Ăn cơm trưa xong, Quý Ưu Trạch nhìn thực đơn hồi lâu, cảm thấy càng nhìn nhiều, thì chứng rối loạn sợ lựa chọn càng nặng hơn.
Quý Ưu Trạch suy nghĩ một lúc lâu, cảm thấy cứ làm một món đơn giản là được rồi.
Ví dụ như, cà chua xào trứng. Cà chua đỏ mập, nhìn sơ qua đã cảm thấy khá dễ cắt. Trứng càng đơn giản hơn, cũng không cần cắt, trực tiếp đập vào bát đánh vài cái, dầu trong chảo nóng lên đổ tất cả vào xào xào là được. Quý Ưu Trạch nhìn thực đơn xong, suy nghĩ rất hồn nhiên.
Nhưng mà…
“Tôi quyết định làm món cà chua xào trứng.” Lúc này, Tôn Phỉ đang cùng Hồ Thanh Thanh lên mạng tìm kiếm, đột nhiên mở miệng nói một câu.
Quý Ưu Trạch nghe Tôn Phỉ nói muốn làm món kia, lập tức có hơi bối rối. Không còn cách, xem ra, cô chỉ có thể chọn làm món khác. Dù sao, trùng món ăn cũng giống như đụng hàng, đều không tốt.
Lại nhìn hồi lâu, Quý Ưu Trạch quyết định, làm nộm dưa chuột.
Nhưng mà đúng lúc này, Hồ Thanh Thanh đột nhiên mở miệng nói: “Em quyết định làm món nộm dưa chuột.”
Cái gì? Quý Ưu Trạch đang nhìn thực đơn ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Hồ Thanh Thanh. Một lát sau, cô lại cúi đầu, tiếp tục lật thực đơn. Nếu cà chua xào trứng và nộm dưa chuột đều không thể làm, vậy thì cứ làm món cải thìa xào vậy!
Ừ, món này cho dù là nguyên liệu nấu ăn hay cách làm, nhìn sơ qua khá đơn giản! Thậm chí không cần lấy dao cắt, cứ lấy tay tách ra là OK!
Quý Ưu Trạch cảm thấy, ông trời rốt cuộc cũng mở mắt, dù sao cũng chịu chiều cô một lần.
“Tôi làm món cải thìa xào!” Lúc này Quý Ưu Trạch giành nói trước.
“Cậu thì sao?” Quý Ưu Trạch nói xong, ôm thực đơn cọ cọ Khang Tịch bên cạnh.
“Thịt phù dung.”Khang Tịch không nhìn thực đơn, trông có vẻ nhàn nhã, ngồi trêи ghế sô pha cầm điện thoại lục tìm thư viện âm nhạc để nghe nhạc.
“Đó là món gì? Cậu muốn xào hoa phù dung?” Từ trước đến nay Quý Ưu Trạch toàn ăn cơm không nhớ tên món ăn, mặc dù trước đây cô từng ăn món đó rồi, nhưng mà vẫn không nhớ rõ tên. Nên lúc Khang Tịch nói tên món đó, hình ảnh đầu tiên hiện ra trong đầu cô là rất nhiều đóa hoa phù dung ném vào trong nồi xào xào.
Vậy nó có mùi vị gì?
Khang Tịch nghe vậy, quay đầu tự nhiên cười nói: “Lần đầu tiên mình nghe có người giải thích thịt phù dung đơn giản và thô như vậy đấy, nói chung, cậu thích là được.”
Đến hai ba giờ chiều, mọi người bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Thấy Khang Tịch lấy thịt sườn, lấy tôm ra bóc vỏ, lấy chân giò hun khói và vân vân, chỉ những nguyên liệu đó, đã làm Quý Ưu Trạch nhìn đến choáng váng. Thế này mà chỉ là tính làm một món thôi sao?
Khang Tịch lấy dao ra, nhanh nhẹn cắt thịt sườn.
Quý Ưu Trạch lấy một bó cải thìa lớn, ném vào trong rổ rửa rau, vừa rửa vừa nghiêng đầu nhìn Khang Tịch cắt thịt.
Sau khi rửa xong đột nhiên nhớ ra còn chưa bẻ rau ra, vì vậy Quý Ưu Trạch lại bắt đầu bẻ rau.
Về phần Dương Tố Hoan, cô đang đi tới đi lui mấy vòng trong bếp. Mỗi lần như thế đều cầm đủ loại rau nhìn chăm chú cả buổi, kết quả mỗi lần như vậy đều bỏ rau xuống, như linh hồn lang thang bay ra khỏi phòng bếp.
Tôn Phỉ đang rửa sạch cà chua bỏ lên thớt, cầm con dao sáng bóng chuẩn bị cắt nó làm đôi.
Hồ Thanh Thanh cũng bắt đầu gọt vỏ dưa chuột.
Quý Ưu Trạch cảm thấy, không cần sợ. Nhất định có thể giải quyết. Dương Tố Hoan và Tiền Gia còn chưa làm, với lại Tiết Thiểu Hoa và Mạc Lệ Nhi cũng chưa về. Đúng vậy, đến giờ, Dương Tố Hoan còn thảnh thơi cắt hoa quả trái cây mà.
Thời gian, vô cùng dư dả!
Ngay lúc Quý Ưu Trạch hớn hở nghĩ, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay chạm vào cái gì đó mềm nhũn, bóp bóp thứ đó.
Cúi đầu nhìn xuống, Quý Ưu Trạch sợ đến mức mặt trắng bệch.
Trong rau, có một con sâu nói mập không mập, nhưng mà cũng không thon thả!
“A ha, con sâu xanh đầy tà ác, cút xuống địa ngục cho ta!” Bởi vì Quý Ưu Trạch quá hoảng sợ, lúc đó bưng rổ rau vèo vèo đổ vào thùng rác!
Thế là, tất cả cải thìa cứ vậy mà nhảy vào ôm lấy thùng rác ma ma.
Điều chỉnh lại sự sợ hãi, Quý Ưu Trạch ý thức được mình không còn nguyên liệu nấu ăn, sững sờ ngây ngẩn cả người. Vì vậy, cô quyết định làm món khác.
May là cô lanh trí, lúc đi siêu thị, nghĩ đến cá tính của mình, nếu như không mua thêm chút đồ ăn, phỏng chừng sẽ không có cách nào thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Cho nên, cô mua một đống lớn, cơ bản là thấy gì cũng ném vào trong giỏ hàng.
Không thể làm cải thìa xào, vậy làm rong biển trộn vậy! Món này cũng đơn giản, có vẻ là cắt rong biển thành đoạn ngắn, trụng qua nước sôi một lần rồi vớt ra, thêm gia vị là OK!
Tuy Khang Tịch sắp chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn cần cắt cần ướp, với lại Hồ Thanh Thanh cũng cắt dưa chuột xong, ngay cả Tôn Phỉ cũng cắt xong cà chua và gia vị, đánh trứng, nhưng mà… dù sao Dương Tố Hoan và Tiền Gia vẫn chưa làm gì, mà Tiết Thiểu Hoa và Mạc Lệ Nhi còn chưa về nữa. Không cần vội.
Nghĩ như vậy, Quý Ưu Trạch giành được cái nồi đầu tiên, đun một nồi nước, vừa chờ nước sôi đảo rong biển, vừa bóc tỏi.
Nhanh nhất là Hồ Thanh Thanh, lúc Quý Ưu Trạch đun sôi nước, cô bé đã bưng dưa chuột đã chuẩn bị xong để lên bàn.
Tôn Phỉ cũng rất nhanh, lúc này đã bắt đầu xào trứng bên cạnh Quý Ưu Trạch. Tuy nhiên, may mắn thay, tất cả đều thuận lợi như Quý Ưu Trạch nghĩ.
Vớt rong biển ra, Quý Ưu Trạch đặt chảo và nồi lên bếp để chuẩn bị làm đồ ăn với Khang Tịch. Quả nhiên không hổ là Khang Tịch, mặc dù nguyên liệu nấu ăn nàng phải xử lý đa dạng và nhiều hơn so với người khác, nhưng bây giờ đã chuẩn bị xong.
Trước đó thật ra, thẻ nhiệm vụ còn một câu.
Câu nói kia là, người làm xong nhiệm vụ cuối cùng, cho dù là vì nguyên nhân gì, đều phải hoàn thành kế hoạch mạo hiểm mà mọi người đã thảo luận.
Bây giờ mới bốn giờ rưỡi. Hoàn toàn không có vấn đề gì. Quý Ưu Trạch vui vẻ hớn hở nghĩ như vậy.
Nhưng mà, lúc bỏ gia vị và rong biển vào khuấy, Quý Ưu Trạch gắp lên một vài miếng bỏ vào trong miệng nhai, vẻ mặt nghiêm túc.
“Thế nào? Vị được không?” Khang Tịch quay đầu, hỏi cô.
“Ngon!” Quý Ưu Trạch ɭϊếʍ một cái, nói một câu khá là trái lương tâm.
“Thật không? Mình cũng muốn nếm thử.” Khang Tịch cười híp mắt nói.
Quý Ưu Trạch nghe vậy, nuốt nước miếng, sau đó đôi mắt đột nhiên lóe lên tia sáng, bưng đĩa rong biển kia lên, ọc ọc ọc ăn hết!
Khang Tịch thấy thế, hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
“Đồ ăn mình làm quá ngon, ăn một miếng lại muốn ăn miếng thứ hai, ngon đến bất chấp, nên mình không nhịn được ăn hết rồi! Không sao, đợi mình làm lại lần nữa, thì cậu sẽ có cơ hội nếm thử!” Sau khi Quý Ưu Trạch nói xong, cũng không nhịn được nữa, chạy đến một bên, rửa cái ly rót đầy nước, ngửa đầu uống sạch không còn một giọt.
Vừa rồi không để ý nên đổ quá nhiều muối, thật sự chỉ có một chữ mặn!
Cô nào dám cho người khác nếm thử? Nên dứt khoát cắn răng tự ăn hết.
Nhưng mà, đúng là mặn đến phẫn nộ, cảm giác sau khi nước lọc chảy vào cổ họng, đều biến thành nước muối.
Lúc này, Tiết Thiểu Hoa và Mạc Lệ Nhi đã về.
Nhưng mà, Quý Ưu Trạch vẫn không cảm thấy quá áp lực. Dù sao, Tiết Thiểu Hoa và Mạc Lệ Nhi chắc cũng giống mình, đều không biết nấu ăn thì sao!
Huống chi, Dương Tố Hoan và Tiền Gia còn chưa bắt đầu làm! Không sao!
Quý Ưu Trạch nghĩ vậy, mỉm cười. Nhưng mà Mạc Lệ Nhi và Tiết Thiểu Hoa vừa vào phòng bếp, xắn tay áo lên, vẻ mặt nghiêm túc, động tác quen thuộc cầm nguyên liệu nấu ăn bắt đầu làm, thật sự khiến Quý Ưu Trạch bị dọa đến phát sợ!
Con dao đang nhảy múa, và một mẩu cá được cắt thật mỏng. Dao nhỏ lại nhảy múa, và một bát thịt heo mỏng đã được cắt gọn.
Tiết Thiểu Hoa và Mạc Lệ Nhi, giống như là vua đầu bếp trong giới ẩm thực, gói gia vị trong tay họ khuấy tung lên, mỗi một động tác, trông đều chuyên nghiệp không thể chuyên nghiệp hơn.
Quý Ưu Trạch nhìn thấy gần như quên mất động tác trêи tay của chính mình.
Lúc này, món ăn của Khang Tịch cũng làm xong, trông vô cùng đẹp mắt, màu sắc tươi đẹp khiến người ta thèm chảy nước miếng.
Khang Tịch bưng thức ăn của nàng lên, Mạc Lệ Nhi và Tiết Thiểu Hoa cũng chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu gia vị nấu ăn, song song bắt đầu nổi lửa nấu ăn.
Quý Ưu Trạch cắt tỏi, cảm thấy tuy rằng khoảng cách củ tỏi ở rất xa, nhưng vẫn bị hun lên làm đau huyệt thái dương.
Không sao. Còn Dương Tố Hoan và Tiền Gia mà. Hai người kia đến giờ vẫn chưa động tay làm gì.
“Wow! Chị Dương làm salad trái cây à? Thích quá!” Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng khen ngợi của Hồ Thanh Thanh.
Đôi tai Quý Ưu Trạch giật giật, cầm dao đi ra ngoài.
Tập trung nhìn, thấy trêи bàn cơm, đặt một đĩa salad trái cây, bên trong có dứa, cà chua nhỏ, trái cây dưa chuột và vân vân, bên trêи thêm xốt mayonnaise.
Quý Ưu Trạch cảm thấy mình lại bị đánh trúng một đòn nặng lần nữa.
Trời ạ! Đúng vậy, salad trái cây cũng là một món ăn mà, với lại cắt rồi thêm xốt mayonnaise trêи salad là được rồi, bớt nhiều việc hơn mà đồ ăn lại ngon, sao trước đó cô lại không nghĩ tới chứ?!
Vẻ mặt của Quý Ưu Trạch lập tức trở nên có hơi suy sụp, giống như một người lưu lạc lang thang trong hoàng hôn.
Nhưng mà không sao, Tiết Thiểu Hoa và Mạc Lệ Nhi vẫn chưa làm xong! Huống chi, còn Tiền Gia nữa!
Nghĩ đến đây, ý chí chiến đấu của Quý Ưu Trạch lại sôi sục lần nữa, cầm dao chạy về chiến trường!
Bởi vì hai cái chảo đều bị người ta chiếm, vì vậy cô lấy một cái nồi hấp hơi đổ đầy nước, chuẩn bị luộc rong biển.
Nhưng mà đúng lúc này, Tiết Thiểu Hoa và Mạc Lệ Nhi đều làm xong. Tiết Thiểu Hoa bưng một tô cháo cá lát sống, Mạc Lệ Nhi bưng một đĩa thịt băm vị cá, hai người nhìn nhau cười đi ra ngoài.
Quý Ưu Trạch đứng đó sửng sốt. Trong quá trình chờ nước sôi, tiếp tục cắt gia vị.
Không sao. Còn có Tiền Gia mà.
Nhưng mà, đúng lúc này, Tiền Gia đột nhiên đứng dậy đi vào phòng bếp.
“Người sau cùng, mạo hiểm à.” Quý Ưu Trạch Tiền Gia có chút hả hê.
“Hừ hừ.” Nhưng mà, Tiền Gia nghe vậy, cũng chỉ cười không nói.
Một giây tiếp theo, Quý Ưu Trạch nhìn thấy hai tay Tiền Gia vẫn luôn để sau lưng bỗng nhiên giơ ra ngoài, hai tay cầm một gói mì trộn.
Không chờ Quý Ưu Trạch mở miệng, Tiền Gia lấy ra một cái bát, xé mở gói mì, đổ mì bên trong vào bát, đem ngâm nước lạnh một lát. Lúc sau, cô đổ hết nước ra, bỏ đồ gia vị vào, trộn trộn, chuẩn bị mang ra.
“Chờ đã, cô, gọi đây là món ăn?” Quý Ưu Trạch cản Tiền Gia lại.
“Dù sao… tổ chương trình cũng không quy định cái này không phải món ăn, đúng không?” Tiền Gia nói xong, cầm mì trộn tiếp tục đi ra ngoài.
Quý Ưu Trạch đứng đó, cảm giác cả thế giới của mình, đã sụp đổ mất rồi.