũng không có làm ngón tay trông mập mạp, cũng không khiến đốt ngón tay không linh hoạt.
Sau khi dán xong, Khang Tịch vuốt tóc xuống, ngẩng đầu lên. Kết quả vừa ngẩng đầu lên, đột nhiên Quý Ưu Trạch lại gần, chợt hôn nhẹ lên môi Khang Tịch.
Khang Tịch có hơi sửng sốt.
“Ăn ngon không?” Sau một lát, Khang Tịch cười hỏi.
“Ừm!” Quý Ưu Trạch như gà con gật đầu một cái, còn bổ sung một câu: “Vị quả cam.”
“Ừm. Tại mình thấy hình như cậu rất thích ăn cam, nên hai hôm trước mua một cây son môi vị cam.” Khang Tịch vươn ngón tay, nhẹ nhàng phẩy lên đôi môi anh đào của mình.
Vẻ mặt đó, bộ dáng đó, trông thật sự cám dỗ chết người. Nhưng mà… Quý Ưu Trạch liếc nhìn chân Khang Tịch, vẫn cảm thấy, quên đi.
Nhưng phải nói đến, thật kỳ lạ, rõ ràng vừa rồi mình chiếm thế chủ đạo mà, sao cảm giác xấu hổ vô cùng, hay là mình…
Yêu nghiệt. Cuối cùng Quý Ưu Trạch chỉ có thể đổ tội lên Khang Tịch hai chữ này.
Vài ngày sau đó.
Khang Tịch ở nhà một mình, suy nghĩ một chút, lên group người hâm mộ Quý Ưu Trạch.
Chuyện của Hạt cát nhỏ đã qua bốn năm ngày, nàng mới vào nhóm kia xem nội dung mọi người tán gẫu.
Bởi vì chương trình ghi hình lúc trước chỉ còn một ngày nữa là phát sóng, nên trong nhóm, mọi người trông rất sôi nổi. Trong nhóm tăng thêm một gương mặt mới. Ngay cả, quản lý còn nâng cấp nhóm VIP.
Chỉ là, cũng khó tránh khỏi có vài người kỳ lạ lẻn vào. Cho nên để bảo đảm chất lượng nhóm, quản trị và quản lý bây giờ đang thảo luận phải làm sao để thiết lập câu hỏi xác minh đề phòng bọn nằm vùng. Đồng thời, cũng bắt đầu thanh lý đám người lặn bên dưới không lên tiếng.
Quản trị gắn thẻ tên tất cả thành viên: “Người lặn dưới nước ba tháng không nói câu nào, thật ngại, trước rạng sáng, tôi sẽ đá từng người ra khỏi. Dù sao nhóm chúng ta muốn, là chất lượng, không phải số lượng. Mà số ảo, chỉ chiếm không gian.”
Kết quả, quản trị vừa nói xong, nhiều người luôn không mở miệng nói chuyện, đều lần lượt nổi lên.
“Mình sống, mình không phải số ảo!”
“Mình cũng không phải số ảo!”
“Quản trị đại nhân à, nhìn em nhìn em đi, thấy cánh tay nhỏ bé của em không? Em vẫn còn sống nha~”
…
Quản trị: “Ha ha ha, không nghĩ tới lập tức bùng nổ nhiều vậy nha. Đúng là nên tung chiêu lớn mà.”
Khang Tịch uống sữa tươi nhìn màn hình, cười lắc đầu. Phải nói là, nàng còn chưa từng dạo qua nhóm fan hâm mộ của mình đây, lại lẫn vào đám fan Quý Ưu Trạch khí thế ngất trời này.
Đúng lúc này, một cái tên là Mộc Dịch Hoan bốc lên: “Tôi cũng không phải số ảo, chỉ là không biết nói chuyện phiếm, mong quản trị thứ lỗi.”
Mộc Dịch Hoan, Mộc Dịch Hoan…
Khang Tịch nhìn cái tên này, đột nhiên hơi nhíu mày. Dương Hoan?
Dương Hoan? Dương Tố Hoan? Hay là, là fan của Dương Tố Hoan? Dù sao Dương Tố Hoan cũng hơi nổi, có fan cũng không ngạc nhiên. Với lại, fan Dương Tố Hoan phần lớn cũng từ fan Quý Ưu Trạch tìm tới.
Mộc Dịch (木易) ghép lại thành chữ Dương (楊), giản thể là 杨.
Quản trị: “Ừ, tôi biết rồi, chỉ có điều là, sau này phải lên tiếng nhiều hơn đó.”
Khang Tịch nhìn một hồi, lại suy nghĩ, sau đó để hai tay lên bàn phím. Mở hồ sơ Mộc Dịch Hoan ra.
Nữ, hai mươi bốn tuổi, chòm sao Cự Giải.
Cấp bậc không cao, trông chắc là tài khoản phụ. Khang Tịch nhấp vào Qzone của cô, vốn cho là trong Qzone của cô không có quá nhiều thứ, nhưng không nghĩ tới là, mặc dù không có trang trí nhiều, nhưng đăng vẫn rất nhiều. Với lại phần lớn đều là hoa cỏ thực vật.
Hình thức cơ bản đều là chụp hình ảnh hoa cỏ kèm với vài lời văn tự giải thích.
Làm người ta cảm thấy như xông vào bách khoa toàn thư về hoa cỏ thực vật.
Những bức ảnh đó trông giống như dùng điện thoại chụp, cũng không dùng phần mềm chỉnh sửa cho đẹp, là dùng bản gốc.
Nhìn một hồi, Khang Tịch tắt Qzone. Thật ra, phải hay không phải, không sao cả. Có thể thấy, cho dù là Dương Tố Hoan, hay là Mộc Dịch Hoan này, đều là người vô cùng khiêm tốn. Không cần phải rối rắm.
Mà lúc này, Quý Ưu Trạch đang dạo trong một phòng tập thể hình. Lúc thì sờ sờ cái này, lúc thì sờ sờ cái kia.
Dụng cụ trong phòng tập thể hình, chất liệu vừa dày vừa nặng không hiểu sao làm Quý Ưu Trạch cảm thấy ngột ngạt nghiêm trọng.
Nhưng mà, không thể lãng phí tấm thẻ này! Quý Ưu Trạch dùng lý do như vậy thúc đẩy chính mình, cuối cùng quyết định đi tập tạ tay!
Kết quả, tập không bao lâu, Quý Ưu Trạch đã mồ hôi đầm đìa.
'Ra rất nhiều mồ hôi, không tệ. Cô gái xinh đẹp đây đi ra ngoài bổ sung thể lực, lần sau quay lại chinh phục mày!” Sau khi Quý Ưu Trạch vì mình tìm một lý do thật tốt, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài ăn uống.
Tấm thẻ VIP phòng tập thể hình kia, im lặng như vậy đã bị ném vào trong túi.
Đồng thời, Quý Ưu Trạch và tấm thẻ kia đoán chừng đều không ngờ là, tấm thẻ kia cứ như vậy lặng lẽ chờ đợi đến khi chi nhánh phòng tập thể hình đóng cửa.