Đầu óc Tiền Gia máy móc vài giây, bất chấp xung quanh còn có camera ghi hình, cô bước ra vài bước lớn, đi tới trước mặt Dương Tố Hoan, nhìn cô từ trêи cao.
Vẻ mặt Tiền Gia, thoạt nhìn cực kỳ tức giận.
Cũng phải, mình sửa soạn đẹp trai phong độ hào phóng phong lưu như vậy, hơn nữa còn cầm lái chiếc xe cực ngầu như thế, kết quả một câu Cẩu Đản Nhi phá hủy tất cả! Sau này, cô còn có thể yên lành mà trêu đùa nữa không?
Dương Tố Hoan cũng khẽ nâng cằm, biểu tình vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ.
“Rốt cuộc cậu muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa? Tôi là Tiền Gia, Tiền trong tiền bạc, Gia trong gia tưởng (khen ngợi). Lần sau nếu như cậu còn kêu tôi là Cẩu Đản Nhi nữa, tôi sẽ…” Tiền Gia nhìn lướt qua xung quanh, lúc tầm mắt cố định trêи người Dương Tố Hoan, sát lại gần bên tai cô thì thầm.
“Quý tiểu thư, Khang tiểu thư, hai người đến rồi?” Nhưng mà, lời Tiền Gia còn chưa nói hết, Dương Tố Hoan đã trực tiếp xem cô như không khí, bỏ qua một bên, sau đó đi đến trước mặt Quý Ưu Trạch.
“Ừ… ừ, ha ha, đúng vậy.” Quý Ưu Trạch vốn còn đang tựa ở đằng kia xem trò vui, thả chân để trêи góc tường xuống, cũng buông lỏng tay ôm trước ngực, gật đầu.
Tiền Gia đứng một bên nhìn, thoáng hóa đá.
“Hai người quen nhau?” Quý Ưu Trạch hỏi.
Dương Tố Hoan nghe vậy, gật đầu.
Nhưng phải nói đến, Dương Tố Hoan và Tiền Gia quen biết, cũng là chuyện của nhiều năm trước.
Khi đó, hai người vẫn còn là sinh viên đại học.
Bởi vì không thích ở ký túc xá, cho nên Dương Tố Hoan dọn ra ngoài ở, thuê phòng trọ ở gần trường. Vào ở không được hai ngày, thì phát hiện sát vách cũng có một người dọn đến.
Với lại cảm thấy chiến trận của vị hàng xóm kia rất lớn. Đồ đạc, đồ gia dụng và vân vân, đều là tự mua tìm người chuyển đến.
Sau đó, có một lần vô tình mở cửa đi ra ngoài, hàng xóm cách vách cũng đúng lúc mở cửa. Hai người nhìn nhau một giây, cũng không nói gì, không mỉm cười, đều là vẻ mặt rất hờ hững.
Ngay tại lúc đó, một người phụ nữ trung niên trang điểm dày đặc đi tới từ hành lang.
Người phụ nữ kia mặc trang phục Chanel, thoa son tươi đẹp, đội mũ lông chim.
Sau khi đi tới, người phụ nữ nhón chân lên nâng mặt Tiền Gia hôn một cái, còn hét một tiếng: “Cẩu Đản Nhi, bận rộn không? Ấy chết, ăn cơm chưa? Ở chỗ này có không quen khí hậu không?”
Cứ bla bla nói cả tá chuyện.
Lúc đó Dương Tố Hoan cũng không biết Tiền Gia gọi là Tiền Gia, nhưng là vì người phụ nữ kia gọi Tiền Gia là Cẩu Đản Nhi, nên, đầu óc Dương Tố Hoan tự động nhận định Tiền Gia gọi là Cẩu Đản Nhi.
Tiền Gia rất thích tụ tập ở nhà, hơn nữa còn là loại cực kỳ điên cuồng. Lúc nào cũng tụ tập một đám người mặc như ăn xin (quần jean rách trong mắt Dương Tố Hoan, là đồ ăn xin mặc) ở nhà cô, đánh đàn dương cầm đàn ghi-ta không ngừng, hạt dưa đậu phộng hạnh nhân đều vứt đầy trời.
Có một lần Tiền Gia không đóng cửa nhà, tiếng động nhẹ nhàng bay đi thật xa.
Lúc đó, Dương Tố Hoan đang định đi ngủ, tiếc là cảm giác thật sự vô cùng ồn ào, vì vậy nên mở cửa đi đến nhà sát vách.
Sau khi gõ cửa, mọi người bên trong phòng đều nhìn ra ngoài cửa.
Lúc sau, Dương Tố Hoan nói một câu: “Cẩu Đản Nhi, đêm khuya rồi, yên lặng một chút.”
Kết quả, tất cả mọi người trong phòng Tiền Gia đều cười đến nện lên đất.
Sau khi kết thúc bữa tiệc lần đó, Tiền Gia chuyên gia chạy đến gõ cửa nhà Dương Tố Hoan, còn cầm theo một cây bút và tấm thẻ của mình đập vào lòng bàn tay Dương Tố Hoan, nói: “Nhớ kỹ, tôi là Tiền Gia.”
Nhưng mà, Dương Tố Hoan vẫn luôn không nhớ được tên cô. Chỉ nhớ rõ Cẩu Đản Nhi.
Lúc đó Tiền Gia cũng được coi như là nhân vật làm mưa làm gió trong trường. Cả trai lẫn gái trong trường, cho dù chưa từng thấy cô, cũng đều biết cô. Thậm chí còn xảy ra chuyện có nữ sinh từ trêи lầu hai vung cánh hoa hồng cho Tiền Gia đứng phía dưới.
Thậm chí, sau đó lại có người biết Dương Tố Hoan ở sát vách Tiền Gia, còn liều mạng muốn lôi kéo làm quen với Dương Tố Hoan.
Sau đó, chuyện cẩu huyết xảy ra.
Có một lần, có một đàn em nhờ Dương Tố Hoan chuyển phong thư cho Tiền Gia.
Đêm hôm đó, lúc Tiền Gia quay về, lại có chút say. Vì hôm đó là sinh nhật cô, nên bị bạn bè trút khá nhiều rượu.
Dương Tố Hoan ngửi được mùi đó, quan sát cô một hồi, vẫn lựa chọn đưa thư cho cô. Nói một câu là em gái lớp dưới tặng, sau đó quay về phòng mình.
Tiền Gia vào nhà mở thư ra, thấy nội dung trong thư là: “Tiền Gia, em thích chị rất lâu rồi, thật sự! Chỉ là cho tới nay, vẫn luôn không có cách nào lấy dũng khí nói với chị. Nhưng bây giờ, em quyết định không quan tâm nữa! Mười giờ đêm mai, quán cà phê Phi Sắc, không gặp không về!”
Không nghĩ tới, cũng vì phong thư này, dẫn đến hiểu lầm giữa hai người.
Lúc Dương Tố Hoan đưa cho Tiền Gia có nói là giúp người chuyển cho cô, với lại Dương Tố Hoan nghĩ, bình thường khi viết thư dưới cùng sẽ viết ngày viết thư và tên người. Nên Dương Tố Hoan vốn không nghĩ tới sẽ xảy ra sự cố gì.
Nhưng kết quả, hết lần này tới lần khác lại xảy ra sai sót.
Bởi vì lúc cô chuyển thư cho Tiền Gia, Tiền Gia có hơi say, nên câu nói 'Thư này là một cô bé đưa cho cậu'của Dương Tố Hoan, Tiền Gia hoàn toàn không nhớ rõ. Vậy mà chuyện Dương Tố Hoan đưa thư, không hiểu sao Tiền Gia lại nhớ vô cùng rõ ràng.
Sau đó, về chuyện lá thư này. Cũng không biết là cô gái muốn tỏ tình quá hồi hộp hay là muốn duy trì một phần cảm giác thần bí, nói ngắn lại chính là không có ký tên.
Đó là lý do mà vấn đề cuối cùng cũng đến. Sau khi Tiền Gia xem xong, nghĩ lầm Dương Tố Hoan thích mình.
Một vài ngày sau đó, Tiền Gia cũng vì phải xuất ngoại du học nên rời đi.
Sau đó, Dương Tố Hoan nghe người ta nói, biệt danh Cẩu Đản Nhi của Tiền Gia, là do bà nội đặt cho. Bởi vì hồi nhỏ thân thể Tiền Gia không tốt, ốm đau nhiều, nên đặt cho một cái tên xấu để gọi, nói là như vậy dễ nuôi hơn.
Nói chung, sau khi Cẩu Đản Nhi Tiền Gia xuất ngoại, Dương Tố Hoan không còn qua lại với cô. Lúc ban đầu, còn có người thường thường bàn tán về tình hình bây giờ của Tiền Gia nghe được từ bên ngoài. Về sau, dần dần thời gian qua lâu, cũng không còn người nói tới. Sau khi tốt nghiệp, tất cả mọi người đều đường ai nấy đi, càng hiếm có người nhắc đến Tiền Gia.
Cho nên, Dương Tố Hoan cũng không nghĩ tới, lại có thể gặp được Tiền Gia.
Lại vì cô vốn không quan tâm có những ai trong chương trình này ngoài Quý Ưu Trạch. Hơn nữa còn không nhớ được tên của Tiền Gia, nên lúc nhìn thấy người thật của Tiền Gia, đúng là toàn bộ đầu óc của cô đều chứa đầy nghi hoặc.
Chỉ là, sự chú ý của cô vẫn luôn trêи người Quý Ưu Trạch. Nên, lúc Tiền Gia nói chuyện với cô, cô vẫn không thể nào tập trung chú ý lên người Tiền Gia được.
“Mọi người mọi người, vào nhanh cả đi!” Lúc này, Tiết Thiểu Hoa hét lên một tiếng, tất cả mọi người mới hồi phục tinh thần, cười cười nói nói đi vào.
Tiền Gia cau mày nhìn bóng lưng Dương Tố Hoan, cảm thấy khó chịu. Lúc sau đột nhiên nhớ đến N năm trước Dương Tố Hoan đưa mình thư tỏ tình, vì vậy nhìn không được xì cười.
Trong lòng Tiền Gia suy nghĩ: Vừa rồi cậu ta không nghe hết lời mình nói đã xoay người nói chuyện với người khác, chẳng lẽ là vì cậu ta vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện trước đây mình từ chối cậu ta? Bà mẹ nó, vậy là họ Dương kia còn thích mình à? Nếu không sao đến giờ vẫn còn trách mình?
Sau khi mọi người đi vào phòng, cùng nhau ngồi xuống ghế sô pha.
Sôi nổi nhất, vẫn là Tiết Thiểu Hoa quanh năm làm người dẫn chương trình. Những người khác, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút xấu hổ.
Vì vậy, Tiết Thiểu Hoa dứt khoát triển khai năng lực dẫn chương trình của mình, bắt đầu cố gắng thay đổi bầu không khí.
“Nào, mọi người chia nhau giới thiệu về mình đi.” Tiết Thiểu Hoa nói xong, trước tiên lấy tay ôm ngực mình nói: “Khụ khụ, tôi tới trước. Tôi đây, tin tưởng mọi người đều biết đến, tôi chính là người dẫn chương trình nổi tiếng quốc tế trong truyền thuyết Mr. Shawn! Biết Oprah không? Ha ha ha, tôi đoán là nói ra mọi người cũng sẽ không tin đâu! Tôi và bà ấy, chính là bạn siêu thân đó, hai chúng tôi còn cùng nhau quét sạch nồi lẩu đó!”
Tiết Thiểu Hoa đang nói đùa, cố ý chọc mọi người vui. Dù sao, con người chỉ cần cười, sẽ hòa tan không ít xấu hổ.
Mọi người ở đây đều rõ điểm này, chỉ là cố ý 'Xí' một tiếng, làm bộ khinh bỉ.
Vì vậy Tiết Thiểu Hoa vỗ đùi, nói: “Các người không tin à? Không tin thì giờ tôi cho mọi người xem ảnh tôi với bà ấy chụp chung!”
“Anh Thiểu Hoa, anh biết Oprah à? Khéo ghê, em cũng quen biết Obama nè.” Mạc Lệ Nhi nói tiếp.
Lúc này, Quý Ưu Trạch đột nhiên mắt sáng ngời nhìn qua Tiết Thiểu Hoa, nói: “Tôi phát hiện đã lâu rồi không ăn lẩu, đột nhiên rất nhớ! Anh Thiểu Hoa, Oprah ăn lẩu xong sau đó có cảm tưởng gì, bà ấy có cảm thấy ngon không?”
Tiết Thiểu Hoa vốn còn đang hùng hồn hơi sửng sốt vài giây, sau đó cứng cổ nói: “Chắc là… tạm được… đó, thoạt nhìn bà ấy rất thích.”
Lúc này, Dương Tố Hoan cũng quay đầu, nhìn Tiết Thiểu Hoa, nói: “Tôi biết rõ một quán lẩu vị cũng không tệ, lần sau mọi người gặp nhau, có thể đi đến đó.”
Tiết Thiểu Hoa nhìn lướt qua Quý Ưu Trạch, lại nhìn lướt qua Dương Tố Hoan, hoàn toàn không biết hai cô rốt cuộc đang nói đùa cái gì. Bạn cho là đang phối hợp anh nói đùa, nhưng mà vẻ mặt hai mỹ nữ kia trông giống như… phải hình dung thế nào đây?
“Nhưng mà, Oprah là ai?” Một lát sau, Quý Ưu Trạch quay đầu lại thì thầm hỏi bên tai Khang Tịch.
“Người dẫn chương trình một Talk Show Mỹ.” Sau khi Khang Tịch trả lời xong, nhìn vẻ mặt kia của Quý Ưu Trạch, trở nên càng kỳ quái hơn.
Quý Ưu Trạch nghe xong, như có điều suy nghĩ gật đầu, lại hỏi: “Có họ hàng với Obama à?”
Khang Tịch có hơi choáng.
Sau khi kết thúc giới thiệu, thời gian đã khá trễ. Vì vậy mọi người bắt đầu thảo luận vấn đề phòng ngủ.
Bởi vì tám người ở đây chỉ có Tiết Thiểu Hoa là nam, còn lại đều là nữ, nên tất nhiên, Tiết Thiểu Hoa một người giữ một phòng.
Những cô gái còn lại, cũng sẽ có một người giữ một phòng, còn sáu người khác, thì hai người một phòng.
Hai người Quý Ưu Trạch và Khang Tịch quyết định ở một phòng. Vì vậy còn dư lại vận động viên bơi lội Hồ Thanh Thanh, diễn viên Tôn Phỉ, người mẫu Mạc Lệ Nhi, cùng với Tiền Gia và Dương Tố Hoan, lúc đang muốn chọn ra một người ở riêng. Để cho công bằng, quyết định chơi game để giành phòng đơn.
Cuối cùng, người cướp được là Mạc Lệ Nhi.
Tiền Gia đối với kết quả như vậy, cảm thấy đầu có hơi phình to. Từ trước đến giờ cô chưa từng có thói quen ngủ chung với người khác. Cho dù là nằm úp sấp ở nhà, nếu như có người dám ngã xuống giường cô ngủ say như chết, cô cũng không chút do dự mà đạp người nọ một đạp bay đi, cho dù đối phương có uống say.
“Chúng ta ở chung phòng nha?” Tôn Phỉ nói với Dương Tố Hoan.
Dương Tố Hoan nghe vậy, suy nghĩ hồi lâu. Quý Ưu Trạch đã quyết định ở cùng phòng với Khang Tịch, mình tất nhiên là không thể nói gì.
Về phần những người còn lại…
Dương Tố Hoan nhìn sơ qua Tôn Phỉ, đột nhiên nghĩ đến quá khứ trước đây của Quý Ưu Trạch cùng cô ta… mặc dù đã trôi qua, nhưng thành thật mà nói, Dương Tố Hoan vẫn còn chút để ý.
Từng có đụng chạm nhỏ với Quý Ưu Trạch hơn nữa quan hệ bây giờ cũng không tốt mấy, cô không muốn tiếp xúc.
Như vậy, sau chỉ còn lại Hồ Thanh Thanh và Tiền Gia?
“Chúng ta ở chung đi.” Lúc sau, Dương Tố Hoan quay đầu, nhìn về phía Tiền Gia.
Cô chọn Tiền Gia, cũng chỉ có một nguyên nhân. Đó chính là, về Hồ Thanh Thanh, cô không hề hiểu biết. Mà Tiền Gia, chí ít cô còn quen.
Thế nhưng, Tiền Gia lại hơi sửng sốt.
Lúc này, nội tâm của cô đang nghi ngờ: Sao cậu ta chọn mình? Mà phải nói lại, năm đó cô gái này từng tỏ tình với mình, chẳng lẽ, cậu ta còn thích mình? Nếu không, sao phải ở cùng một phòng với mình?