Quý Ưu Trạch và Khang Tịch đi vào quán trà kia, hai người theo sát nhau ngồi xuống một bàn.
Dương Tố Hoan ngồi một mình phía đối diện. Ban đầu cô hẹn riêng Khang Tịch ra ngoài, nhưng không hề nghĩ, Quý Ưu Trạch cũng đến cùng. Vì vậy, tuy rằng ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng thật ra cực kỳ vui vẻ.
Dù sao, ai mà không mong đợi có thể gặp lại người mình có tình cảm thêm nhiều lần chứ?
Dương Tố Hoan cảm thấy, Khang Tịch thực sự là quý nhân của mình.
Mà bên kia, Khang Tịch và Quý Ưu Trạch cũng bắt đầu thực hiện kế hoạch thể hiện tình cảm đã vạch ra từ lâu.
“Không biết sao, hôm nay cổ tay cảm thấy có hơi không thoải mái.” Khang Tịch nắm cổ tay, vừa xoa nhẹ, vừa quay đầu nhìn Quý Ưu Trạch.
Quý Ưu Trạch nhận được tín hiệu, lập tức quay đầu nắm lấy tay Khang Tịch nói: “Nào, để mình xem thử.”
Trêи cổ tay của Khang Tịch, đeo một cái vòng tay màu bạc. Trêи vòng tay đó. Còn xuyên năm sau chú cá heo nhỏ, trêи miệng từng chú cá heo nhỏ, đều có một viên kim cương nhỏ. Mà vòng tay này, không chỉ riêng Khang Tịch có. Trêи cổ tay của Quý Ưu Trạch, cũng đeo một cái.
Hơn nữa, vào buổi sáng trước khi đi ra ngoài, Khang Tịch cố tình đưa cho cô.
Đây cũng có thể được gọi là vòng tay cặp đôi tình nhân.
Hành động Quý Ưu Trạch tự mình xoa tay cho Khang Tịch, nó đã rất thân mật, lại thêm hai người còn dốc hết sức làm lộ ra vòng tay cặp đôi tình nhân trêи cổ tay mình… Người thẳng nhìn thấy sẽ nghĩ gì, không biết. Nhưng mà, người cong nhìn thấy cảnh này, có lẽ là không muốn nghĩ sai lệch cũng là lạ.
Nếu như Dương Tố Hoan đối mặt với cảnh như thế này tỏ ra một chút không vui, vậy Khang Tịch thực sự có thể xác định hoàn toàn những lời của Hanna là thật, có thể xác định cô ta thích Quý Ưu Trạch là sự thật.
Lúc này, chỉ thấy Dương Tố Hoan nghiêm túc nhìn một lúc, sau đó đột nhiên đứng lên, thẳng tắp đi lên cầu thang.
Khang Tịch và Quý Ưu Trạch đều với đầu nhìn theo bên đó.
“Hình như cô ta không vui, cậu xem, mình nói không sai chứ. Cô ta có ý xấu với cậu. Thấy chúng ta thân mật như vậy, nên cô ta không chịu nổi.” Khang Tịch nhỏ giọng thì thầm.
Vài phút sau, Dương Tố Hoan đi xuống cầu thang. Hơn nữa, sau lưng cô, còn có một ông bác theo sau.
Ông bác này lúc trước cũng từng thấy, là lúc các cô đi vào. Hình như là ông chủ của quán trà này.
Ông bác kia mặt một chiếc áo ngắn tay màu xám, mặt dài, trêи cằm là chòm râu dài, luôn cười tít mắt.
Quý Ưu Trạch và Khang Tịch nhìn thấy, cảm thấy hoàn toàn không hiểu nổi chuyện trước mắt là gì.
“Bác, hình như cổ tay Khang tiểu thư không thoải mái, con nhớ trước đây bác từng học y, nên, muốn nhờ bác xem giúp cô ấy.” Dương Tố Hoan nói, nắm chặt tay bác cô đi đến bên cạnh Khang Tịch.
“Ha ha, được. Vậy, cô gái, nào, đưa tay cho tôi.”
Khang Tịch nghe vậy, lập tức rút tay từ trong tay Quý Ưu Trạch ra, để trước ngực, tự mình dùng tay còn lại xoa nhẹ nói: “Cảm ơn, nhưng mà không cần ạ.”
Ông và Dương Tố Hoan đều nghiêng đầu nhìn nàng, có vẻ như không thể hiểu được.
Khang Tịch ngước lên nhìn, nói thêm: “Cổ tay cháu tính tình cổ quái, sợ người lạ lại tùy hứng, nên, vừa nghe có người muốn trị nó, tự nó tốt lên rồi.”
Quý Ưu Trạch ở một bên nghe vậy, xém chút nữa là phun ngụm trà ra ngoài. Những lời này của Khang Tịch, đúng là… cậu ấy tưởng bọn họ là trẻ em mẫu giáo à? Ha ha ha ha, lời giải thích như thế này, làm gì có ai tin!
“Ồ, thì ra là thế. Vậy thì, nếu không còn chuyện khác, bác đi lên lầu trước vậy.” Ông bác nói xong, lại cười híp mắt xoay người đi.
Dương Tố Hoan lại ngồi xuống lần nữa, chuẩn bị một lúc lâu, nói: “Tôi hiểu loại cảm giác này. Giống như khi còn bé cứ luôn nấc cụt. Ban đầu làm thế nào cũng không ngừng được, nhưng chỉ cần vừa nghe nói không dừng lại sẽ bị bác sĩ chích kim vào ʍôиɠ, lập tức ổn ngay.”
Quý Ưu Trạch nghe thế, rốt cuộc cũng phun ngụm trà kia ra.
Khang Tịch có hơi choáng váng. Nàng thật sự không hiểu đại não của Dương Tố Hoan này cấu tạo như thế nào. Giọng điệu này nghe thế nào cũng không giống là đang ghen. Cho nên là, Dương Tố Hoan thấy Khang Tịch và Quý Ưu Trạch thân mật còn đeo vòng tay tình nhân như vậy, nhưng không tức giận, chứng minh cô ta không có ý với Quý Ưu Trạch?
Chẳng lẽ thật sự chỉ là tình cảm của fan đối với thần tượng sao? Hay là có lẽ chỉ là tình cảm giữa bạn bè?
Không không, Khang Tịch cảm thấy, vẫn không thể kết luận như vậy.
Chỉ là Khang Tịch và Quý Ưu Trạch không biết, từ đầu đến cuối, Dương Tố Hoan đều không có chú ý đến tay hai cô đeo vòng tay cặp đôi tình nhân, giống nhau như đúc đó.
Mười lăm phút sau.
Dương Tố Hoan đặt chiếc bánh gato cỡ to tự mình sáng tạo lên bàn.
Hai người Khang Tịch và Quý Ưu Trạch cậu nhìn mình, mình nhìn cậu, có hơi không rõ thế giới này đến cũng là đang xảy ra chuyện gì.
Cái bánh gato kia, làm ra trông như nhỏ xinh, rồi lại có vẻ như sang trọng không gì sánh được. Đó là một chiếc bánh gato kiểu mini ba tầng, từ trêи xuống dưới, đều phủ kín từng đóa hoa chocolate. Tầng trêи cùng, còn đứng sừng sững hai bé gái.
Hai cô bé mặc váy, cười híp mắt, nắm tay nhau.
“Đây là?” Khang Tịch có chút không hiểu.
“Đây là những gì tôi đã nói trước đó, quà cảm ơn cho chị.” Dương Tố Hoan đứng dậy, đi đến bên cạnh Khang Tịch, đưa cho Khang Tịch một cây dao cắt bánh gato.
“Cho tôi?” Trong đầu Khang Tịch suy nghĩ rối như tơ vò, thật sự là loạn đến gần như nổ tung. Logic đâu? Vẫn là câu nói kia, Logic đâu? Bị chó hoang ăn rồi?
Hôm nay Dương Tố Hoan hẹn mình đến, không phải hẹn để khiêu khích sao? Ừm không đúng, thật ra nhìn Dương Tố Hoan vừa rồi cảm thấy cũng không có vẻ như lời Hanna đã nói.
Cho nên, có thể hiểu là Dương Tố Hoan thoạt nhìn đối tốt với Quý Ưu Trạch như vậy, thật ra chỉ là muốn cảm ơn Quý Ưu Trạch thôi sao? Nhìn xem, lúc Khang Tịch nàng giúp Dương Tố Hoan quảng cáo, Dương Tố Hoan vậy mà cũng tặng đồ ăn hết lần này đến lần khác.
Lẽ nào thật sự là trước đó là Khang Tịch nàng ghen tuông mù quáng?
“Cái này đúng là cho chị.” Dương Tố Hoan nói, rồi ngồi xuống.
Quý Ưu Trạch nhìn Dương Tố Hoan, lại hơi liếc nhìn Khang Tịch, lúc sau đến gần bên tai Khang Tịch, thì thầm nói: “Xem ra, trước đó hai chúng ta đều hiểu lầm bà chủ Dương rồi. Thật ra cô ấy vốn không có ý định tán mình. Chỉ là, ai đối tốt với cô ấy, cô ấy sẽ báo đáp lại gấp đôi thôi.”
Khang Tịch nghe vậy, trước sau vẫn cảm thấy có chỗ không đúng. Giác quan thứ sáu của mình linh như vậy, sao lần này lại mất hiệu lực được? Rõ ràng trước đó, Dương Tố Hoan kia, mặc kệ là đối mặt với cái gì, đều nâng Quý Ưu Trạch ở trung tâm. Còn người bên cạnh Quý Ưu Trạch, Dương Tố Hoan luôn coi như không khí.
Nhưng vì sao lần này…
Chẳng lẽ là, cảm giác của mình thật sự sai rồi?
Một tiếng sau, Khang Tịch và Quý Ưu Trạch đi ra từ quán trà.
“Vậy chẳng khác nào, chuyện này cứ trôi qua như thế? Cho nên là, bà chủ Dương không có ý gì khác với mình, chỉ cần có người đối tốt với cô ấy, cô ấy sẽ cảm ơn lại.” Quý Ưu Trạch vuốt tóc, đưa ra kết luận cuối cùng như vậy.
Tuy rằng Khang Tịch luôn cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng cũng không tìm được điểm nào có thể phản bác, vì vậy cũng chỉ đến đây thì thôi.
Chỉ là hai người không hề đoán được là: Ngày hôm sau, sự tình còn phát triển theo chiều hướng quỷ dị hơn.
Khang Tịch bắt đầu không rõ ra sao luôn nhận được đủ loại tin nhắn, MMS của Dương Tố Hoan.
Hầu hết các nội dung là những thay đổi thường ngày.
Chẳng hạn như: “Mới mua một trái táo, tròn trịa, trông giống như đôi mắt của cô vậy.”
Kèm theo là ảnh một trái táo xanh. Thật sự rất tròn. Nhưng mà hình dung này thật sự, không có lương tâm.
Khang Tịch hoàn toàn không đoán ra được cô ta suy nghĩ gì.
Mà Khang Tịch không biết là, gần đây Dương Tố Hoan thật sự không rời tay khỏi một cuốn sách. Tên cuốn sách kia là, 'Làm sao để rút ngắn khoảng cách với người khác'.
Dương Tố Hoan đọc đến một trang mới nhất, nội dung trong kia nói là sử dụng các phương tiện giao tiếp xã hội trò chuyện với người ta, để hai người càng sớm trở thành bạn bè.
Lúc Dương Tố Hoan thấy có chút buồn ngủ, giơ tay lên chống mặt, nằm trêи đất miễn cưỡng lật sách, đột nhiên điện thoại của cô vang lên.
Dương Tố Hoan cầm điện thoại lên nhìn, thấy cuộc gọi hiển thị số lạ.
“Alo? Vâng, tôi là Dương Tố Hoan, không phải Vương Hồng.” Nghe đối phương nói chương trình gì đó muốn gì gì đó một người võng hồng tham gia, sau đó tìm được cô, Dương Tố Hoan không chút do dự trả lời một câu rồi cúp điện thoại.
Một lát sau, cuộc gọi khác của đối phương lại gọi lại.
“Tôi thật sự không phải là Vương Hồng, anh gọi nhầm số rồi.” Dương Tố Hoan nói, lại muốn cúp điện thoại.
“Dương tiểu thư, bà chủ Dương! Ngàn vạn lần đừng cúp máy! Coi như là tôi xin cô!” Lúc này, người bên kia đầu điện thoại run rẩy hét to một câu. “Trước tiên cô kiên nhẫn nghe tôi nói hết lời đã, được không? Đài truyền hình của chúng tôi gần đây muốn làm một chương trình thực tế, chương trình này tập hợp tất cả những người đặc biệt từ các các ngành nghề. Trong đó có ngôi sao, vận động viên và vân vân. Sau đó thì, chúng tôi còn thiếu một người nổi tiếng trêи mạng, không phải Vương Hồng! Võng hồng, nghĩa là người nổi tiếng trêи mạng!”
Sau khi nghe xong, Dương Tố Hoan tỏ ra là đã hiểu.
“Tiếp đó, chúng tôi lựa chọn thật lâu, cảm thấy hầu hết người nổi tiếng trêи mạng đều là gương mặt già dặn, với lại đều là người cuồng photoshop, nhìn người thật mặt thật, giống như là một yêu tinh ngu ngốc đụng phải kính chiếu yêu, lập tức hiện nguyên hình! Còn có một ít thì, lớn lên đẹp, nhưng không có năng khiếu đặc biệt. Chúng tôi chọn tới chọn lui, thì thấy cô. Điều tra một chút, hình như cầm kỳ thư họa mọi thứ cô đều giỏi, phong cách lại không giống với mọi người! Nên, cảm thấy rất có cảm giác mới mẻ, không biết cô có đồng ý đến tham gia chương trình của chúng tôi hay không.”
Sau khi nghe đoạn văn dài, Dương Tố Hoan cầm điện thoại, suy nghĩ một lúc lâu, nói: “Không được, tôi không có hứng thú…”
“Dương tiểu thư, Dương tiểu thư, là như vầy, chương trình của chúng tôi, còn có Quý Ưu Trạch và Khang Tịch cũng sẽ tham gia nữa! Nhớ không lầm thì, cô rất thích Quý Ưu Trạch phải không?”
“Quý tiểu thư cũng tham gia?” Dương Tố Hoan kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, thế nào, có muốn suy nghĩ thêm không?!”
“Không cần suy nghĩ. Tôi đi.” Dương Tố Hoan nói xong, hiểu ý cười. Sau một lát, cô lại hơi nhíu chân mày, hỏi: “Ơ… mình là người nổi tiếng trêи mạng?”